Trừ Tôi Ra Tất Cả Đều Không Phải Con Người

Chương 34: 34 Tử Sinh Sư Hữu

*Tác giả có lời muốn nói: Chương này tui đề cử bài hát 《 Người bạn gây tổn thương nhất 》 của Trần Dịch Tấn để nghe trong lúc đọc.

Rất phù hợp với Dương Thăng và Vệ Hoàn.

Mọi người có thể nghe thử nhưng đừng KY trên Võng dịch vân nha.

(Còn editor tui đây muốn nói rằng mọi người nghe thôi chứ đừng đi KY nha.)

꧁༺༒༻꧂

Cuối cùng ngày này cũng đã đến.

Cho dù Vệ Hoàn có vắt óc suy nghĩ, liều mạng tìm chứng cứ chứng minh mình trong sạch nhưng cho dù có làm gì đi nữa thì cũng đã quá muộn.

Hai tay đang giơ lên yếu ớt rũ xuống bên hông, quang nhận ánh vàng trước mặt cũng biết mất, quay về với cổ tay Vệ Hoàn rồi khóa chặt nó như còng tay.

Dáng vẻ của cậu hiện tại chắc chắn rất giống một tên đào phạm đã thú tội.

Không còn gì để che giấu nữa.

Vệ Hoàn hiểu rõ, nguyên nhân khiến những con Phệ Điểu kia không thật sự gây thương tổn cho cậu là nhờ Dương Thăng.

Việc này chẳng qua chỉ là cái bẫy do Dương Thăng giăng ra.

Anh không có ý muốn tổn thương cậu mà chỉ muốn ép cậu rơi vào trạng thái chiến đấu để rồi bộc lộ thói quen khi tác chiến mà thôi.

Vô số lần cùng anh kề vai chiến đấu, quả nhiên đến cuối cùng chính sự ăn ý đó đã khiến cậu lòi đuôi.

“Sao mày không nói gì đi?” Dương Thăng bước từng bước tới gần cậu, lòng bàn tay nổi lên ngọn gió màu tím, “Sao đây, đến giờ phút này rồi vẫn còn muốn nghĩ xem phải bịa ra lời nói dối kiểu gì để lừa gạt tao à?”

Khi anh đứng trước mặt mình, Vệ Hoàn mới phát hiện ra dường như mình chưa từng gặp qua dáng vẻ Dương Thăng thật sự nổi giận.

21 năm qua, Dương Thăng vẫn luôn là người bao dung, chiều chuộng cậu, cũng luôn là người cùng cậu tranh luận xem ai sẽ gánh nồi sau những trận quậy phá.

Bất luận cậu gây ra chuyện hoang đường đến mức nào Dương Thăng vẫn chỉ buông lời hung dữ ngoài miệng rồi lại đứng chắn trước mặt cậu, không bao giờ để cậu một mình.

Cổ áo bị đối phương mạnh mẽ túm lấy, Dương Thăng dập tắt ngọn gió trong lòng bàn tay, dồn sức đấm vào mặt Vệ Hoàn.

Mặc dù anh chẳng hề vận yêu lực nhưng thân là Tất Phương, sức lực bẩm sinh của anh vốn đã hơn hẳn nhân loại rồi, chỉ một cú đấm như vậy thôi cũng đã đủ để đánh Vệ Hoàn đến ngu người.

“Mày nói đi!”

Hết cú đấm này đến cú đấm khác.

Mỗi một đường quyền đều dùng hết sức lực, đánh đến độ cậu không thể mở mắt nổi, máu tươi tràn ra khỏi khóe môi.

Vệ Hoàn ngửi được mùi máu tươi nhưng cậu lại không cảm nhận được chút đau đớn nào mà chỉ cảm thấy khó chịu, khó chịu muốn chết đi, yết hầu thít chặt như thể có một đôi tay bóp chặt nơi đó, ra lệnh cho cậu không được phép nhúc nhích.

Muốn nói rất nhiều điều nhưng không có bất kỳ lời nào thoát ra khỏi miệng.

Dương Thăng đè cậu lên tường, một bàn tay bóp chặt cổ cậu, tay còn lại thì đấm ngang qua, lý trí của anh kề cận sự sụp đổ.

Sự căm phẫn, oán hận và nỗi lòng thất vọng tích tụ nhiều năm giờ đây bỗng chen chúc nhau tràn ra ngoài như cơn lũ.

Càng quan tâm, càng đau lòng.

Máu bị chặn lại ở yết hầu, Vệ Hoàn nhịn không được ho khan, “Dương Thăng…”

Trong lúc hoảng hốt bỗng thấy vết thương trên mặt cậu, Dương Thăng dừng lại theo bản năng.

Ngón tay siết chặt, khớp xương nhô lên đều bị cọ rách.

Anh thở dốc từng hơi, ngực phập phồng lên xuống, đôi mắt hung dữ nhìn chòng chọc vào người bạn tốt đã xa cách bảy năm trước mặt.

Vệ Hoàn cứ thế nhìn anh, rõ ràng gương mặt không còn giống trước, hoàn toàn biến thành người khác rồi nhưng ánh mắt vẫn chẳng hề thay đổi, giống hệt như ngày xưa.

Chính là ánh mắt này đã vây hãm anh suốt mấy năm ròng.

Dương Thăng, con mẹ nó mày đúng là một tên vô dụng.

Vệ Hoàn nghiến chặt răng, cậu vừa định mở miệng thì thấy Dương Thăng đỏ mắt nhìn cậu, cười thành tiếng.

“Bảy năm, tao tìm mày suốt bảy năm.”

Vừa dứt lời, một cơn gió lốc màu tím bốc lên cuồn cuộn, đợi đến khi nó lắng xuống thì khung cảnh xung quanh đã biến thành bãi cỏ rộng mênh mông nhưng bầu trời lại nhiễm màu hoa lan tử la như bị bao phủ bởi vầng hào quang màu tím.

Sau lưng Vệ Hoàn không còn vách tường nữa, thân thể cậu cứ thế ngã xuống, rơi vào thảm cỏ.

Bọn họ rời khỏi Khu Tối rồi.

Vệ Hoàn vốn đang ngã trên mặt đất cố gắng bò dậy vậy mà rất nhanh sau đó lại bị luồng gió màu tím trào ra từ lòng bàn tay Dương Thăng quăng lên thân cây, phần lưng đập mạnh vào nó.

Cậu phun một ngụm máu, nhỏ xuống chiếc hoodie màu đỏ mới mua.

Cậu duỗi tay muốn lau đi nhưng cánh tay bị luồng gió điên cuồng kia khóa cứng, không cách nào nâng lên.

“Mày không nói gì là do muốn kéo dài thời gian đợi Vân Vĩnh Trú đến cứu mày à?”

Dương Thăng cười khẩy, xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay anh là quả phong đoàn(*) ánh sắc tím.

Vệ Hoàn nhận ra nó, đó là quả cầu kết giới của bọn họ.

(*)

“Cậu ta không thể nào vào được đâu.” Quả cầu trong lòng bàn tay biến mất, “Đây là kết giới của gia tộc Tất Phương, chỉ có người của tộc Tất Phương mới có thể ra vào.

Nếu nhất quyết cưỡng chế phá vỡ nó thì cậu ta dùng bao nhiêu yêu lực để phá liền chịu bấy nhiêu yêu lực bắn ngược lại thân thể mình.”

“Mày hết hy vọng đi.”

Vệ Hoàn thở hổn hển, gió của Dương Thăng khiến cậu chẳng thể nhúc nhích nổi, đến mắt cũng mở không ra.

Thật ra cậu cũng không muốn phản kháng, thậm chí còn thấu hiểu cho tâm tình của Dương Thăng vào giờ phút này.

Nếu đổi lại là cậu thì chắc càng điên cuồng hơn.

“Mày biết không? Lúc nhận được thông báo mày hi sinh vì nhiệm vụ…” Biểu cảm trên mặt anh đột ngột trở nên lạnh lùng như thể người vừa bị mất khống chế chẳng phải anh, “Tao cho rằng tao phải đi nhận xác hai người.”

“Cha tao.”

Anh tiến tới trước mặt Vệ Hoàn, nâng cằm cậu lên, khóe môi bướng bỉnh mà treo lên một nụ cười, “Và người bạn thân nhất đời này của tao.”

Bảy năm trước, tất cả mọi người đều ôm lòng thương xót với anh.

Tại lễ tang, họ ôm anh trong màn nước mắt, an ủi anh, dùng cùng một lời nói để trói buộc anh.

[Từ nay về sau cháu chính là trụ cột của tộc Tất Phương.]

Nhìn người ta lần lượt ném những đóa hoa màu trắng cầm trên tay xuống mộ mà anh chẳng thể rơi được giọt nước mắt nào.

Tuy anh biết rõ người đàn ông chống đỡ cả tộc Tất Phương, thậm chí là toàn bộ Phù Dao giờ phút này đã ngủ say dưới nền đất, không cách nào đứng dậy che mưa chắn gió cho mình được nữa.

Ai cũng bảo huấn luyện viên Dương coi trọng Vệ Hoàn hơn cả đứa con trai ruột Dương Thăng của mình bởi vì đứa con ruột ấy không phải là yêu quái thuộc hệ tấn công, bất kể có phí công huấn luyện đến mức nào thì cũng chỉ có thể làm người phụ trợ, thế nên ông lựa chọn Vệ Hoàn, truyền dạy hết bản lĩnh của mình cho cậu.

Mấy lời kiểu này Dương Thăng đã phải nghe từ nhỏ đến lớn.

Nhưng bất kể lời đồn đại có nhảm nhí đến mức nào, anh vẫn luôn hiểu rõ rằng cha mình chỉ ôm lòng bồi dưỡng người tài với Vệ Hoàn, nhất là sau khi cha mẹ Vệ Hoàn đều tử trận.

Mặc dù hai người họ không kịp phó thác trước khi lâm chung nhưng vì tình nghĩa giữa hai nhà, cha anh đã sớm xem cậu như con ruột của mình.

Cho dù tất cả mọi người bàn tán sau lưng, chê cười anh không được cha coi trọng bằng Vệ Hoàn nhưng anh chưa từng oán hận Vệ Hoàn dù chỉ là một giây.

Anh biết đó chẳng qua chỉ là lòng dạ của kẻ tiểu nhân, cha yêu thương anh và Vệ Hoàn là bạn thân của anh.

Thậm chí anh cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày mình vượt qua Vệ Hoàn, trở nên mạnh mẽ hơn cậu.

Điều duy nhất mà anh hy vọng là có thể ở bên cạnh Vệ Hoàn, làm phụ trợ cho cậu cả đời, có thể vươn tay truyền gió từ tay mình cho cậu trong lúc nguy cấp để cậu để cậu có thể sử dụng.

Sau đó nhìn cậu cười, nhìn thấy chiến thắng của bọn họ.

Chỉ thế mà thôi.

Tấm lòng chân thành ấy 21 năm qua chưa bao giờ thay đổi.

[Cửu Phượng Vệ Hoàn phản bội theo địch.]

“Không thể nào như thế được!” Dương Thăng lập tức phủ nhận, “Tên nhóc đó không có khả năng phản bội theo địch.

Tôi hiểu rõ cậu ấy hơn bất cứ ai! Cậu ấy có chết cũng sẽ không phản bội!”

Mãi đến khi anh nhìn thấy quân địch loài người mang huy hiệu chiến đấu của Cửu Phượng để hòa đàm.

Mỗi một gia tộc thuộc Yêu tộc đều có gia huy riêng mà gia tộc quân nhân như Cửu Phượng sẽ khắc gia văn lên huy hiệu chiến đấu của nhà mình.

Huy hiệu chiến đấu đại diện cho vinh quang của gia tộc và cả quyết tâm thề sống thề chết.

Sau khi cha mẹ Vệ Hoàn qua đời, huy hiệu chiến đấu của gia tộc Cửu Phượng được truyền lại cho cậu.

Một khi cậu giao nộp nó thì chẳng khác gì đem lòng trung thành của toàn bộ Cửu Phượng Yêu tộc ném xuống vực sâu.

Đó là vật quý giá nhất của Vệ Hoàn.

“Không thể nào…” Dương Thăng vẫn chẳng chịu tin như cũ, anh gần như mất khống chế, “Mấy người điều tra lại đi, chắc chắn là do bọn chúng cướp, chắc chắn không phải do Vệ Hoàn tự giao nộp, A Hoàn không thể nào làm chuyện như vậy được!”

Mãi cho đến khi bức ảnh kia bị phát tán trên internet.

Người người đăng đi đăng lại nhưng ngay cả thế Dương Thăng vẫn cứ u mê.

Anh phát điên tìm kiếm thi thể cậu, chẳng màng ngày đêm tìm kiếm trong từng kẽ hở tại hẻm núi biên cảnh.

Mỗi lần bắt gặp người khác là sẽ túm họ lại hỏi thăm.

“Mọi người có nhìn thấy cậu ấy không?”

“Mọi người có từng gặp qua người này chưa?”

Rốt cuộc anh cũng không biết mình đang làm gì hay cố chấp vì điều gì, có lẽ nó chỉ là chút không cam lòng cuối cùng còn sót lại mà thôi.

Anh không cam lòng nhìn Vệ Hoàn biến thành loại người mà mình chẳng hề quen thuộc kia, không cam lòng khi đánh mất cậu theo cách thức khó coi như vậy.

Những ngày ấy anh không thể chảy nổi một giọt nước mắt nào, cứ sống như cái xác không hồn.

Thứ chống đỡ được anh chỉ có duy nhất một lòng tin.

Anh muốn tìm được thi thể của Vệ Hoàn.

Thậm chí sau đó anh bắt đầu bị yêu lực của chính mình cắn trả, lý trí rơi xuống thế hạ phong, không biết đến lúc nào sẽ hoàn toàn bị yêu hóa, mất kiểm soát, chỉ chừa lại bản năng chứ không có bất cứ ý thức tự chủ nào.

Sống như một con quái vật.

Mọi chuyện kết thúc vào ngày anh mất khống chế rồi đả thương một nhân loại vô tội.

Anh bị người trong gia tộc áp giải trở về.

Tất cả mọi người đều chỉ trích anh, nói cho anh biết trách nhiệm mà anh phải gánh trên vai hiện tại nặng đến nhường nào.

[Cháu vẫn còn mẹ, vẫn còn một đứa em gái nhỏ, cháu phải chống đỡ cho cả gia tộc này!]

[Chỉ vì một kẻ phản bội mà cháu gây biết bao nhiêu chuyện nực cười!]

[Cháu có xứng đáng với người cha đã khuất của mình không?]

Anh bị ngàn vạn người lên án, bị ép quỳ gối trước bia mệnh linh vỡ nát của cha, nhìn người mẹ vì quá đau lòng mà phải nằm viện trong nhiều ngày tự mình đến đây đón anh rồi thay anh cúi đầu nhận lỗi, lựa lời xin tha thứ, dẫn anh quay về.

Ngày ấy hai người đều không hề mở rộng đôi cánh mà chỉ yên lặng rảo bước trên đường phố của Côn Luân Hư.

Con đường tấp nập, mọi người vẫn cứ cười nói vui vẻ như thường.

Dương Thăng đứng trông theo mẹ từ xa, dường như chỉ qua một đêm thôi mà bà đã già đi rất nhiều, mái tóc bạc trắng, tấm lưng trở nên gầy guộc.

“A Thăng, nghe bảo con ở hẻm núi biên cảnh rất lâu, mẹ biết con phải chịu nhiều khổ cực rồi…”

“Đói bụng rồi đúng không, mẹ nấu cơm cho con rồi đó, đều là món con thích cả.”

“Em gái con cũng rất nhớ con, mấy ngày nay con bé đều không khóc, ngoan lắm, sẽ không gây ồn đâu.” Mẹ anh đột ngột dừng chân, quay đầu lại.

Trên gương mặt tái nhợt của bà lộ ra một nụ cười.

“Chúng ta về nhà thôi.”

Nước mắt bỗng chốc trào dâng.

Sau bao nhiêu ngày mất đi cha và bạn thân, lần đầu tiên Dương Thăng quỳ rạp trên đất gào khóc thảm thiết.

Người đi đường ai nấy đều nhìn anh nhưng anh cứ thế khóc to như một đứa trẻ, cho dù thế nào cũng không đứng dậy nổi.

Cũng từ ngày đó, anh bắt đầu chấp nhận hết thảy phán đoán và suy luận của người ngoài.

Bởi vì anh biết mình phải từ bỏ hy vọng.

Bảy năm tiếp đó, anh học được cách kiểm soát cảm xúc của mình, học được cách buông tay, học được cách làm sao để trở thành một người trưởng thành chín chắn có thể gánh vác tất cả.

Nhưng vào giây phút nhìn thấy Vệ Hoàn đứng trước mặt mình, Dương Thăng chỉ cảm thấy mỉa mai.

Anh vẫn chẳng thể kiềm chế được.

“Cuối cùng tao chỉ tìm được hài cốt của cha mình.

Không…” Anh lắc đầu, “Là mảnh vụn của ông ấy, có muốn ghép cũng không thể ghép thành thi thể hoàn chỉnh được.”

Anh bày ra dáng vẻ bình tĩnh như thể đang kể lại một câu chuyện cũ chẳng hề liên quan đến bất kỳ ai, “Mày biết không? Vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi ông ấy qua đời vì bị vô số nhân loại bao vây tấn công rồi xé thành mảnh nhỏ, ông ấy vẫn nỗ lực liên lạc với tổng bộ của quân Chuẩn bị chiến đấu, thậm chí còn dùng thuật phát tín hiệu chỉ vì ông ấy muốn cứu mày, ông ấy không muốn để mày chết trên chiến trường!”

“Còn mày thì sao?”

Lại thêm một cú đấm.

“Mày nói đi! Lúc đó mày đang ở nơi nào?!”

Vệ Hoàn nặng nề thở dốc, “Tao…”

Tao không biết.

Tao không có ký ức.

Trận chiến trước khi chết lại hiện lên trong đầu cậu giống như những mảnh vỡ của cơn ác mộng đọng lại trong lòng.

Nó cứ thế cứa vào tim cậu, không ngừng lặp đi lặp lại nhưng cậu lại chẳng thể đưa ra một sự thật hoàn chỉnh.

“Nói không nên lời?” Dương Thăng nhìn Vệ Hoàn chằm chằm, ánh mắt dữ tợn, “Hay là mày vốn không muốn nói.”

Bên tai mơ hồ truyền đến thanh âm vỡ vụn nhưng Dương Thăng hoàn toàn phớt lờ nó.

“Rõ ràng mày đã có rất nhiều cơ hội để nói cho tao biết.

Lần mày chiến đấu với Dương Linh, tao đưa con bé đến xin lỗi mày, lúc đó trong phòng bệnh chỉ còn tao với mày!”

Anh nỗ lực kìm nén cảm xúc của mình, yêu văn bên sườn cổ leo lên dọc theo đường tĩnh mạch nhưng anh lại đè ép nó xuống, “Cả lần đứng trước bia liệt sĩ… Nhưng mày vẫn không nói, không hề mở miệng thậm chí còn trốn tránh tao…”

“Dương Linh là em gái kết nghĩa của mày.

Mỗi ngày mày đều ở bên con bé, chẳng lẽ trong lòng mày không có giây phút nào, dù chỉ là một giây tưởng tượng xem bao năm qua con bé đã lớn lên thế nào sao?”

Từng câu từng chữ hung ác đâm thẳng vào lòng Vệ Hoàn.

Nói đoạn, anh cười gằn một tiếng, “Từ lần đầu tiên nhìn thấy mày tao đã biết mày vốn không phải người bình thường, cũng biết mục đích của mày đếch trong sáng gì sất.

Thế nên tao đã điều tra mày ngay từ lúc đầu luôn rồi.

Tao quan sát mày, thậm chí theo dõi mày, tao muốn xem thử chừng nào mày mới lòi đuôi.”

“Mày cho rằng tao bị mù trong hai mươi năm tao ở cạnh mày đấy à? Vệ Hoàn, mày cho rằng mày thông minh lắm ư? Mày dám khẳng định tao chắc chắn không nhận ra mày?”

“Tao nói cho mày biết, cho dù mày có bị người khác nghiền thành tro thì tao cũng không quên bộ dáng của mày!”

Quả thật cậu đã đánh giá thấp mức độ hiểu biết của Dương Thăng đối với cậu, đồng thời đánh giá cao khả năng ngụy trang của mình.

Vệ Hoàn yếu ớt nói, “Tạo gạt mày là vì tao không muốn liên lụy đến mày.”

“Liên lụy?” Anh bỗng bật cười ha ha, “Vệ Hoàn, mày liên lụy tao ít lắm à?”

Vành mắt Dương Thăng đỏ ngầu, đến cả nói chuyện cũng trở nên khó khăn, “Rõ ràng mày vẫn còn sống, thậm chí quay về rồi…”

Thanh âm vỡ vụn càng thêm rõ ràng, hết tiếng này đến tiếng khác.

Anh cứ lẩm bẩm tự hỏi đi hỏi lại vì sao, dần dần ý thức bắt đầu bị xói mòn, yêu văn của anh lại xảy ra biến đổi, gân xanh bên cổ cũng nổi hẳn lên.

“Vì sao mày lại gạt tao!” Nửa khuôn mặt anh bị yêu văn che kín trong giây lát, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn.

Móng tay của anh dài ra, gần như khảm sâu vào da Vệ Hoàn.

Anh siết chặt cổ Vệ Hoàn bằng một tay rồi nhấc cả người cậu khỏi mặt đất, “Vì sao?”

Vệ Hoàn cảm nhận được sự yêu hóa của Dương Thăng một cách rõ ràng.

Xưa nay anh chưa từng bị như vậy.

Kẻ sở hữu huyết thống đại yêu quái như bọn họ hiếm khi xuất hiện hiện tượng mất kiểm soát đến mức này.

Có chuyện gì xảy ra vậy.

“Dương Thăng… mày…” Bị anh bóp cổ, Vệ Hoàn dường như không thể hô hấp nổi, gương mặt đỏ bừng vì ngộp.

Gió xung quanh bọn họ càng ngày càng điên cuồng, như thể có được ý thức độc lập.

Vệ Hoàn trơ mắt nhìn luồng gió kia quấn quanh thân thể Dương Thăng như một con rồng lớn được ngưng tụ lại từ không khí, bao vây cả cậu vào trong.

“Vì sao mày lại muốn gạt tao…”

Giọng nói của anh cũng biến đổi, mang theo âm vang cực kỳ trầm thấp, nặng nề.

Đôi mắt biến thành màu tím đậm, không cách nào khống chế biểu cảm trên mặt.

“Dương Thăng… mày bình tĩnh lại đã…” Oxi ít dần đi, Vệ Hoàn cố gắng bắt lấy cánh tay Dương Thăng, “Tao… tao thật sự không hề…”

Luồng gió kia cuốn lấy dao găm bên hông Dương Thăng, kéo ra, cắm thẳng vào ngực Vệ Hoàn.

Một búng máu bị phun ra, dòng máu đỏ tươi bắn tung tóe, bắn lên cổ tay đang bóp cổ cậu của Dương Thăng.

“Dương Thăng…” Đôi mày Vệ Hoàn cau chặt, hai tay vô lực nắm lấy Dương Thăng, hốc mắt ươn ướt.

Máu.

Máu của Vệ Hoàn.

Cậu có thể cảm nhận rõ ràng luồng gió màu tím kia có xu thế yếu đi.

“Tao không hề… tạo phản…”

“Tin, tin tưởng tao…”

Anh nhìn thân thể vừa xa lạ vừa quen thuộc bị cắm một con dao trước mặt, dòng máu đỏ tươi nhuộm đẫm quần áo cậu, thấm ướt cả vùng.

Ngón tay bất giác từ từ buông lỏng.

Trận gió lốc bao vây bọn họ tan biến từng chút một, chuôi đao cũng được luồng gió rút ra theo, rơi trên mặt đất.

Yêu văn trên mặt anh dần dần biến mất, đôi mắt Dương Thăng bắt đầu tỉnh táo trở lại.

Anh vốn không hề muốn làm tổn thương cậu.

Đôi tai lại nghe thấy âm thanh vỡ nát, chỉ là lần này thanh âm vang lên dữ dội nhất.

Dương Thăng xòe bàn tay mình ra, trong lòng bàn tay lại xuất hiện quả cầu kết giới, bên trên nó tràn ra vết nứt, yêu khí màu đỏ từ bên ngoài vọt vào trong.

Cuối cùng nổ tung, chỉ để lại vầng sáng vàng và một đống mảnh vỡ màu tím trong lòng bàn tay.

“Thằng điên.” Anh hạ giọng mắng một câu, nắm tay siết chặt.

Vệ Hoàn che tay trước ngực, cố gắng đè xuống miệng vết thương.

Cậu biết Dương Thăng không có ý định giết cậu, thậm chí chẳng hề có mong muốn ấy.

Nếu Dương Thăng muốn giết cậu thì không đến mức chỗ hiểm như ngực mà cũng đâm không xong.

Con mẹ nó quá vô dụng.

Sau khi khôi phục ý thức, Dương Thăng tự giễu trong lòng.

Mặc dù đã yêu hóa, mất đi ý thức rồi mà anh vẫn không thể ra tay tàn nhẫn được.

Nghiến chặt răng, anh duỗi tay túm lấy lớp áo trước ngực Vệ Hoàn, lôi cậu qua chỗ khác, ép cậu quỳ xuống, “Mày muốn tao tin mày đúng không?”

“Được thôi, mày thề trước mặt nó đi.”

Vệ Hoàn ngẩng đầu, trước mặt cậu là một tấm bia hình vuông.

Bên trên dán tấm ảnh trắng đen của huấn luyện viên Dương, khắc tên họ, ngày sinh và ngày mất của ông.

Dương Thăng nửa quỳ, đè lưng Vệ Hoàn gập xuống, “Mày thề đi, nếu mày nói dối dù chỉ là nửa câu thôi thì vong hồn của cha tao vĩnh viễn không thể an giấc, gia tộc Cửu Phượng của mày đời đời bị người khác phỉ nhổ.”

Anh ngừng một chút rồi cười bổ sung thêm câu, “Dương Thăng tao đây sau này khi lên chiến trường đầu mình hai nơi, chết không có chỗ chôn.”

Vệ Hoàn kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Dương Thăng.

Anh vẫn cứ tàn nhẫn như vậy, biết rõ sau này mình chắc chắn sẽ phải lên chiến trường nhưng vẫn nói ra lời đó, lợi dụng tính mạng của mình…

Chỉ để ép buộc cậu.

“Nói mau.”

Hốc mắt cay cay, trước mắt tràn ngập hình ảnh huấn luyện viên Dương cầm tay cậu dạy dỗ khi xưa.

Rõ ràng mọi thứ vẫn còn ở ngay trước mắt.

“Tôi thề.” Tay trái của cậu siết chặt lấy lớp đất, tay phải che trước ngực, hơi cúi đầu, đến cả hàm răng cũng run lập cập, từng từ thốt ra khỏi miệng đều cất giấu sự run rẩy, “Tôi, Vệ Hoàn chưa từng phản bội theo địch, cũng chưa từng có ý muốn hãm hại huấn luyện viên Dương, một giây cũng chưa từng.

Tôi chiến đấu vì Phù Dao, vì Sơn Hải đến tận giây phút cuối cùng, chết trong sạch, rõ ràng.”

“Tôi nhất định sẽ tìm ra chứng cứ chứng minh mình trong sạch.”

Cậu đỏ mắt nhìn về phía Dương Thăng, giơ tay mình lên thề với trời, “Những lời tôi vừa nói nếu có một câu là giả thì vong linh của cha mẹ tôi vĩnh viễn không được an giấc, tộc Cửu Phượng đời đời bị người phỉ nhổ, Vệ Hoàn tôi…”

Dương Thăng nhìn cậu hít sâu một hơi, vừa thẳng thắn vừa chân thành gằn từng tiếng, mỗi từ đều mang theo sức mạnh.

“Sau này Vệ Hoàn tôi đây vẫn sẽ bước vào chiến trường, bất kể sống lại bao nhiêu lần đi chăng nữa thì lần nào cũng chịu cảnh đầu mình hai nơi, chết không có chỗ chôn.”

Thấy cậu nói hết lời cần nói, trong lúc mơ hồ khuôn mặt nhân loại tái nhợt xa lạ trước mắt dần trùng lên gương mặt phong lưu của ngày xưa.

Cậu nở nụ cười để lộ răng nanh nhòn nhọn, trong mắt ngập tràn tia sáng.

“Hiện tại mày đã tin tao chưa?”

Vệ Hoàn cảm thấy sức lực trên người mình trôi đi từng chút giống như dòng cát chảy qua kẽ tay.

Mặc cho thân thể chẳng hề cảm nhận được cơn đau kịch liệt nhưng cảm xúc của cậu giờ đây lại không có cách nào biến mất đi được, cũng chẳng thể chữa lành.

Thâm ân phụ tẫn, tử sinh sư hữu.(*)

(*)

Lúc vừa mới học được câu này cậu vẫn còn là một đứa trẻ vô âu vô lo, chỉ biết đồng tình với người viết nên câu thơ này, không biết cuộc sống người ấy khổ cực đến nhường nào.

Thiếu niên ngày nào đã được nếm vị ưu sầu, cuối cùng từng câu từng chữ đều vận hết lên bản thân mình.

Dương Thăng nhìn cậu chằm chằm, nhìn cậu dần mất đi ý thức.

Ngay khi anh muốn mở miệng nói thì trước mắt đột ngột xuất hiện mấy chục thanh quang nhận, từng thanh cắm thẳng xuống mặt đất nằm giữa anh và Vệ Hoàn.

Rốt cuộc tên điên này vẫn xông vào được.

Anh đứng dậy, xoay người nhìn lên trời, kết giới tỏa ánh tím nhạt màu vỡ vụn, hóa thành gió lộng.

Người đến giống như trong tưởng tượng của anh, giấu kín vết thương của chính mình.

Dương Thăng thật sự rất tò mò, nếu ngày nào đó hắn sắp chết có phải hắn cũng sẽ giả vờ bày ra dáng vẻ bình tĩnh trước mặt Vệ Hoàn hay không.

“Mày vẫn đến được đây rồi.”

Anh vừa mới mở miệng nói có một câu thôi mà Vân Vĩnh Trú đã giơ tay, phẩy mạnh cánh tay tạo ra bức tường lửa ngăn cách Dương Thăng, không cho phép anh bước tới gần.

Vệ Hoàn ngẩng đầu lên, cậu có hơi hoa mắt, tầm nhìn trở nên mơ hồ.

Thật ra cậu muốn nhìn xem người tới là ai nhưng ý thức rời rạc khiến cậu không cách nào điều chỉnh tiêu điểm, mọi thứ trước mắt đều lắc lư.

Mí mắt nặng trĩu, vừa được nâng lên đã vội nặng nề chìm xuống.

Cuối cùng cậu ngã quỵ ra đất, lòng bàn tay nhuốm đầy máu của chính mình.

Sau khi chịu đựng quá lâu rồi, đến lúc nhìn thấy Vệ Hoàn ngã xuống, mũi Dương Thăng có hơi chua xót.

Nhưng anh vẫn cố chấp kìm nén.

Vân Vĩnh Trú hờ hững bế Vệ Hoàn lên, chẳng buồn nói lấy một câu dư thừa.

Vào khoảnh khắc hắn lại gần, Dương Thăng ngửi được mùi máu tươi nồng nặc, không phải là máu của nhân loại mà là của Kim Ô.

Khi đi ngang qua nhau, anh không nhịn được mở miệng.

“Mày đã biết từ lâu nhưng mày cũng gạt tao.”

Kết giới dịch chuyển được mở ra, Vân Vĩnh Trú dường như đã tiến vào vòng kết giới màu đỏ rồi, chẳng qua hắn vẫn xoay người lại.

Tường lửa nóng bỏng khiến cho thân hình và gương mặt Dương Thăng bị bóp méo, chẳng nhìn rõ được sự bối rối và thống khổ trên mặt anh.

“Thật ra thứ mà mày không muốn thừa nhận nhất là việc mày vẫn luôn tin tưởng em ấy.”

Cho dù không có bất kỳ cái cớ nào, cho dù tất cả chứng cứ đều chĩa thẳng vào em ấy mà chứng cứ còn vô cùng chính xác, từng câu từng chữ đều đâm thẳng vào tim.

Tất cả mọi người đều nói cho mày biết rằng em ấy phản bội Sơn Hải, cũng là em ấy đẩy cha mày vào vòng vây, là em ấy ép mày đến mức mắc chứng rối loạn nhịp tim sau(*) khi yêu hóa, thế mà tận sâu trong lòng mày vẫn không muốn tin như cũ.

(*)

Lòng tin tưởng hão huyền, mỏng manh thậm chí ngu xuẩn này khiến mày ngày ngày đêm đêm tự tra tấn chính mình suốt bảy năm trời.

Hẳn là mày phải trả thù hoặc là hoàn toàn quên đi em ấy.

Vì Tất Phương, buông bỏ quá khứ, bắt đầu lại lần nữa, trở thành đại yêu quái có thể một mình gánh vác một khoảng trời như cha mày.

Mày vốn nên xem như mình chưa từng có người bạn nào như vậy.

Tường lửa trước mặt tắt ngúm, để lộ ra gương mặt của Dương Thăng.

Giọng nói của Vân Vĩnh Trú dường như cứ luôn giữ nét lạnh lùng chẳng hề thay đổi, giống hệt thanh âm của trời cao, “Người vây hãm mày, ép buộc mày và cả người mày hận bảy năm qua…”

“Là chính bản thân mày.”

Nắm tay siết chặt.

Hàm răng nghiến lại.

Dương Thăng quay đầu đi, bướng bỉnh nhìn vào tấm bia của cha mình.

Mày thì biết cái gì?

Mày thì hiểu cái gì…

Hốc mắt bỗng trở nên ươn ướt, sự chua xót nơi lồng ngực bao trùm lấy anh, mặt cỏ trước mắt xuất hiện hai đứa trẻ độ năm, sáu tuổi.

Đứa nhóc sở hữu đôi cánh màu xanh đậm ngồi trên bậc thang rơi nước mắt.

Nhóc vừa khóc vừa giơ bàn tay bé nhỏ của mình lên gạt đi, trông vừa quật cường vừa đáng thương.

Nhóc con còn lại thì có đôi cánh nhỏ màu đen, vẻ ngoài đáng yêu giống như cục bột, bay qua bay lại muốn chọc bạn vui lên.

Mấy giây sau, bé con ngồi xổm trước mặt cậu nhóc kia, nói với giọng ngọt ngào mềm mại, “Tiểu Thăng, đừng khóc mà.

Papa tao bảo con trai không thể tùy tiện khóc.”

“Nhưng tao… tao…” Cậu nhóc khóc thút thít, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nghẹn đến mức đỏ bừng, đến cả một câu hoàn chỉnh cũng chẳng thể nói nên lời, “Bác sĩ nói tao… không có thuộc tính hỏa của gia tộc Tất Phương… Tao không thể biến ra lửa được…”

“Thế thì có sao đâu!” Bé Vệ Hoàn nắm lấy tay cậu nhóc, bẻ lòng bàn tay cậu nhóc ra.

Từ trong lòng bàn tay mềm mại kia nổi lên một quả phong đoàn mỏng manh, yếu ớt, dường như có thể tan biến bất cứ lúc nào.

“Mày nhìn nè, mày có thể biến ra gió đó! Vù vù vù ~ Bùm—” Bé Vệ Hoàn lúc này thì sắm vai Dương Thăng phóng ra gió, khi khác lại sắm vai người xấu bị cậu nhóc đánh bại, văng rất xa ra sau.

Sau khi nhập vai xong, bé sốt sắng đập cánh bay về bên cạnh Dương Thăng, “Mày xem đi, mày lợi hại lắm luôn á, nhanh chóng thổi bay hết tất cả kẻ xấu! Cực kỳ mạnh!”

“Nhưng mà…” Cậu nhóc vẫn không ngăn được dòng nước mắt, “Nhưng mà gió hổng mạnh chút nào hết… Không phải mày bảo… lửa càng…”

“Hông có chuyện đó đâu nhá!”

Bé Vệ Hoàn nhấc tay Dương Thăng lên, rồi vươn bàn tay nhỏ nhắn của mình qua.

Ngọn gió màu tím nhạt nhẹ nhàng quấn quanh đầu ngón tay hai bé.

Bé nở nụ cười ngọt ngào, rút tay mình lại, nắm chặt thành nắm tay be bé.

“Mày đoán thử trong này có gì?”

Dương Thăng vốn đang khóc rấm rứt bỗng quên cả khóc, hơi nghẹn ngào, chớp chớp đôi mắt nhìn nắm tay nhỏ kia, “Là gì…”

“Nhìn đây.”

Bé Vệ Hoàn xòe tay ra, con bươm bướm màu tím đập cánh bay lên cao, khẽ khàng uốn lượn, cuối cùng đậu lên chóp mũi hồng hồng của Dương Thăng.

“Gió của mày đỉnh lắm luôn nhá.” Bé Vệ Hoàn nắm lấy tay Dương Thăng, ánh mắt trong veo và kiên cường, “Mày có thể biến ra gió, tao thì có thể hóa gió thành thực thể.

Sau này tao sẽ trở nên mạnh hơn một xíu để một ngày nào đó tao sẽ biến ra tất cả những gì mày muốn.”

“Chỉ cần hai chúng ta ở bên nhau thì sẽ trở thành người mạnh nhất!”

Bé cười cực kỳ vui vẻ, răng nanh nhỏ lấp lánh sáng lên dưới ánh mặt trời.

“Thật hở?” Dương Thăng hít mũi, “Chúng ta sẽ mãi luôn bên nhau ư?”

“Tất nhiên rồi!”

Trẻ con không biết nói lời hoa mỹ, chỉ đành không ngừng lặp đi lặp lại.

“Mày là bạn tốt nhất tốt nhất tốt nhất tốt nhất của tao.” Bé Vệ Hoàn ôm lấy cậu nhóc, dùng đôi tay bé nhỏ của mình vỗ về lưng cậu bạn.

“Nhớ rõ chưa?”

꧁༺༒༻꧂

*Tác giả có điều muốn nói: Tôi là người có tiếng chuyên bảo vệ nhân vật.

Có thể phân tích cốt truyện nhưng tôi không chấp nhận được việc bạn mắng nhân vật của tui.

Đừng dùng thị giác của bạn để tùy tiện lý giải một nhân vật nào đó, ít nhất hãy đứng ở góc độ của cậu ấy đã.

Nếu không nó sẽ trở thành hành vi vô trách nhiệm..