Thật ra không riêng mấy hoàng tử nhỏ tuổi này, mấy người hơn tuổi cũng muốn nhìn nhiều thêm vài lần. Nhưng lúc này Đế hậu đều ở đây, phải thể hiện lễ nghi đúng mực.
Ngay cả Thái Tử cũng không phải không tiếc nuối mà nghĩ: Nữ tử này xuất thân quá thấp, cho dù là nữ thương hộ, nũng nịu dưỡng ở khuê phòng cũng được! Nhưng cả ngày xuất đầu lộ diện, cả kinh thành ai không biết đến nàng? Dù mang cái danh Thiều Dung công chúa thì cũng không thể gả. Đúng lúc này, hoàng đế cười mỉm ý bảo thái giám tuyên bố, tiệc hạ tủy chính thức bắt đầu, mong các vị quý nữ ở Hạ Cung đã nhiều ngày cứ tùy ý như ở trong nhà mình. Hoàng đế khách khí như vậy, ai cũng không nghĩ là thật. Lúc này nhóm quý nữ đều hiểu rõ, từ giờ trở đi, mỗi tiếng nói mỗi cử động của mình đều vào mắt Đế hậu. Có thể vào hoàng gia, trở thành nhi tức Lưu gia hay không, chỉ dựa vào hành vi ngày hôm nay tại đây. Cái gọi là tiệc hạ tủy, tất nhiên là vì mục đích giải nhiệt mát lạnh. Hoàng đế ngồi trên, trong lòng ai lại không nóng hừng hực? Gia Khang Đế ngồi được một lúc đã phải đi rồi. Mà trước khi đi ông lại dặn dò Hoàng Hậu vài câu, phải thay Thái Hậu chiếu cố vị nghĩa nữ này thật tốt. Hoàng Thượng nói vậy, tất nhiên Hoàng Hậu đồng ý. Chẳng qua Hoàng Hậu biết, xưa nay Gia Khang Đế lười quản lý công việc tông thân vụn vặt của hậu cung, huống chi là nghĩa nữ Thái Hậu quăng tám sào cũng không tới! Trịnh trọng dặn dò như vậy trái lại hiếm thấy. Gia Khang Đế đi rồi, lúc này bà mới nhìn kỹ Quỳnh Nương vẫn luôn an tĩnh ngồi ở phía cuối. Vừa nhìn, trong lòng chấn động, phẩm mạo này thật sự là xuất sắc… dường như còn có khí chất vô cùng quen mắt, nói không nên lời… cực kỳ giống Tình Nhu tiểu thư dưỡng bên người Thái Hậu năm đó… Chẳng lẽ là hoàng đế nhìn trúng nữ tử này? Nói đến Hoàng Hậu, con đường triển phượng này đã đi được nhiều năm, vô cùng gian khổ. Người khác không rõ ràng lắm, nhưng Hoàng Hậu hiểu, đừng nhìn hoàng đế mưa móc đều dính, mỗi năm đều nạp tân phi tần, nhưng phấn trang kiều nga cả hoàng cung, hoàng đế đều không yêu. Bởi vì chuyện năm đó, Hoàng Hậu dính một chút liên lụy, từ đó về sau cảm tình phu thê niên thiếu liền lạnh đi. Nếu hoàng đế oán trách một mình bà là được, nhưng bây giờ sắp lan đến gần Thái Tử. Nhi tử duy nhất của bà dần mất thánh tâm, Hoàng Hậu có thể không sốt ruột sao? Nhưng còn may, bà xuất thân sĩ tộc Ngụy gia, phụ huynh trong nhà là trọng thần lâu dài trong triều. Thái Tử cũng coi như có chỗ dựa. Mà điều bà phải làm để hoàng đế không thể nào bắt bẻ, chỉ có mẫu hậu hiền đức, nhi tử mới có thể lập trụ. Bà cẩn trọng nhiều năm như vậy, đặt đế tâm lên đầu, chưởng quản hậu cung giai lệ đối xử bình đẳng, đó là muốn để văn võ bá quan xem ở trong mắt. Đến lúc đó, nếu hoàng đế muốn phế Thái Tử, phải xem văn võ cả triều có đáp ứng hay không! Nghĩ vậy, bà cảm thấy hậu cung của hoàng đế nên đầy. Nghĩ đến đây, bà nhìn Quỳnh Nương, nụ cười trở nên thân thiết hơn rất nhiều. Tuy Quỳnh Nương không biết vì sao Hoàng Hậu đột nhiên hòa ái như gió xuân, nhưng lúc này hành tẩu trong cung, được Hoàng Hậu quan tâm tất nhiên tiện hơn nhiều. Các phi tần thấy Hoàng Hậu liên tiếp tán dóc với Thiều Dung công chúa, cũng nháo nhào thân thiện lên. Quỳnh Nương bất động thanh sắc, đề tài này liền hướng sang phấn nước vải dệt, một buổi sáng, rất nhiều người đặt vải lụa mềm trên người nàng, lại thu hút rất nhiều nguồn khách cho phấn nước. Quỳnh Nương cảm thấy mỹ mãn, chuyển biến tốt bèn dừng lại, còn thừa thời gian thì nghe Hoàng Hậu các nàng tán gẫu. Nội dung chủ yếu là chọn tân thê cho Thái Tử. Hoàng Hậu đánh giá vị Thái Tử Phi trước kia thân phẩm mạo đều tốt, nhưng phúc báo quá mỏng, sau khi đẻ non liền bệnh không dứt, máu dưới thân không hề ngừng, càng không bàn đến chuyện con nối dõi cho Thái Tử, cơ thể tiều tụy, sắp không qua khỏi. Thái Tử Phi qua đời, Thái Tử còn phải góa cư một khoảng thời gian? Phủ Thái Tử quá tiu nghỉu, cũng cần xung hỉ một phen. Cho nên tuy Thái Tử Phi vẫn còn, nhưng không chậm trễ chuyện chọn tân Thái Tử Phi. Quỳnh Nương ngồi nghe, thở dài một hơi vì sự lạnh lùng của hoàng gia. Mà ngoài dự đoán của Quỳnh Nương chính là, ngoài Cận Vân Hi lại còn một người được vào mắt thần của Hoàng Hậu. Đó là nữ nhi của Liễu đại học sĩ —— Liễu Bình Xuyên. Theo lý mà nói, thanh danh của Liễu Bình Xuyên không tốt, tuy chuyện sao chép không rùm beng nhưng hầu như ai cũng biết, phẩm hạnh như vậy sao có thể làm Thái Tử Phi? Nghe tiếp mới biết, hoá ra khoảng thời gian này nàng bế quan ở nhà cẩn thận dưỡng trắng, động tác của Liễu Bình Xuyên lại không nhỏ, liên tiếp ra chiêu, tỏa sáng rực rỡ. Đầu tiên là tiểu nhi tử của phu nhân Lễ Bộ thị lang suýt thì bị lừa đảo bắt cóc trên phố, may mà ả ta và tôi tớ phát hiện đúng lúc, đuổi theo mấy phố xá mới cứu được về. Sau đó du thuyền với các vị khuê tú, là người đầu tiên phát hiện lỗ hổng của du thuyền, cũng bảo mọi người trấn định, múc nước tự cứu, chỉ huy du thuyền cập bờ đúng lúc… Còn khoảng bốn năm chuyện như vậy, đủ để triệt tiêu thanh danh không tốt trước đó của ả ta. Chủ yếu là, Nghiêu thị dẫn các vị phu nhân đến Hoàng Tự bói toán, may mắn được trụ trì đích thân giải quẻ. Là mệnh tốt bát tự kim quý, tướng vượng phu dày nặng. Đã có một nhi tức ma ốm trước đó. Hoàng Hậu trông chờ vào chuyện tìm một nữ tử phúc lộc dày nặng xứng với Thái Tử, bây giờ cả kinh thành đều biết Liễu Bình Xuyên bát tự kỳ giai, thêm nữa phụ thân của ả ta ở triều đình đức cao vọng trọng, rất được thánh tâm. Chọn nữ tử như vậy làm nhi tức, không có gì không ổn. Còn những lời đồn truyền lung tung đó cũng không ảnh hưởng gì đến đại cục. Quỳnh Nương uống hai ngụm trà an ủi, tự hỏi: Liễu Bình Xuyên làm sao vậy? Nàng không tin những chuyện trùng hợp đó đâu! Liễu Bình Xuyên cũng không có nhiều ý tốt như vậy, cứu người cả kinh thành. Chuyện các phi tần nói Quỳnh Nương kiếp trước không nhớ rõ lắm. Dẫu sao các phu nhân phủ trạch đều là cao thủ tô son điểm phấn, nhà mình lại nhiều bất hạnh, cũng không nhiều lời trước mặt người khác, cho người ta uống trà ăn điểm tâm có đề tài để nói chuyện, phần lớn là đàm luận về phụ từ tử hiếu, nhi nữ ngoan ngoãn nhà mình. Có điều nàng nhớ có một lần Thượng Vân Thiên xã giao uống rượu về, hắn nhắc mãi chuyện Lễ Bộ thị lang uống rượu thất nghi, khóc kể con mình bị bắt cóc. Mà Đốc Nha lục bộ Lý đại nhân cũng khóc kể năm đó nhà mình bất hạnh, du thuyền chìm ngoài ý muốn, nữ nhi của ông mất… Nghĩ vậy, Quỳnh Nương dựa lưng lên ghế, thầm hít một ngụm khí lạnh. Những chuyện này, kiếp trước sau khi về phủ, Liễu Bình Xuyên vẫn chưa giao thiệp quá sâu vào vòng luẩn quẩn các phu nhân tuyệt đối sẽ không biết. Như vậy thấy việc nghĩa hăng hái làm nghĩa cử, nếu không phải trùng hợp thì là có người cố ý làm, có thể nói chi tiết cho Liễu Bình Xuyên như vậy… cũng chỉ có Thượng Vân Thiên đồng thời trọng sinh. Hắn… muốn làm gì? Chuẩn bị đóng gói “ý tốt trong lòng, bảo vật trên giường ” kiếp trước đưa cho Thái Tử hưởng thụ sao? Nếu thật sự là như vậy, quả thật Liễu Bình Xuyên đã nỗ lực phấn đấu, không hề hắt chước nàng nữa. Cuối cùng trở thành Thái Tử Phi, có thể một bước lên trời, một sớm trở thành Hoàng Hậu, hiển quý thiên hạ! Quỳnh Nương quá hiểu tính Liễu Bình Xuyên. Nếu ả ta thật sự trở thành Hoàng Hậu, chuyện thứ nhất là tinh tế lựa Quỳnh Nương ra, tra tấn đến chết! Thượng Vân Thiên! Đến tột cùng là ngươi muốn làm cái gì! Tạm thời không nhắc đến nữa, Quỳnh Nương kinh giận, lúc này Liễu Bình Xuyên cực kỳ đắc ý. Vài lần ra tay xinh đẹp gần đây cuối cùng nhận về cục diện thay đổi! Cái danh phúc tinh của Liễu Bình Xuyên dần dần truyền khắp kinh thành, mấy ngày nay lại có người liên tiếp đến cửa quyên tiền. Ả ta sợ phụ mẫu chủ trương, vội nhắc tới tiệc hạ tủy, Thái Tử có ý cưới tân thê, tạm chờ thêm một chuyến này rồi định việc hôn nhân cho ả ta cũng không muộn. Nghiêu thị không ngờ nữ nhi có chí hướng rộng lớn như vậy, cẩn thận suy nghĩ chuyện này với lão gia, lão gia cũng cảm thấy việc này có lẽ có thể thành, bèn ôm hi vọng thử xem, uyển chuyển từ chối mấy hôn sự, kiên nhẫn chờ đến yến tiệc hạ tủy. Tiệc hạ tủy trọng ở ngắm cảnh, tài nghệ trà đạo của quý nữ các nhà cũng là trọng điểm suy tính. Mọi người ăn yến xong, tiêu phí thời gian, buổi chiều uống trà . Có nhóm quý nữ trà nghệ xuất sắc sẽ chủ động xin ra trận triển lãm trà đạo cho Hoàng Hậu và phi tần xem. Kiếp trước, một tay Vân Hi tiểu thư tự nghĩ ra trà vũ trên bàn trà kinh diễm toàn sảnh, sau đó mới có mỹ danh hai đại tài nữ “Tương Quỳnh Vân Hi” trong kinh thành. Nhưng bây giờ người đầu tiên bước ra khỏi hàng lại là Liễu gia Bình Xuyên. Ả ta ngồi quỳ trước bàn trà. Vòng ngọc dưới ống tay áo tôn lên cổ tay trắng nõn. Ả ta kéo quỳnh hoa giữa không trung rồi bày trà cụ, bắt đầu thành thục chọn trà, nấu nước, tay trắng điều hương. Tuy quá trình giống nhau nhưng Liễu tiểu thư lại sáng tạo sửa kịch bản ước định ban đầu, đôi bàn tay mềm tư thái tuyệt đẹp quay cuồng thao tác, kèm với nhạc sư nhạc đệm ả ta mang đến, thật sự đẹp mắt, khiến người ta nhìn mà lòng tĩnh thần ngưng. Các hoàng tử tiếp khách cũng liên tục gật đầu, tán thưởng Liễu gia tiểu thư tư thái ưu nhã xuất chúng như vậy. Quỳnh Nương ngồi ở một bên, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Vân Hi tiểu thư Cận phủ. Lúc này không còn nhìn thấy ý cười thong dong ưu nhã ngày thường trên mặt nàng ấy nữa, sắc mặt tái nhợt, kinh nghi bất định nhìn Liễu Bình Xuyên đang pha trà rót nước. Quỳnh Nương cười lạnh một tiếng, còn tưởng rằng cuối cùng Liễu Bình Xuyên cũng chăm lo việc nước, thay đổi triệt để làm người, tìm lối tắt, đi lên con đường Quan Âm phổ độ chúng sinh. Hoá ra chó vẫn ăn phân, chẳng qua là thay đổi sao chép một vị khổ chủ khác thôi! Chỉ đáng thương cho vị Vân Hi tiểu thư này, vì để nổi tiếng ở tiệc hạ tủy này nên chưa bao giờ triển lãm qua trà nghệ trước mặt người khác. Khiến Liễu tiểu thư chui chỗ trống, múa trà vũ trên bàn trà đã được cải tiến, bỏ qua mấy phần khó. — Tác giả có lời muốn nói: Lang Vương, nếu ngươi còn không cố gắng, dì nuôi sẽ biến thành mợ nuôi trong ngày một ngày hai đấy.