Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ

Chương 58

Lúc nói xong lời này, Thượng Vân Thiên nhìn gương mặt Quỳnh Nương không chớp mắt.

 

Quỳnh Nương lúc này, gương mặt non mềm còn mang theo sự ngây ngô của thiếu nữ, tóc dài đen nhánh nửa để ở sau cổ, dù không thoa phấn cũng chói lọi, khiến người ta không rời được mắt.

 

Thượng Vân Thiên đỏ mắt thiết tha nhìn nàng, trái tim đau đến nỗi co rút lại —— trời xanh cho hắn cơ hội sống lại, bảo hắn sửa lại sai lầm đời trước, để hắn lại một lần có được Quỳnh Nương sao?

 

Thượng Vân Thiên nhìn Quỳnh Nương, Quỳnh Nương nhìn hai hộp bánh đậu hắn đặt trên bàn, chỉ cảm thấy bánh này kẹt ở cổ họng như kiếp trước.

 

Kiếp trước, bởi vì lo bà bà ăn không trôi nên nàng miễn cưỡng nuốt hộp bánh kia xuống.

 

Lần này rộng rãi, nàng dứt khoát mở hộp ra, đưa một miếng trong đó cho Thượng Vân Thiên.

 

Trước nay Thượng Vân Thiên không thích ăn đồ ăn vặt, nhưng Quỳnh Nương đưa qua, tất nhiên hắn vội vàng duỗi tay nhận, nhưng mới vừa nuốt xuống, sắc mặt của hắn liền thay đổi.

 

Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, Quỳnh Nương đều là người ăn uống nghiên cứu thâm hậu, điểm tâm cứng như vậy, sao nàng có thể thật sự thích ăn chứ?

 

Suy nghĩ về điều này, vẻ mặt Thượng Vân Thiên hơi quẫn bách.

 

Quỳnh Nương thấy hắn ăn vội, cho nên nghẹn đến đỏ mặt, không nhìn hắn nữa, cầm bức thư hắn viết hỏi: “Công tử hẳn là công vụ quấn thân, vì sao lại rảnh rỗi đến nơi này?”

 

Lúc này Thượng Vân Thiên cũng đã hết quẫn bách, cầm hai hộp bánh kia lên nói: “Ta và nàng trước kia có quá nhiều sai lầm. Ta không đủ yêu thương nương tử, đời này, ta sẽ sửa hết.”

 

Hai chữ “nương tử” thật sự khiến người ta bỏng lỗ tai, Quỳnh Nương không nghe tiếp được nữa, lập tức mở miệng nói: “Xin công tử tự trọng, ngươi chưa cưới, ta chưa gả, đâu ra hai chữ ‘nương tử ’? Nói nhiều sẽ khiến người ta nghi ngờ ngươi bị điên đó.”

 

Thượng Vân Thiên không thất hồn lạc phách như lần trước nữa, thấy Quỳnh Nương mâu thuẫn, biết nghe lời phải lập tức sửa lời: “Bây giờ nàng không xoay chuyển được, ta sẽ không ép buộc nàng. Nhưng xin nàng tin tưởng ta, đời này, ta sẽ thương nàng yêu nàng… Chờ ta chuẩn bị xong tất cả ta sẽ đến cưới nàng, đến lúc đó, nhà chúng ta nhất định sẽ đoàn viên ở bên nhau…”

 

“Đủ rồi…” Quỳnh Nương thật sự không nghe nổi nữa, nàng chỉ vào tờ giấy kia hỏi, “Ngươi viết cái này là có ý gì?”

 

Thượng Vân Thiên cười: “Chính là ý này, chẳng qua nếu Quỳnh Nương quan tâm đến đại ca Liễu gia, ta sẽ nghĩ cách để hắn tránh được tai hoạ.”

 

Quỳnh Nương nghe hiểu, Thượng Vân Thiên đang âm thầm uy hiếp nàng. Ngụ ý chưa hết của hắn là, nếu hắn muốn ai xui xẻo, tất nhiên cũng sẽ làm mưa làm gió.

 

Nàng cười lạnh: “Ta không hợp với công tử, sau này đừng gặp lại nữa, hiện giờ ta là nghĩa nữ của là Thái Hậu, xin Thượng công tử làm việc châm chước, không phải chỉ có mình ngươi biết mưu tính hại người!”

 

Thượng Vân Thiên bất đắc dĩ cười: “Quỳnh Nương, nàng hiểu lầm rồi, sao ta có thể hại nàng?”

 

Khoảnh khắc đó, Quỳnh Nương lại nhớ đến nước giếng lạnh băng tận xương…

 

Thượng Vân Thiên cũng tự hiểu lấy, vốn đưa bánh là muốn kích thích hồi ức ngọt ngào của hai người, không ngờ lại biến khéo thành vụng, suýt chút nữa chết sặc ở trúc các này, hắn lập tức đứng dậy, liếc thấy chữ Lang Vương phủ trên đầu tờ giấy, nói: “Nếu nàng bận, vậy ta không làm phiền nữa. Lần sau lại đến, nhất định sẽ tặng đồ nàng thích.”

 

Quỳnh Nương không nói gì, chỉ nhìn hắn ra khỏi trúc các. Nàng quá hiểu cách làm người của Thượng Vân Thiên, xưa nay hắn việc nhỏ nhớ kỹ, có thù tất báo. Người của các triều đại có thể trở thành trọng thần, đâu có mấy người nhân từ nương tay?

 

Nếu không phải trong lòng có quá nhiều oán hận, thật ra nàng cũng không muốn đắc tội hắn.

 

Giống như phu thê hoà ly, hai người biệt ly, ai lo phận nấy, thật ra nàng thật sự không muốn dây dưa nhiều với người với chuyện kiếp trước.

 

Nghĩ vậy, nàng cầm thư lên, đọc hàng chữ ghê người kia, trong đầu nghĩ, mặc kệ hàng chữ này là thật hay giả, lúc đại ca định tòng quân, nàng nhất định sẽ kiệt lực ngăn cản.

 

Quyết định xong rồi, lòng cũng an ổn hơn, nàng lấy ra bốn quyển sổ từ kệ sách bên cạnh, bốn quyển sổ này ghi chép lại chuyện mấy ngày trước nàng đến xưởng đóng tàu Tây Sơn, định làm hai thuyền hàng lớn, lần lượt trả tiền.

 

Cẩn thận tính toán, đã chưa đầy một năm kể từ khi kênh đào Đại Vận Hà nối liền nam bắc thuận lợi mở ra. Tuy rằng kênh đào này mở là vì thánh thượng đào để đi tuần Giang Nam Giang Đông cho tiện, nhưng lúc kênh đào mở ra, đường vận chuyển hàng hoá bắc nam sẽ thay đổi rất nhiều.

 

Ví dụ, bây giờ tiệm chay có một gia vị chỉ Nam Man mới có, giá là một đấu năm lượng. Nhưng có vận tải đường thuỷ, chẳng những thời gian được rút ngắn đáng kể, giá cả cũng có thể giảm xuống một chút.

 

Kiếp trước nàng kinh doanh cửa hàng, bởi vì phải chuyển nàng nên xã giao nhiều với người của thuỷ vận, tất nhiên hiểu rõ phương diện này.

 

Trong vòng ba năm, vận tải đường thuỷ đem đến lợi nhuận rất lớn! Nếu mở nhiều cửa hàng ở hai nơi nam bắc, không bán cho tản khách, đưa hàng hoá cho thương nhân hai nơi, như vậy thuyền hàng hành tẩu nam bắc, kho để hàng hoá chuyên chở đầy ắp, lui tới không ngừng, nằm ở trong nhà cũng có thể hốt bạc mỗi ngày!

 

Nếu Quỳnh Nương muốn rời xa kinh thành, không thể không tính toán bước tiếp theo cho bản thân.

 

Nàng muốn dời nhà đến đất Nguyên Tây.

 

Nơi đó mưa thuận gió hoà, là đất lành, rời xa chiến loạn, là nơi tốt cho người. Hơn nữa ở gần kênh đào sắp mở trong tương lai, còn có thể chú ý tới chuyện làm ăn đường thuỷ.

 

Đến lúc đó có tiệm chay trong kinh thành, còn có ruộng đồng hoàng đế ban thưởng, thuê một chưởng quầy kinh doanh quản lý, cách nửa năm qua Nguyên Tây báo sổ.

 

Thỏ khôn có ba hang, có nghề nghiệp vào sổ theo ba kiểu này, nàng có thể kê cao gối mà ngủ, sống những ngày tháng sung túc nàng mong muốn.

 

Cho nên, mấy ngày nay, nàng không quan tâm đến việc của tiệm chay lắm, vẫn luôn cân nhắc chọn phái người đáng tin cậy theo nàng đến Nguyên Tây mua nhà, lại thuận tiện xem kênh đào trong tương lai để bố trí mở cửa hàng.

 

Nhưng Vương gia càn quấy, bắt nàng đến phủ hắn giúp, đây là tiệc chiêu đãi đầu tiên từ khi hắn mới nhiệm chức, phải sắp xếp thời gian quay lại xử lý cẩn thận.

 

Ngày hôm sau viết danh sách xong, nàng gọi bà tử quản sự ngoại viện Lang Vương phủ đến, đi mua nguyên liệu cần với nàng.

 

Sau này nàng đến Nguyên Tây định cư, không thể chuyện gì Vương gia cũng đều dựa vào nàng được, trước khi cưới chính Vương phi, không thể thiếu yến hội lớn nhỏ, dạy những chuyện này cho quản sự của hắn, cũng tránh cho một mình Sở quản gia bận rộn.

 

Ngoại viện quản sự kia cũng là người hiểu ánh mắt, dọc đường đi cười xoà: “Có Thiều Dung công chúa thu xếp bố trí, một mớ chỉ rối cũng tìm được nút gỡ… Chẳng trách Vương gia đối với… để bụng như vậy, hiện giờ trong phủ Vương gia thật sự vắng vẻ, ngay cả một thị thiếp thông phòng cũng không có, chỉ còn chờ một người biết lạnh biết nóng tới sống cùng Vương gia thôi!”

 

Quỳnh Nương làm như không nghe hiểu bà tử quản sự kia đang ám chỉ cái gì, mua đồ theo danh sách xong rồi gọi tiểu nhị cửa hàng đi đưa đồ đến Lang Vương phủ.

 

Đường đi mệt mỏi, đúng lúc đó mưa rơi xuống, Quỳnh Nương dẫn bà tử quản sự đến trà lâu trến phố trú mưa nghỉ chân một chút.

 

Kinh thành nhiều người rảnh rỗi, trà lâu không giống nơi khác, không riêng gì kinh doanh trà, còn có thể nghỉ ngơi tại đây.

 

Những gian trà này thông thường là nhã gian không lớn có song xích đu, màn trúc trên cửa sổ nửa thả để ánh mặt trời chiếu vào, dưới lầu có nhạc sư đàn tấu đàn cổ nhã âm, phẩm trà ăn điểm tâm, lúc ăn no rồi, người cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi trên ghế trúc ngửi mùi trà một lát, rất dưỡng thần.

 

Ít nhất kiếp trước lúc Quỳnh Nương mệt mỏi vì ở chung với bà bà, nàng thường xuyên lấy cớ đến cửa hàng tính toán sổ sách, tới trà lâu nghỉ một lát.

 

Còn bây giờ, nàng thấy nghỉ ngơi một lúc cũng không tồi, bèn mở cửa sổ nhã gian lâm viện, có thể yên lặng nghe tiếng mưa rơi, nhìn mưa bay như ngọc. Nàng gọi trà và điểm tâm, lại bảo bà tử quản sự và Hỉ Thước nghỉ ngơi một lúc, gọi đồ hai người ấy thích ăn ở bên ngoài.

 

Sau đó một mình nửa dựa lên ghế nằm chợp mắt trong nhã các u hương.

 

Đúng lúc này, gần nhã gian truyền đến tiếng hai nữ tử.

 

“Ngươi nói hai yến tiệc hôm sau nên làm thế nào? Của Lang Vương phủ ở trong thành, của Thái Tử lại bố trí ở biệt quán ngoại ô kinh thành, dù cưỡi ngựa của Lư Danh, chạy đứt cả ruột thì hôm đó cũng chỉ có thể đến một tiệc, làm thế nào cho phải?”

 

Quỳnh Nương mở bừng mắt, nín thở yên lặng nghe cuộc đối thoại bên kia.

 

Một vị phu nhân khác mở miệng nói: “Có thể làm sao bây giờ? Ngươi nói đắc tội một vương khác họ, hay là đắc tội trữ quân một nước? Căn bản là không cho người ta được chọn, cũng chỉ có thể hạ thể diện của Lang Vương, bồi thường thêm quà thôi, người không đến lễ đến.”

 

Nói đến đây, hai vị phu nhân kia liền đổi đề tài, lặng lẽ nói sang chuyện khác.

 

Nhưng lòng Quỳnh Nương lại trầm xuống.

 

Quý nhân trong kinh thành tụ tập, xã giao nhiều, nhưng quản sự trong phủ tai nghe sáu đường mắt thấy tám hướng. Muốn làm việc gì trong phủ đều phải xem có trùng với yến hội của quý nhân khác hay không. Cũng tránh cho đến lúc đó mở màn không có người đến sẽ xấu hổ.

 

Theo lý mà nói, Thái Tử làm tiệc ngày nào, cả kinh thành hẳn là đã sớm biết, người thành tinh như Sở quản gia sẽ không hồ đồ như vậy, trơ trơ nhìn chủ tử mình mất mặt?

 

Lang Vương quản lý binh mã ba quận, nhưng lúc đó không ai đến, đó là ngầm chiêu cáo thiên hạ, Giang Đông Vương chỉ làm ra vẻ —— hắn không có chỗ đứng trong kinh thành!

 

Nghĩ vậy, Quỳnh Nương vội vàng đứng dậy, dẫn Hỉ Thước và bà tử quản sự xuống lầu, nói với thị vệ Lang Vương phủ phái đi theo các nàng: “Đến quân tư hỏi một chút, hôm nay khi nào Lang Vương về phủ, nếu tiện thì mau trở về.”

 

Thị vệ kia lĩnh mệnh, vội vàng lao đến quân tư chuyển lời cho Lang Vương.

 

Còn Quỳnh Nương đi thẳng đến Lang Vương phủ, gọi Sở quản gia đến hỏi ý việc này.

 

Sở quản gia nghe mà trợn mắt, vội vàng gọi bốn năm gã sai vặt dễ nói chuyện đến phủ trạch các tướng lãnh quân tư để hỏi thăm tin tức.

 

Chỉ chốc lát gã sai vặt được phái đi về báo, đúng là đụng ngày, nhưng thiệp làm tiệc của Thái Tử hôm qua mới phát, theo lý mà nói không nên vội vàng phát thiếp như vậy mới đúng.

 

Không biết vì sao, Quỳnh Nương đột nhiên nhớ ra hôm qua Thượng Vân Thiên liếc đầu tờ giấy nàng viết một cái, bởi vì sợ quên ngày nên Quỳnh Nương viết thời gian canh giờ mở tiệc của Lang Vương phủ…

 

Theo lý mà nói, Thái Tử không nên so đo chuyện nhỏ như Lang Vương làm yến mới phải —— trừ khi có người cố ý gièm pha, xúi giục Thái Tử!

 

Nếu đúng là như vậy, Thượng Vân Thiên có ý gì? Bởi vì nàng xử lý yến hội cho Lang Vương, cho nên muốn ngáng chân quấy rầy sao?