Trù Nương Hoàng Hậu

Chương 8: Song sinh hoa tỷ muội*

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Cặp chị em song sinh xinh đẹp

 .

=============

Ta ở một tòa nhà nhỏ cạnh Túy Phong lâu, vài người đều được an bài thỏa đáng. Ta bắt đầu thu xếp chuyện mở lại Túy Phong lâu, chuyện thứ nhất chính là muốn sửa chữa đổi mới lại hoàn toàn, bằng không rách nát như vậy không có khả năng hấp dẫn được thực khách.

Đỗ lão đầu làm việc quả nhiên rất hiệu suất, chưa tới ba ngày đã thuê đủ người làm. Ba ngày này ta cũng không nhàn rỗi, dạo hết tất cả các tửu lâu tại Trì Phong thành, nhớ kỹ thực đơn của bọn họ, còn ăn thử món ăn chiêu bài của bọn họ. Có câu biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng. Một chiêu này vận dụng trên thương trường vẫn bách phát bách trúng như cũ. Hiện tại chỉ chờ ta ra lệnh một tiếng, Túy Phong lâu sẽ được bắt đầu sửa chữa đổi mới hoàn toàn.

“Mộc cô nương, đây là bản vẽ lắp đặt thiết bị sơ bộ lão hủ đã xem qua, ngươi xem thử đã được chưa?” Lúc hắn nói chuyện không chòm râu dài trắng bạc theo đó mà nhúc nhích, giọng nói rất cung kính.

Ta tiếp nhận nhìn qua bản vẽ, lắc đầu. Ai, nói hắn ngốc thật không sai. Thiết kế lắp đặt thiết bị này trên cơ bản giống y hết các tửu lâu đương thời, một chút sáng tạo cũng không có, vừa quê vừa tục. Có thực khách nào sẽ thường đến tửu lâu giống những cái khác như đúc chứ? Huống chi ta muốn mở cũng không phải dạng tửu lâu như vậy, ta sẽ mở tửu lâu nhưng phải là loại tửu lâu cực kì sang trọng một tháng thu một vạn lượng, theo như bản vẽ này mà làm thì một tháng có thể kiếm được một nghìn lượng cũng đã không tệ.

“Sáng mai ta đưa ngươi bản vẽ, ngươi cứ theo đó mà làm. Còn vấn đề cung cấp nguyên liệu nấu ăn ngươi quan tâm kỹ chút, về phần chuyện đầu bếp ta sẽ nghĩ biện pháp.”

“Vậy được rồi.” Hắn đáp lời, rồi nhanh chóng đi làm việc.

Không cần phải nói, Tử Ngư vẫn đang làm cái đuôi của ta. Chuyện khế ước mấy ngày hôm trước, lửa giận của ta vẫn đang hừng hực. Đến bây giờ nàng vẫn không dám mở miệng nói chuyện với ta, chỉ dám yên lặng theo bên cạnh, hơi giống người vô hình.

“Đi xem xem, vì sao bên kia nhiều người như vậy?” Đang chuẩn bị đi đến chợ bán thức ăn nhìn chủng loại rau dưa thời đại này để chuẩn bị làm thực đơn. Xa xa, ta liền thấy một đám người đang vây lại chỉ trỏ vật gì đó. Tử Ngư vẫn không lên tiếng, nhẹ nhàng đi theo.

“Ai nha, thực là đáng thương!”

“Đúng vậy, đáng thương cho một đôi tỷ muội!”

“…”

Ta đẩy mấy người ra, liền thấy một đôi tỷ muội khoảng mười lăm, mười sáu tuổi tướng mạo rất thanh tú, kinh sai[1] váy áo vải bố, tóc có chút loạn, cùng quỳ trên mặt đất. Bên cạnh dựng một tấm bảng lớn viết bốn chữ “Bán mình chôn cha” xinh đẹp tuyệt trần, trên mặt đất có vài đồng tiền rơi vãi, chắc là người vây xem ném cho. Tình cảnh như thế ta chỉ được xem qua trên ti vi, trong lòng lại nhảy ra hai chữ – thương xót, tâm tình ta rất mềm yếu, không thể nhìn nhất chính là tình hình này. Thấy bộ dạng của các nàng rất thông minh lanh lợi, tửu lâu đang cần người đứng ở cửa đón khách và vân vân… Ta liền không chút do dự muốn bước lên đỡ hai người đứng lên. Liền thấy nhân vật phản diện đã chen ngang, mặc áo choàng hoa, phía sau còn có hai gã sai vặt, xem ra là đệ tử nhà quan. Mọi người thấy rõ người này, đồng loạt thoái lui về phía sau một bước, ta nhíu nhíu mày: Nhìn tướng mạo chỉ biết hắn là một tên súc sinh, còn có thể có chút thế lực, nên mới khiến mọi người sợ đến vậy!

“Ôi, gương mặt cũng được đấy. Bao nhiêu tiền, ta mua!” Giọng điệu của súc sinh rất chói tai, khiến người khác muốn nôn mửa.

“Bẩm công tử, mười lượng bạc.” Cô gái buộc tóc màu hồng nhạt khiêm tốn nói, giọng nói không kiêu ngạo không siểm nịnh. Người còn lại thì cố gắng kéo ống tay áo của nàng, hình như cũng nhận ra người trước mặt không phải là dạng người lương thiện.

“Đây là mười lượng bạc, bây giờ hãy đi cùng bản thiếu gia, bản thiếu gia sẽ đối đãi với các ngươi thật tốt!” Súc sinh kia cúi người ném ra mười lượng bạc, còn mượn cơ hội dùng tay nắm lấy cái cằm đầy đặn của cô bé trả lời lúc nãy, cực kỳ hạ lưu, ta thực sự không thể nhịn được nữa!

“Chậm đã, ta ra một trăm lượng!”

Súc sinh kia hình như không ngờ tới còn có người dám cùng hắn cướp người, nhìn lại Trình Giảo Kim nửa đường nhảy ra là ta, sắc mặt rất khó coi “Ở Trì Phong thành này còn có người dám theo ta cướp người, ăn no rửng mỡ đúng không?”

“Người nào trả giá cao thì được! Tử Ngư, đỡ hai nàng dậy, cho các nàng một trăm lượng bạc! Từ giờ trở đi, các nàng là người của bà đây.” Tiểu súc sinh này nói thật đúng, mấy ngày nay ta đúng là ăn no rửng mỡ! Người này ta mua định rồi. Tử Ngư nghe ta phân phó đỡ hai tỷ muội kia lên, rồi đưa cho hai nàng một trăm lượng bạc. Mọi người thấy ta ra tay rộng rãi, lại thấy vóc người mập mạp của ta, còn tưởng rằng ta là quý nhân của nhà quyền quý nào đó.

“Bà mập nhà ngươi tốt nhất cút xa một chút cho bản thiếu gia. Người này là ta mua trước, ngươi dựa vào cái gì mà dành người với ta?” Hắn đảo hai con mắt cá chết, dùng quạt giấy chỉ vào ta. Vóc người của ta đương nhiên mập hơn tên súc sinh này rất nhiều cho nên vẫn chiếm ưu thế. Cũng không sợ hắn thừa cơ làm loạn, đẩy cái quạt sang một bên. Hắn không ngờ tới ta lại làm như vậy, nhất thời đứng không vững, ngã sấp ngay tại chỗ, chọc cho mọi người vây xem cười vang!

“Ngươi mua trước, ngươi có khế ước sao? Bản cô nãi nãi* nói cho ngươi biết, ta mặc kệ ngươi là yêu ma quỷ quái ở đâu, người này ta muốn định rồi.” Mấy ngày hôm trước vừa chịu áp bức của con cóc, ta còn chưa hết tức đâu. Coi như hôm nay ngươi xui xẻo!

*Cô nãi nãi = bà cô (nếu chuyển thành bà cô thì cảm giác mất đi khí phách nên editor vẫn giữ nguyên như vậy ^_^)

 .

Súc sinh kia thấy đụng phải người không phải là quả hồng mềm, hùng hùng hổ hổ bò dậy, chỉ huy hai gã sai vặt tùy thân muốn bắt người.

“Muốn làm gì? Còn có thiên lý hay không!” Ta hắng giọng, rống lên, khiến hai gã sai vặt sợ tới mức sửng sốt bất động. Mọi người vây xem vỗ tay như sấm, nhưng lại làm ta sợ hết hồn. Súc sinh kia thấy hành động của mọi người, cũng choáng váng, xổ vài câu hung tợn liền xám xịt rời đi. Cũng là một kẻ khi thiện sợ ác, không khác gì với Trương viên ngoại, chẳng qua đã đến Trì Phong thành, ta cũng không sợ bất luận kẻ nào. Từ xưa hữu lý đi khắp thiên hạ*. Phỉ Đồ Hoàng triều cũng coi như dân sinh giàu có cũng không đến mức mục nát như vậy đi.

*Hữu lý đi khắp thiên hạ: nguyên văn là “hữu lý đi khắp thiên hạ, vô lý nửa bước khó đi” có thể hiểu là người có lý thì được người khác tôn trọng, người vô lý thì bị người khác coi thường, khó sống.

 .

Ta vừa mới hù dọa cho tên súc sinh kia rời đi, hai tỷ muội liền hướng ta quỳ gối. Người ở nơi này sao lại hễ động một chút là quỳ xuống vậy? Dưới gối nữ tử cũng có bạch kim* nha, xem ra sau này ta phải tẩy não lại cho các nàng mới được!

*Nữ chính biến lại câu nói “Dưới gối nam tử có hoàng kim (vàng)” của TQ

 .

“Được rồi được rồi, không cần quỳ ta.” Ta ra hiệu cho Tử Ngư đem hai người đỡ lên lần thứ hai, hai tỷ muội nghe ta ý tại ngôn ngoại liền ngẩn ngơ.

Thấy hai nàng như vậy, ta giải thích: “Ý của ta là một trăm lượng này là tiền công ta trả trước cho các ngươi. Ta mở một gian tửu lâu, từ giờ trở đi hai người các ngươi là một thành viên của Túy Phong lâu, sau này cố gắng làm việc cho tốt là được.”

Nghe ta nói như vậy, hai tiểu cô nương thấp hơn ta nửa cái đầu liền yên tâm buông xuống tảng đá trong lòng, liên tục cảm tạ.

“Tử Ngư, ngươi mang hai nàng về nhà trước, trên đường tiện thể mua cho các nàng vài bộ y phục, rồi để cho hai nàng rửa mặt chải đầu cho sạch sẽ. Mặt khác, thu dọn tây sương phòng đang bỏ trống cho hai nàng ở đi. Ngươi và lão cha hai ngày này đi qua hỗ trợ làm tang sự cho phụ thân của các nàng, làm một ngôi mộ tốt chút. Đây là năm mươi lượng, đi đi. Ta còn phải đi dạo chợ bán thức ăn một lát!” Ta xoay người, đưa cho Tử Ngư năm mươi lượng bạc.

“Được. Ngươi cẩn thận đó!” Tử Ngư thấy tâm tình ta thoải mái, lòng tràn đầy vui vẻ trả lời, vội vã dẫn hai tiểu cô nương về nhà.

“Đây là bản vẽ đã sửa tốt.” Sáng sớm hôm sau, ta giao cho Đỗ lão đầu đã sửa suốt một đêm. Nhờ lúc trước đến trường ta có học vài ngày lớp phác hoạ, vừa lúc phát huy tác dụng.

“Mộc cô nương, thực sự phải lắp đặt thiết bị như vậy sao?” Hắn quay bản vẽ nhìn một chút, rất nghi hoặc. Cũng không trách hắn sẽ nghĩ như vậy, nếu như người cổ đại thấy phong cách lắp đặt thiết bị của hiện đại, tự nhiên sẽ thất kinh.

“Đúng vậy, cứ trang trí theo như vậy. Thời gian phải nhanh, ta chỉ cho ngươi bảy ngày. Ta muốn mùng một tháng sau chính thức khai trương!” Mùng một tháng mười, ha ha, ta đã sớm xem rồi, hôm đó là ngày lành! “Mặt khác, chuyện cung ứng nguyên liệu nấu ăn., ngươi cũng nên xử lý cho tốt, cũng phải nhanh. Ta còn có rất nhiều chuyện phải làm, ngươi đi trước đi!”

“Vậy được rồi. Hiện tại, chuyện cung ứng nguyên liệu nấu ăn ta đang làm, sẽ mau chóng hoàn thành. Ta đi trước phân công công tác cho người làm.” Chờ hắn xoay người rời đi, ta dựa vào lan can trong sân thở phào nhẹ nhõm, mấy ngày này bận rộn hệt như chuẩn bị chiến tranh. Hôm nay chuyện cần làm còn rất nhiều! Một hồi còn phải đi đến cửa hàng thợ rèn kiểm tra hàng ta đặt làm có đúng chưa. Thời đại này, khả năng làm được vật như vậy rất khó, vẫn là không yên lòng đến xem trước một chút.

“Mỹ Mỹ, chuyện đều làm xong rồi!” Ta đang lo lắng, giọng nói của Tử Ngư đột nhiên vang lên bên tai.

“Nhanh như vậy? Hai tiểu cô nương kia đâu?”

“Hai nàng đều ở trong phòng. Thời gian cả ngày hôm qua, hơn nữa nhờ hàng xóm hỗ trợ, chuyện tình đều làm theo phân phó của ngươi xong rồi. Năm mươi lượng ngươi đưa ta căn bản không có dùng tới, trả lại cho ngươi này.” Nàng đưa bạc tới.

“Vậy đi qua thăm hai nàng một chút thôi. Một hồi thuận tiện giúp ta làm vài chuyện, hiện tại ta bận rộn đến sứt đầu mẻ trán. Bạc ngươi cứ giữ trước đi, chuyện ăn uống của mọi người trong khoảng thời gian này phải nhờ tới ngươi và lão cha rồi, nhớ kỹ sổ sách là được.” Ta không nhận lại bạc trên tay nàng, đứng dậy đi về hướng tây sương phòng.

Vừa đẩy cửa ra, ta liền thấy hai tiểu cô nương khóc đến mắt đều sưng lên. Ai, đứa nhỏ đáng thương, nhỏ như vậy đã không còn phụ thân.

“Đừng khóc nữa, nhìn các ngươi sắp từ tiểu tiên nữ biến thành mèo con rồi, lại khóc nữa sẽ không đẹp nha!” Ta đi tới, ngồi lên mép giường ở giữa hai nàng, đem các nàng ôm vào lòng.”Hai ngươi tên là gì? Bao nhiêu tuổi rồi? Trong nhà còn người thân nào nữa không?”

“Muội là Tư Mã Sắc Sắc, đây là sinh đôi muội muội của muội tên là Vi Vi. Chúng ta năm nay mười bốn tuổi, đã là cô nhi không cha không mẹ.” Nữ hài có dây cột tóc màu hồng lên tiếng trả lời, trong giọng nói lại có sự u sầu mà những cô nương ở tuổi này không nên có.

“Trách không được hai ngươi giống nhau như vậy. Thì ra là chị em song sinh. Đừng khóc, nói cho tỷ tỷ, các ngươi có biết chữ không? Chữ trên tấm bảng hiệu hôm qua là do các ngươi viết sao?” Lần đầu tiên ta nhìn thấy hai nàng thì đã không cảm thấy hai nàng là đứa nhỏ của gia đình bần hàn, mà lại thấy các nàng có chút khí chất bất phàm, giơ tay nhấc chân đều có phong phạm của tiểu thư nhà quyền quý. Có thể là gia cảnh sa sút mới phải hành động bất đắc dĩ như vậy đi.

“Dạ, đúng là do muội viết.” Vẫn là Sắc Sắc mở miệng, mà Vi Vi chỉ là hiểu ý cười cười.

“Vậy trừ cái này, các ngươi còn có thể làm gì nữa không?”

“Vi Vi biết đánh đàn.” Sắc Sắc dùng ngón tay chỉ cái bao thật dài được đặt trong phòng.

Ta cười cười, thì ra ta đã nhặt được một đôi nữ nhân tài hoa về. “… Biết tính toán không?”

“Muội biết!” Vẫn là Sắc Sắc trả lời ta. Ta sửng sốt, lẽ nào Vi Vi nàng… không thể nói, là câm điếc? Ta nắm thật chặt tay Vi Vi, ngẩng đầu nhìn Tử Ngư ý hỏi, xác nhận suy nghĩ trong lòng của ta. Thực sự là quá đáng tiếc, một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy lại không thể nói.

“Vi Vi, ngươi có thể đàn thử một khúc cho tỷ tỷ nghe không?”

Nàng gật đầu, đi tới đem đàn cổ ra, ung dung bắt đầu đánh đàn. Tiếng đàn tuyệt vời liền cho ba người chúng ta ngẩn ngơ. Thẳng đến kết thúc, nàng đi tới trước mặt ta, dùng bàn tay nhỏ bé huơ huơ trước mặt ta, ta mới tỉnh lại từ tiếng đàn say lòng người đó. Quá hay, quả thực quá hay! Trong đầu ta lại nghĩ ra một kế hoạch tuyệt diệu khác.

“Hai vị tỷ tỷ, tiếng đàn của Vi Vi êm tai không?” Sắc Sắc lắc lắc cánh tay ta, hỏi ta và Tử Ngư.

“Êm tai, Vi Vi giỏi quá, làm tỷ tỷ nghe đến ngẩn người.” Ta nói là sự thực, nàng nhỏ như vậy đã luyện được tài đánh đàn khéo léo như thế, khẳng định chịu không ít khổ cực. Mặc dù ta không hiểu được đánh đàn, nhưng tiếng đàn du dương uyển chuyển như một cọng lông vũ lướt nhẹ, giống như mây trắng phất qua, làm cho lòng người rộng mở trong sáng, quả thực rất hiếm có. “Vậy, các ngươi sau này cứ gọi ta là Mỹ Mỹ tỷ tỷ, gọi nàng là Tử Ngư tỷ tỷ. Chờ tửu lâu khai trương, các ngươi sẽ bắt đầu làm việc, Sắc Sắc phụ trách tính toán sổ sách, Vi Vi thì phụ trách đánh đàn, được không?”

“Mỹ Mỹ tỷ tỷ, Tử Ngư tỷ tỷ!” Sắc Sắc cao hứng gọi vài tiếng, Vi Vi thì hướng ta và Tử Ngư gật đầu cười.

Trong lòng ta rất hài lòng, xem ra ta đã nhặt được một đôi bảo bối song sinh hoa tỷ muội vừa đáng yêu vừa có tài!