Quỳnh Nương có nghĩ tiếp những chuyện này cũng vô dụng, nàng quyết định làm theo lời Thương Hải đại sư, sống thật tốt, dụng tâm chuẩn bị hôn lễ.
Theo phong tục Nguyên Triều, trước ngày gả đi, nhà tân nương ngoài chuẩn bị trứng hỉ ra, huynh trưởng nhà mình còn phải tự làm một băng ghế nhỏ. Ghế này dùng để áp bản, có ý thăng tiến một bước, cũng là phần quà đầu tiên của cữu cữu cho đứa trẻ sau khi có con. Mọi người đều mời thợ mộc đến bào ván gỗ, sau đó đóng đinh là được. Còn Thôi Truyền Bảo tự tay làm lấy, đích thân đi chọn gỗ hong khô, bào bên ngoài, đóng đinh rồi quét dầu, nhìn qua rất giống, làm không hề kém thợ mộc. Chẳng qua khiến Quỳnh Nương cảm thấy ngoài ý muốn là, Liễu Tương Cư cũng đưa tới một cái, lại cũng là tự tay làm. Có điều hiển nhiên thị vệ đại nhân tuổi trẻ tài cao không quá am hiểu cái này, băng ghế thoạt nhìn rất thô kệch, nhưng mặt ngoài mài giũa vô cùng bóng loáng, tuyệt đối không thô ráp. “Làm xong mới nhớ ra, hản là ca ca Thôi gia của muội đã làm cho muội rồi, cái này làm không đẹp, vốn không định đưa tới.” Liễu Tương Cư luôn luôn trầm ổn, lúc nói lời này lại xấu hổ hiếm thấy. Lòng Quỳnh Nương ấm áp, nếu nói nàng ở Liễu gia khó dứt bỏ nhất cái gì, đó là phần tình nghĩa với ca ca Liễu gia. Nàng nhận băng ghế nhỏ kia, cùng với cái của Thôi Truyền Bảo, xếp gần nhau trong rương hỉ hồi môn. “Nếu tương lai muội có bào thai song sinh, vậy dùng cả hai cái ghế nhỏ, hài nhi có hai cữu cữu yêu thương mới là tốt nhất!” Sự xấu hổ của Liễu Tương Cư bị lời lớn mật của Quỳnh Nương hóa giải không ít, hắn cười nói: “Còn chưa thành thân mà đã dám nói như vậy, đây vẫn là muội muội đoan trang tao nhã nhất của huynh sao?” Nói đến đây, hắn ngừng lại rồi nói: “Nhưng mà đanh đá chút cũng tốt, Giang Đông Vương dắt quân đánh giặc từ nhỏ, khó tránh khỏi chuyện lây dính hơi thở võ phu, khác những hầu môn quý tử sống trong nhung lụa. Nếu luôn chú ý lễ nghĩa, muội sẽ khó tránh khỏi tương lai xa cách trượng phu. Sau này muội cũng là nữ chủ nhân vương phủ, lần đầu tiên Lang Vương đến kinh thành, vạn sự chưa biết giải quyết sao cho tốt, muội là Vương phi nhất định sẽ lao tâm khổ cực, mọi việc phải lượng sức mà làm, nếu không chống đỡ tiếp được nữa thì cứ việc nói với huynh, đừng để Lang Vương cho rằng nhà mẹ đẻ của muội không người mà xem nhẹ muội.” Quỳnh Nương biết cách nhìn của Liễu Tương Cư với Lang Vương rất không tốt. Trước kia hắn đã nói thẳng với nàng, Sở Tà tuyệt đối không phải lương xứng. Nhưng bây giờ ván đã đóng thuyền, Liễu Tương Cư lại nuốt rất nhiều bất mãn với Lang Vương vào, dặn dò Quỳnh Nương chú ý cách ở chung sau này của phu thê. Đó là điểm đáng quý của đại ca nàng. Lòng Quỳnh Nương ấm áp, nàng nhớ đến chuyện của đại ca và Vân Hi tiểu thư. Nhưng Quỳnh Nương mới vừa nhắc đến, Liễu Tương Cư đã lập tức ngắt lời: “Vân Hi tiểu thư vân anh chưa gả, loại chuyện nói sau lưng người như vậy nếu lan truyền ra ngoài thì không tốt… Cận đại nhân yêu cầu rất nhiều với nữ tế tương lai của mình, càng tôn trọng người đọc sách. Muội… sau này đừng nhắc lại lời này nữa.” Quỳnh Nương nghe mà sửng sốt, nàng còn tưởng rằng bản thân đáp ứng hôn sự của Lang Vương sẽ làm Vân Hi tiểu thư và ca ca có tình quay lại, cuối cùng trở thành người nhà. Nhưng bây giờ nghe ý tứ trong lời nói của ca ca, Cận đại nhân ghét bỏ ca ca không đi đường khoa cử mà đi đường võ, tương lai khó có tiền đồ, vì vậy bổng đánh uyên ương, sẽ không đồng ý hôn sự của ca ca nàng. Nghĩ vậy, Quỳnh Nương sốt ruột. Thương ca ca thất tình, càng lo cho ca ca như kiếp trước, đường tình duyên không suôn sẻ mà dấn thân vào quân lữ, cuối cùng theo như lời Thượng Vân Thiên, mệnh tang sa trường. Nghĩ vậy, Quỳnh Nương càng sốt ruột, trán đổ mồ hôi, vội vàng hỏi: “Đại ca, gần đây huynh có chiều hướng làm chuyện gì không?” Liễu Tương Cư sửng sốt, do dự không biết có nên nói với muội muội hay không, cuối cùng thấy ánh mắt nàng sáng ngời nhìn hắn, liền mở miệng nói: “Có đồng liêu nói doanh Tắc Bắc chiêu binh, đang thương lượng với ta xem có nên đi hay không. Thân là võ tướng, nếu không xông lên sa trường, sao có thể kiến công lập nghiệp, vì vậy, đợi muội thành hôn xong, ta sẽ đến Tắc Bắc với đồng liêu.” Đại doanh Tắc Bắc… là nơi chiến sự kịch liệt nhất trong tương lai của Nguyên Triều, cũng là đại doanh ca ca dấn thân vào kiếp trước, càng có thể là nơi ca ca mất mạng trong tương lai. Từ khi sống lại tới nay, Quỳnh Nương chỉ thấy thế sự có rất nhiều biến hóa, nhưng không ngờ, đại ca vòng đi vòng lại, sơ tâm vẫn không thay đổi, muốn nhập ngũ tòng quân. Nếu cứ như vậy, chẳng phải lời Thượng Vân Thiên sẽ ứng nghiệm sao! “Đại ca, có thể đừng tòng quân hay không!” Nghĩ vậy, lời ngăn cản liền buột miệng thốt ra. Liễu Tương Cư sửng sốt: “Vì sao?” Quỳnh Nương nắm chặt cánh tay, nỗ lực bình ổn cảm xúc, nói: “Dân vùng biên giới Tắc Bắc thưa thớt, lại giáp giới bộ lạc Hồ vô số người. Mấy năm gần đây, nghe nói người Bắc liên tiếp mua gang, đó là dấu hiệu muốn củng cố binh lực, sinh ra họa loạn, Liễu gia chỉ có mình đại ca độc đinh con vợ cả, có từng nghĩ tới nếu thân có bất trắc, ai phụng dưỡng phụ mẫu huynh không?” Liễu Tương Cư dương mày rậm nói: “Nếu người Hồ nổi dị tâm, ta càng muốn tòng quân biên cương, bảo vệ quốc gia. Trung hiếu hai bề khó toàn, nếu không có người tình nguyện da ngựa bọc thây, làm gì có bách tính con cháu phụng dưỡng phụ mẫu, duy trì tuổi thọ thiên nhiên?” Quỳnh Nương biết, đại ca thượng võ từ nhỏ, nghe tiên sinh dạy ở thư viện sẽ ngủ gà ngủ gật, nhưng nghe thư tiên sinh ở trà quán nói về nhi nữ giang hồ, tráng sĩ biên quan lại có thể nghe hết một ngày. Câu da ngựa bọc thây này, chưa chắc là nhiệt huyết nhất thời của thiếu niên lang, mà là tâm nguyện trong lòng đại ca. Đó là hồn của nam nhi thượng võ, tràn đầy ý chí hết lòng báo quốc. Dù nàng nói ra tình hình thực tế kiếp trước cũng không nhất định có thể khiến đại ca hồi tâm chuyển ý. Quỳnh Nương nói mà miệng khô lưỡi khô, nhưng Liễu Tương Cư cũng đã đứng dậy định đi: “Ngày mai muội thành hôn, ta không tiện quấy rầy nhiều, việc ta sắp tòng quân đừng để phụ mẫu ta biết, xin bảo mật.” Nói xong, hắn đứng dậy cáo từ. Quỳnh Nương nhìn bóng dáng cường tráng của hắn, hốc mắt lại nóng lên. Biết rõ vận mệnh của người khác, nhưng lại không tài nào làm gì được, thật sự là quá mức sốt ruột chua xót. Chẳng qua vài năm nữa Tắc Bắc mới đại loạn, để nàng xong việc nghĩ cách, nhất định phải ngăn tử kiếp của đại ca. Qua đêm nay là ngày đại hôn của Quỳnh Nương và Lang Vương, giờ Tý Quỳnh Nương đã dậy rửa mặt chải đầu trang điểm, đình viện to như vậy đã có tiếng người ồn ào. Trang nương dùng số tiền lớn mời tới đã bày hết son phấn ra, tóc mây dài cũng dùng nước thơm thấm qua. Dưới sự hầu hạ của Thúy Ngọc và Hỉ Thước, Quỳnh Nương tắm gội xong, chỉ bọc khăn trắng ngồi trước bàn trang điểm, để trang nương dùng phấn phủ lên mặt. Gương đồng chiếu rọi, tuổi tác đang xuân, vừa mới tắm gội xong, da thịt mịn màng đến nỗi làm trang nương không đành lòng dùng phấn thơm, cuối cùng chỉ tỉa lông tơ trên mặt, làm sạch lông ở ranh trán, sau đó phủ một tầng phấn hơi mỏng. Mỹ nhân trời sinh, gương mặt đẹp vô cùng, chỉ cần trang điểm nhẹ, tô môi đỏ thẫm đã tăng thêm vẻ kiều mỹ vô tận. Trang nương kia đã dùng số tiền lớn mời tới, tất có chỗ hơn người, giỏi nhất vẽ hoa lên mặt. Ở giữa mày của Quỳnh Nương, bút cua khẽ nâng, màu sắc dần dần nhạt hiện ra mẫu đơn nở một nửa, thiếu nữ vốn có vẻ thanh lệ, đột nhiên nhiều thêm mị ý lộng lẫy xinh đẹp. Trang điểm xong, tấm lụa bọc quanh mười ngón tay mấy ngày trước cũng có thể tháo hết ra, mười ngón nhỏ dài ngâm nước phượng tiên hoa ba bốn lần, một lần nhuộm màu cuối cùng, màu sắc thật tươi sáng, đôi tay càng thêm óng ánh trắng nõn. Cuối cùng là chải đầu cài trâm, thay giá y thêu rực rỡ. Hậu duệ quý tộc thành hôn, lễ tiết cũng không giống dân gian, nàng không cần đội vải đỏ che mặt, chỉ cần cắm trâm cài tua rua san hô đỏ ở mép tóc là có thể thành lễ xong với Vương gia rồi gặp khách. Quỳnh Nương trang điểm ăn mặc xong, trang nương làm việc lâu ở các nhà hào môn cũng nhìn không rời được mắt. Thảo nào, cũng chẳng trách thân là thương hộ lại được Thái Hậu nhìn trúng làm nghĩa nữ, lại được Vương gia cưới làm chính thê Vương phi. Phẩm mạo bậc này thật sự là xuất sắc nhất trong kinh thành, sinh nữ như vậy, thật sự là phú quý hảo mệnh trời sinh! Trời vừa hửng sáng đã nghe thấy tiếng chiêng đồng và kèn đồng truyền đến từ đầu ngõ, xe ngựa vương phủ đã tiến vào ngõ nhỏ đón dâu. Bởi vì phụ mẫu Lang Vương mất sớm. Vạn tuế niệm tình lão Lang Vương tận trung vì nước, không đành lòng thành lễ mà cao đường trong phủ bỏ không. Vì vậy ông đích thân ngự giá tới vương phủ chủ trì hôn lễ cho Lang Vương. Vạn tuế từ ái, lễ hiền phiên vương, lại làm lễ thành thân của Lang Vương và Quỳnh Nương đột nhiên đẹp đẽ quý giá hơn một tầng. Ít nhất đội ngũ đón dâu tăng mấy phần quyền quý không thể tưởng được. Thái Tử cầm khẩu dụ của vạn tuế, đảm đương đại ca của Sở Tà, cùng Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử bồi Sở Tà đi đón dâu. Kết quả ba vị hoàng tử ai nấy cũng có thị vệ tùy tùng, số người tăng lên. Đội ngũ đón dâu đi trên đường chính trong kinh thành, phía cuối đội ngũ cách thật xa. Người dân quen nhìn phồn thịnh khắp kinh thành liên tục cứng lưỡi, nói: “Không biết còn tưởng là hoàng tử đại hôn đấy, xem cái vẻ này, còn phô trương hơn cả Thái Tử khi đó!” Thân hình Lang Vương cao lớn, một thân hỉ bào đỏ rộng, vòng eo thẳng tắp, hắn dẫn đầu, cùng vài vị hoàng tử anh tuấn thân hình cao lớn như vậy vào trong sân, làm người hoảng hốt cho rằng vài vị thanh niên anh tuấn này đều là huynh đệ. Quỳnh Nương ngồi trên giường khuê trải lụa đỏ của mình, cách tấm cửa sổ nghe cha và nương phát trứng hỉ cho người đến đón dâu. Chỉ chốc lát Lang Vương đã đi đến, ánh mắt sáng ngời nhìn tân nương xinh đẹp yêu kiều ngồi ngay ngắn trên giường. Tuy hắn đã quen thấy Quỳnh Nương xinh đẹp, nhưng không ngờ, hình như mấy ngày không gặp, tiểu nương này lại trở nên quyến rũ no đủ hơn không ít, tân nương phối hợp với trang sức màu đỏ, khiến người nhìn mà nhiệt huyết sôi trào, hận không thể lập tức nhốt vào phòng ngủ của mình không để ai khác nhìn nữa. Thái Tử đi phía sau Lang Vương, lúc này cũng cảm khái trong lòng. Trước kia hắn cũng thấy vị Thiều Dung công chúa này cực kì đẹp, nhưng bởi vì thủ lễ nên không dám làm càn nhìn một tiểu nương thương hộ. Bây giờ kinh ngạc thấy dung mạo Quỳnh Nương khuynh quốc như vậy, trong lòng hơi ghen tỵ, tiểu tử Sở Tà này toàn chiếm tiên cơ, chiếm được tuyệt sắc như vậy. Nghĩ hắn thân là trữ quân, kiều hoa đầy phủ, thế nhưng không có một đóa hoa nào có thể so sánh với nàng. — Tác giả có lời muốn nói: Miao~ thành hôn rồi mịa