Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ

Chương 73

Hoàng Hậu không ngờ Văn Thái sẽ nói vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nói: “Nếu đã biết, vậy sao Thái Hậu còn phát bệnh? Chẳng lẽ các ngươi định lấy phượng thể an khang của Thái Hậu đi phúng điếu kẻ gian kia sao?”

 

Đúng lúc này, ngự y bị gọi đến thử độc kỳ quái nói: “Sáng nay Thái Hậu ăn trái cây ướp lạnh hỏng dạ dày thôi, đâu có dấu hiệu trúng độc?”

 

Ai nấy ở đây ngây ngẩn cả người, sao có thể! Vừa nãy Thái Hậu vội vàng đi như có chuyện khó nói. Nhưng ngự y cũng chưa kịp tuyên bố, sao đã nói là gia vị của Thiều Dung công chúa rồi?

 

 

Nghĩ vậy, Hoàng Hậu không xuống đài được, tức giận trừng mắt về phía Đan tiểu thư dẫn câu chuyện.

 

Đan tiểu thư cũng hoảng thần, không nhịn được mà nhìn Liễu Bình Xuyên, nhưng Liễu Bình Xuyên lại đứng dậy, đúng lúc chặn tầm mắt nàng ta.

 

Ả ta nói với Thái Hậu: “Nếu trướng bụng, Liễu gia chúng ta có phương thuốc cổ truyền, đúng lúc thần nữ có mang theo thuốc cao dán rốn, nếu Thái Hậu không chê thì lấy dùng.”

 

Bởi vì ả ta đột nhiên đứng lên nói chuyện cho nên ánh mắt của mọi người đều tập trung đến chỗ ả ta, ngăn cản tầm mắt nhìn ả ta tìm kiếm chủ ý của Đan tiểu thư.

 

Lúc này Hoàng Hậu làm gì có tâm trạng đi tìm cái gì ngăn thuốc xổ. Thái Hậu đang ở Hạ Cung, lại có người bụng dạ khó lường muốn ám hại Thái Hậu. Việc này truy đến cùng là bà không biết cách quản lý hậu cung, sao có thể giải quyết nhẹ nhàng bâng quơ chứ?

 

Bà lạnh giọng hỏi tiểu thái giám bị trói: “Thứ cẩu lớn mật, ngươi nói là ai xui khiến ngươi hạ độc, mưu toan độc hại Thái Hậu!”

 

Tiểu thái giám hoảng sợ, đôi mắt quay tròn, biết nếu mình mà thừa nhận thì sẽ chịu tội nặng trảm tịch cả nhà, vì thế lớn tiếng kêu oan: “Xin Hoàng Hậu tra rõ, nô tài chỉ tuần tra ban đêm dưới bếp, nhìn xem có chuột hại hay không, căn bản không hạ độc! Nô tài bị oan!”

 

 

Lúc này, Liễu Bình Xuyên run rẩy —— lần này làm có sơ hở, Bích Tỉ liên lạc với tiểu thái giám này, bây giờ mọi chuyện đã bại lộ, chỉ cần hắn vạch trần Bích Tỉ, có lẽ Đan tiểu thư cũng sẽ quay lưng, chẳng phải đến lúc đó ả ta sẽ bị điều tra ra sao!

 

Nghĩ vậy, ả ta không giữ được bình tĩnh, hai chân dưới váy run rẩy.

 

Đáng giận Thôi Quỳnh Nương kia, sao lại nhạy bén như vậy chứ, có thể xuyên qua bố cục âm thầm của ả ta, sắp xếp cuộc nói chuyện này chờ mình tới nhảy vào!

 

Hoàng Hậu thấy hắn còn cãi bướng, bà ta bực mình, nói: “Kéo xuống đánh, đến lúc cạy miệng hắn ra mới thôi!”

 

Tiểu thái giám gào khóc bị kéo ra ngoài, chỉ chốc lát bên ngoài đã truyền đến từng tiếng bản tử, bản tử đánh lên người tiểu thái giám, cũng đánh vào đáy lòng Liễu Bình Xuyên.

 

Quỳnh Nương ngồi ngay ngắn ở một bên, dùng khóe mắt nhìn làn váy hơi run lên của ả ta, thầm nghĩ: Sớm biết thế sao phải làm vậy? Liễu Bình Xuyên cũng dám lấy Thái Hậu làm bè hãm hại nàng, không hổ là nữ tử gan lớn dám lén lút trốn cha nương đến Lang Vương phủ, tự bán mình làm thiếp.

 

Quỳnh Nương biết Liễu Bình Xuyên xem như xong rồi, chỉ cần miệng thái giám kia mở, con đường Thái Tử Phi của ả ta liền dừng tại đây…

 

Đúng lúc này, có thị vệ chạy đến, nói với Hoàng Hậu: “Hồi Hoàng Hậu, nô tài kia… chết rồi!”

 

Hoàng Hậu nghe xong, mày nhăn lại nói: “Là ai hành hình, sao không biết nặng nhẹ như vậy?”

 

Thị vệ nói: “Không phải đánh chết, là miệng sùi bọt mép, hắn sợ tội nên uống thuốc độc mà chết!”

 

Hoàng Hậu tức giận đập bàn: “Tự sát? Đây là giết người diệt khẩu! Tra cho bổn cung, không tra ra manh mối, quyết không bỏ qua!”

 

Lúc đó, vẻ mặt nhóm quý nữ đang ngồi lại khác nhau.

 

Đan tiểu thư run lên, nói thật, trước đó Liễu Bình Xuyên nói với nàng ta rằng đồ ăn của Thôi Quỳnh Nương quá tươi ngon, không biết gia vị có vấn đề hay không, liền bị cuốn vào, bây giờ đã có người kết, nàng ta càng không dám nói bậy.

 

Còn Liễu Bình Xuyên lại cảm thấy mừng như điên, lại không biết tiểu thái giám trúng độc gì mà chết.

 

Bởi vì Thái Hậu cũng không có vấn đề gì, mà tiểu thái giám trộm thả bột hạnh nhân đã chết. Đó là chết không đối chứng.

 

Trong cung lục đục với nhau thật sự là chuyện thường có, chủ yếu là phải có người chống đỡ, thiên hạ thái bình.

 

Bây giờ đương sự đã chết, có tra tiếp cũng không tra ra cái gì, còn ồn ào đến nỗi ai ai cũng biết, nếu không giải quyết được, không có cách nào hạ án, thật sự làm mặt mũi Hoàng Hậu không được dễ nhìn.

 

Cuối cùng coi như tiểu thái giám không làm tròn trách nhiệm, chậm trễ, lầm gia vị, định án tử.

 

Hoàng Hậu không còn lòng dạ nào mà giữ đám nhi tức này lại nữa, liền vẫy tay thả người, cũng nói là các nàng ở Hạ Cung lâu rồi, là lúc mọi người nên về nhà.

 

Liễu Bình Xuyên cảm thấy hết sức vui mừng khi tìm được đường sống trong chỗ chết. Ả ta cũng không muốn ở lại Hạ Cung nữa, thu thập bọc hành lý xong rồi ra khỏi Hạ Cung, nhưng đi được nửa đường, xe ngựa đột nhiên rẽ vào đường nhỏ, Bích Tỉ cuống quít hỏi phu xe đánh xe thế nào vậy.

 

Nhưng đúng lúc này, Liễu Bình Xuyên thấy Thượng Vân Thiên đứng dưới bóng cây chỗ sâu.

 

Bây giờ Liễu Bình Xuyên biết bản thân sắp trở thành Thái Tử Phi, coi thường nam nhân kiếp trước tâm tâm niệm niệm muốn gả.

 

Trở thành quyền thần một sớm thì sao? Còn không phải cúi đầu xưng thần với Thái Tử ư? Ả ta tương lai được tôn làm Hoàng Hậu, một Thượng Vân Thiên nho nhỏ tất nhiên sẽ không để trong mắt.

 

Có suy nghĩ như vậy, ả ta kiêu căng ngẩng đầu nói: “Thượng đại nhân có chuyện gì, nhất quyết phải bàn bạc ở đây.”

 

Thượng Vân Thiên vẫn lịch sự văn nhã như trước, có điều gương mặt thiếu niên lang đã bày ra vẻ thâm trầm chín chắn mưu thần mới có.

 

Hắn đi đến trước mặt Liễu Bình Xuyên, đứng yên, đột nhiên vung tay lên, hung ác tát Liễu Bình Xuyên.

 

Liễu Bình Xuyên không đứng vững, lảo đảo phủ phục trên mặt đất, trâm vàng trên đầu tán loạn rơi xuống đầy đất. Phu xe và nha hoàn đều đứng cách xa, ngay cả Bích Tỉ cũng bị người Thượng Vân Thiên mang đến ngăn cản, tất nhiên không biết tình hình trong rừng.

 

“Thượng Vân Thiên, ngươi điên rồi! Ngươi là cái thá gì, dám đánh ta!” Liễu Bình Xuyên phun ra một búng máu, lại nhổ ra một chiếc răng, có thể thấy được nam nhân nhìn như văn nhã này có bao nhiêu tàn nhẫn!

 

Khói mù trong rừng nhiễm nửa bên mặt của nam nhân, hắn vẫn ôn tồn lễ độ như trước: “Ngươi không cần biết ta, ta biết ngươi là cái mặt hàng gì là được rồi, điều kiện giúp ngươi trở thành Thái Tử Phi đó là nghe theo ta hết, ai muốn ngươi tự chủ trương, đi làm hại Quỳnh Nương?”

 

Liễu Bình Xuyên sửng sốt, bụm mặt quỳ rạp trên mặt đất hỏi: “Ngươi… Ngươi đang nói cái gì?”

 

Thượng Vân Thiên nhìn bộ dáng chật vật của Liễu Bình Xuyên, ghê tởm trong lòng, lắm lúc hắn thật sự hoài nghi có phải kiếp trước bị mỡ heo che tâm hay không, vì đồ ngu xuẩn thiển cận này mà làm Quỳnh Nương tổn thương.

 

Thật ra lúc đó Thượng Vân Thiên nghiện cũng chỉ là cái từ “lén”, thêm nữa ả ta là muội muội của Quỳnh Nương trên danh nghĩa, lén lút mang đến sự kích thích thôi.

 

Bây giờ điều kiện hoàn toàn không có, lại nhìn nữ tử kiếp trước đã từng khiến hắn mất hồn, rách nát thế tục có lau cũng không sạch. Nếu không phải ả ta còn có chỗ sử dụng, có giết chết ả ta cũng không đủ để tiêu trừ căm hận trong lòng.

 

Hắn thấy Liễu Bình Xuyên vẫn muốn dấu diếm, cười lạnh nói: “Ngươi cho rằng ta không biết? Bên người Văn Thái có nhãn tuyến của Thái Tử, chỉ cần hắn bắt thái giám kia, nói là bột hạnh nhân, ta liền biết là ngươi có chủ ý gì. Ngươi cho rằng tự nhiên tiểu thái giám kia sẽ uống thuốc độc tự sát sao? Nếu không có ta giúp đỡ, bây giờ Liễu gia các ngươi đã bị trảm tịch cả nhà rồi!”

 

Liễu Bình Xuyên không ngờ người thay ả ta thu thập cục diện rối rắm lại là Thượng Vân Thiên, ả ta ngơ ngác, nhưng không còn bộ dáng kiêu căng ngạo mạn vừa rồi nữa.

 

Thượng Vân Thiên rũ mắt, nhìn ả ta nói tiếp: “Bây giờ ngươi mang mệnh cách nổi danh vượng phu trong kinh thành, Hoàng Hậu không so đo tin đồn lúc trước của ngươi cũng là vì phụ thân ngươi đức cao vọng trọng, gần đây đang nổi bật, và cả mệnh cách vượng phu của ngươi, còn có ta nói ngọt trước mặt Thái Tử về ngươi. Chỉ cần đạp sai một bước sẽ đánh ngươi về nguyên hình sao Tang Môn(1) !”

 

(1) sao của sự tang tóc, khổ đau.

 

Lúc này Liễu Bình Xuyên hoàn toàn mất tự tin, ngay cả phu xe cũng là người của Thượng Vân Thiên, ả ta có cảm giác bị Thượng Vân Thiên khống chế toàn cục, tâm trạng hoảng sợ khi chuyện ở Hạ Cung suýt chút nữa bại lộ lại ập đến, tự tin tan hết, ả ta thưa dạ: “Thượng công tử, ta cũng là nhất thời cầm lòng không đậu, ngươi không biết Quỳnh Nương kia đáng giận thế nào đâu…”

 

Liễu Bình Xuyên không nói thêm gì nữa. Tuy rằng ả ta buồn bực không biết vì sao Thượng Vân Thiên lại thần thông quảng đại như vậy, nhưng ả ta không biết Thượng Vân Thiên cũng sống lại, tất nhiên không nhắc đến kiếp trước, chỉ nói một nửa rồi không nói thêm gì nữa.

 

Mục đích lần này của Thượng Vân Thiên, ngoài giáo huấn Liễu Bình Xuyên về sau không được hành động thiếu suy nghĩ với Quỳnh Nương ra, quan trọng hơn là uy hiếp nữ nhân này, để tiện cho hắn làm việc sau này.

 

Bây giờ hết hung ác rồi, lại an ủi vỗ về nữ nhân ngu xuẩn này vài câu.

 

Kiếp trước một sớm quyền thần nắm giữ lòng người, nữ nhân hậu trạch như Liễu Bình Xuyên sao có thể ngăn cản được.

 

Liễu Bình Xuyên sửa sang chỉnh tề, dùng nước súc miệng xong rồi lên xe ngựa.

 

Có lẽ Thượng đại nhân không biết, nắm giữ thần tử và nắm giữ nữ nhân là hai chuyện khác nhau.

 

Thần tử có thể vừa đấm vừa xoa, nhưng nữ nhân chịu không nổi nhất là chữ “Tình”.

 

Kiếp trước Thượng Vân Thiên và Liễu Bình Xuyên mây mưa vô số, nhưng lại thua thiệt nhất một chữ tình.

 

Liễu Bình Xuyên sợ Thượng Vân Thiên của bây giờ, kiếp trước cầu mà không được, còn bây giờ hắn không lưu tình, Liễu Bình Xuyên càng cực kỳ hận.

 

Không nói đến đôi phu thê mang ý xấu kiếp trước nữa.

 

Nói đến Quỳnh Nương, sau khi nhận được tin nàng cũng thu thập bọc hành lý chuẩn bị rời đi.

 

Từ trong cung Thái Hậu ra ngoài, lòng nàng không thoải mái, một chuyện là để Liễu Bình Xuyên thoát, chuyện khác là thánh chỉ tứ hôn của hoàng đế.

 

Theo lý mà nói, các cháu trai đều có được lương duyên, nàng nên vui cho mọi người. Nhưng Quỳnh Nương lại cảm thấy rầu rĩ, làm chuyện gì cũng không có sức.

 

Đúng lúc này, Vân Hi tiểu thư bỗng nhiên đến chơi, nói là đường về nhàm chán, nếu có thể, hy vọng cùng xe ngựa với nàng.

 

Dĩ nhiên Quỳnh Nương đồng ý. Vì thế hai người thu thập thoả đáng, đợi tôi tớ dọn hòm xiểng xong rồi cùng nhau lên xe ngựa.

 

Nhưng hai thiếu nữ đang rực rỡ ngồi trong xe ngựa lại đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình.

 

Một người ngơ ngác nhìn núi xa cây xanh, một người nhìn chằm chằm hoa văn trên màn xe xuất thần.

 

Đúng lúc này, Vân Hi mở miệng, nhưng lời còn chưa nói, nước mắt lại chảy ra trước: “Công chúa, Liễu công tử đã từng kể về muội muội Quỳnh Nương của chàng, tuy không phải phụ mẫu thân sinh, nhưng nhân phẩm đoan chính, có thể so với muội muội ruột thịt. Vì vậy, ta cũng xin ngươi chuyển lời, ngươi nói với ca ca ngươi… Quên hết lời ta nói với chàng đi, thánh chỉ đã hạ… không thể hối cải.”