Trừ Tôi Ra Tất Cả Đều Không Phải Con Người

Chương 7: 7 Hi Hòa Chi Đồng

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Yêu quái khác với người, không phân chia giới tính rõ ràng, thậm chí loại yêu quái như người cá đến khi trưởng thành rồi mới bắt đầu phân hóa giới tính.

Bởi thế yêu kết duyên với yêu không có quá nhiều quy định.

Nên khi Vệ Hoàn thốt ra câu nói kia, thoắt cái bầu không khí xung quanh như được hâm nóng, trên khán đài không ngừng truyền đến tiếng huýt sáo ầm ĩ.

Vệ Hoàn da mặt dày từ nhỏ đến lớn, vui vẻ cười vẫy tay với khán giả.

Dương Thăng ngồi ở khán đài thiếu điều bỏ đi luôn.

Tật xấu của cái tên nhóc này quả nhiên khó bỏ, đã cuồng sắc đẹp, miệng thì lại ưa ba hoa.

Đánh nhau thì đánh đại đi, miệng cứ thích bla bla bla không ngừng nghỉ, làm như nguyên hình của mình là cái mồm không bằng.

Vừa dứt lời, Vệ Hoàn cảm nhận được bầu không khí xung quanh Vân Vĩnh Trú thay đổi rõ rệt, càng thêm lạnh lùng, lạnh đến độ khiến người khác rùng mình.

Cậu nhanh chóng giải thích, "Đây là lời khen phát ra từ nội tâm của tôi, cậu đừng tức giận mà."

Vân Vĩnh Trú giương mắt nhìn lên trên rồi lại cụp xuống.

Thấy hắn như vậy, Vệ Hoàn cũng nhìn theo.

Đồng hồ cát khổng lồ bay lơ lửng giữa không trung đã sắp chảy trôi được một nửa rồi.

Nếu bọn họ cứ tiếp tục dây dưa như thế này thì rất nhanh thôi đã phải bước sang hiệp hai.

Vệ Hoàn vẫn chưa đánh đủ mà, vất vả mãi mới gặp được kỳ phùng địch thủ, nhất định phải đánh đến sướng tay mới được.

Chỉ trong một thoáng chớp nhoáng thế thôi, Vân Vĩnh Trú đã di chuyển tới trước mặt cậu, bước chân vừa nhẹ vừa nhanh, thân thể hạ thấp, uyển chuyển như bóng ma, là phương pháp chiến đấu của kẻ ám sát.

Tuy rằng Vệ Hoàn nhanh nhẹn hơn người bình thường gấp mấy lần nhưng vẫn bị Vân Vĩnh Trú đánh trúng sườn trái.

Từ chỗ xương sườn truyền đến một trận đau đớn.

Cậu che vị trí xương sườn theo bản năng, lùi về sau hai bước, cái miệng vẫn không ngừng hoạt động, "Á đau đau đau đau, ra tay độc ác dữ vậy..."

Ngay kế đó, Vân Vĩnh Trú dồn sức vào chân trái làm điểm tựa, nghiêng người tung một cước ngang đầu Vệ Hoàn.

Đờ mờ, đến mức này luôn hả? Vệ Hoàn cúi người né tránh cú đá của hắn.

Thời cơ tốt.

Cậu ngồi xổm dưới đất, duỗi thẳng chân phải, quét ngang qua chân trái đang chống đỡ cả thân người của Vân Vĩnh Trú.

Vân Vĩnh Trú rũ mắt liếc thấy, nhanh nhẹn rút chân trái lại nhưng vẫn không kịp tránh thoát hoàn toàn.

Thân mình không đứng ổn định được nên buộc phải lùi về sau mấy bước, mở rộng hai chân trụ vững, nhìn chằm chặp vào mặt Vệ Hoàn.

Vệ Hoàn cà lơ phất phơ nói: "Tuy rằng cậu không cười với tôi nhưng tôi vẫn nhường ba chiêu rồi."

Vừa dứt lời, cậu đã chạy nhanh đến trước mặt Vân Vĩnh Trú.

Cho dù không vận yêu khí thì tố chất thân thể của cậu vẫn tốt hơn đa số yêu tộc đồng loại, tất cả đều nhờ vào thiên phú.

Chẳng qua Vân Vĩnh Trú cũng không phải là dạng ăn chay.

Mặc cho Vệ Hoàn đã bày ra tư thế tấn công, từng chiêu thức được tung ra trông vô cùng đẹp mắt nhưng hắn vẫn cứ phòng thủ vững chắc như cũ, không để Vệ Hoàn chiếm được thế thượng phong trong quãng thời gian ngắn.

Phòng ngự kín kẽ đến nhường này, quả nhiên vô cùng lợi hại.

Nhưng Vệ Hoàn nhìn ra được một chuyện, Vân Vĩnh Trú cực kỳ thích dùng chân.

Nghĩ cũng đúng, chân dài như vậy, sức lực lại mạnh mẽ, là một ưu thế lớn.

Nếu muốn thắng được hắn thì không thể kéo khoảng cách giữa hai người ra quá xa, càng gần thì càng có lợi cho Vệ Hoàn.

Nhưng hắn thật sự quá đẹp, nhìn gần còn đẹp hơn nữa, làm Vệ Hoàn không nỡ xuống tay với gương mặt của Vân Vĩnh Trú, thế nên bao nhiêu quyền pháp đều chỉ tập trung đánh vào phần eo hông hắn.

Còn quyền cước của Vân Vĩnh Trú là đấm thẳng vào người, mỗi một đòn tấn công đều phải đánh đến chỗ hiểm.

"Hiệp một sắp kết thúc!"

"Cố lên!"

Làn sóng cổ vũ truyền đến từ khán đài dâng lên hết đợt này đến đợt khác.

Khoảng cách quá gần khiến cho cước pháp của Vân Vĩnh Trú không có đất dụng võ, nhưng hắn cũng nhìn ra được Vệ Hoàn vẫn chưa dùng hết toàn bộ thực lực.

Mà việc này càng thêm kích thích ý chí của Vân Vĩnh Trú.

"Tôi càng ngắm càng thấy cậu đẹp." Vệ Hoàn lại xông đến, duỗi tay chuẩn bị làm động tác khóa hầu, "Nhà cậu có chị hay em gái gì không? Giới thiệu cho tôi đi."

Ánh mắt Vân Vĩnh Trú lạnh lùng, thuận thế tóm lấy cổ tay Vệ Hoàn, nhấc chân đá vào eo cậu.

Một cước này dùng hết toàn lực, Vệ Hoàn đau đến khom lưng, cả khuôn mặt tuấn tú đều nhăn lại.

Nhưng cậu đã nhìn thấu được kịch bản của Vân Vĩnh Trú rồi, sau một cú đá này sẽ không ngừng lại.

Vì thế cậu nhịn đau, đạp chân xuống sàn mượn lực, thừa dịp Vân Vĩnh Trú đang giữ tay cậu mà nhảy lên lộn người ra sau.

Dòng chảy của thời gian khó lòng đong đếm được.

Trong mắt Vân Vĩnh Trú, cảnh tượng này như một khung ảnh bị cắt nhỏ.

Hắn thấy Vệ Hoàn bắt lấy cánh tay mình, thấy chân cậu mượn lực nhảy về phía trước, xoay người phóng lên cao, thấy được chiếc răng nanh nhòn nhọn không cách nào giấu được thông qua nụ cười của cậu.

Trong khung ảnh không ngừng bị kéo tách rời này, Vân Vĩnh Trú tận mắt thấy được thân thể nhẹ nhàng như chim yến của cậu lướt qua đỉnh đầu hắn.

Mà ở trong mắt mọi người, Vệ Hoàn bị Vân Vĩnh Trú tóm lấy cổ tay, phải chịu cảnh bị áp chế; nào ngờ Vân Vĩnh Trú lại bị áp chế ngược, bị lấy làm điểm mượn lực để cậu lộn người ra sau.

Hơn nữa Vệ Hoàn cũng không định trụ vững, mà cậu trực tiếp ngã xuống mặt đất, dựa vào thể trọng của mình kéo Vân Vĩnh Trú ngã theo.

Hai tay cậu siết chặt lấy cánh tay Vân Vĩnh Trú, ôm chặt lấy hắn từ phía sau lưng, bàn tay giữ chặt cổ tay Vân Vĩnh Trú như thể chúng nó bị dán dính vào nhau.

Cậu khẽ nghiêng người, hai chân quặp lấy hông Vân Vĩnh Trú, y hệt một con koala không biết xấu hổ.

Cả người bị Vệ Hoàn quấn lấy, ngã ra sàn.

Đây là kết quả mà hắn không thể nào đoán trước được.

Vân Vĩnh Trú cau mày, muốn dùng sức thoát khỏi cậu thì tiếng còi vang lên.

"Hiệp một đã kết thúc—" Tiếng yêu cổ lại vang vọng, dùi trống lơ lửng giữa không trung liên tục gõ nhịp và kết thúc sau một tiếng "tùng" lớn.

Cái đuôi cọp màu tuyết trắng của thầy chủ nhiệm Lâm Chính Tắc vươn qua, cuốn lấy lá cờ rồi vẫy qua vẫy lại, "Hai bên không phân thắng bại, bước vào hiệp đấu thứ hai."

"Hai người họ đều rất tài giỏi, tân sinh năm nay khủng ghê,"

"Hiệp một chỉ mới là món khai vị thôi."

"Đúng thế, yêu lực vẫn chưa được sử dụng mà.

Cửu Phượng đối kháng với Kim Ô, đáng mong chờ nha!"

Dường như Vệ Hoàn rất hài lòng với thế hòa này, quên luôn việc phải buông đôi tay vẫn đang ôm người ta ra.

Bỗng từ đâu cậu nghe thấy được một giọng nói trầm thấp lạnh nhạt.

"Buông ra."

Đây là lần đầu tiên Vân Vĩnh Trú mở miệng nói chuyện.

Không biết vì sao, Vệ Hoàn vẫn luôn thích nói lời cợt nhả chợt thấy hơi nghẹn lời.

Nếu là bình thường chắc chắn cậu sẽ cười hì hì đáp lại, "Hông buông đâu~" Nhưng giờ đây cả người cậu đều đang trong trạng thái ngây ngẩn.

Trong đầu tua đi tua lại giọng nói của Vân Vĩnh Trú, nó không còn là hai chữ đơn giản nữa mà như biến thành một áng mây lạnh lùng, nhẹ nhàng đậu xuống lòng cậu rồi ngưng tụ thành một tảng băng, khảm sâu vào trong, không thể ra được nữa.

Vệ Hoàn nới lỏng vòng tay, Vân Vĩnh Trú đứng dậy, đi qua một bên khác của kỳ đài.

Thanh âm khi nói chuyện của hắn cũng dễ nghe, mà sao tính cách lạnh lùng quá đỗi.

Vệ Hoàn cũng bò dậy, phủi tay nhìn theo bóng dáng của Vân Vĩnh Trú.

Thật sự là Kim Ô ư? Không phải Kim Ô là con của mặt trời à?

Nào có mặt trời lạnh đến nhường ấy.

Trong mấy phút nghỉ ngơi giữa trận, Vệ Hoàn hết ép chân rồi lại tới xoay eo, nhưng đôi mắt vẫn luôn dán chặt trên người Vân Vĩnh Trú, ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp nhưng lạnh nhạt của hắn.

Mà tầm mắt Vân Vĩnh Trú cứ nhìn vào vô định chứ chưa từng đặt lên người Vệ Hoàn dù chỉ một giây.

Trước khi trận đấu diễn ra Dương Thăng đã đi hỏi thăm những người từng đối chiến với Vân Vĩnh Trú, dù sao kẻ có thể đi thẳng một đường đến chung kết cuộc thi thực chiến thì phải có bản lĩnh thật sự.

Nhưng những gì anh có thể nghe ngóng được chẳng có bao nhiêu bởi lẽ trong số những trận thắng mà hắn giành được thì có một nửa là không cần dùng đến phép thuật rồi.

Nói theo cách khác là hắn giống với Vệ Hoàn, chỉ dựa vào khả năng cận chiến thôi đã đủ để giải quyết đối thủ rồi.

Hơn nữa anh còn nghe được sức mạnh của Vân Vĩnh Trú và Vệ Hoàn giống nhau, đều là loại hình tổng hợp.

"A Hoàn, hiệp hai mày phải cẩn thận đó, đừng có buông lời trêu ghẹo nữa.

Đánh đấm cho thận trọng vào."

Nghe thấy lời dặn dò của Dương Thăng, Vệ Hoàn ngẩng đầu cười nói, "Tao biết rồi, cậu ấy không phải người đơn giản, tao sẽ không khinh địch."

"Cậu ta là yêu quái hệ hỏa." Dương Thăng vẫn lo lắng như cũ, "Còn mày trời sinh sợ lửa, lát nữa nhất định phải cẩn thận."

Vệ Hoàn gật đầu.

Tuy rằng cậu sợ lửa nhưng lửa cũng sẽ không gây ra tổn thương vĩnh viễn không thể phục hồi với cậu được, chỉ là có tâm lý sợ hãi trước nó thôi.

Nhưng cậu luôn luôn có niềm tin vào sức mạnh của mình, "Yên tâm, tao sẽ nghĩ cách."

Trong mấy phút giải lao giữa hai hiệp này, mấy cô nàng nữ sinh trên khán đài vẫn tập trung nhìn vào hai thân ảnh trên kỳ đài.

"Tiểu Cửu Phượng áo đỏ này nhìn đẹp trai ghê á, lúc cười rộ lên tỏa sáng như ánh mặt trời vậy."

"Tui thích anh bé áo đen hơn, là Kim Ô nhỉ? Tổ tiên của Kim Ô sở hữu thần cách đó, khí chất này thật sự quá tuyệt vời."

"Sau khi xem nguyên trận đấu này tui đã hiểu rõ được một việc, người càng trâu bò lớn lên càng ưa nhìn."

"Chuẩn chuẩn chuẩn, quả thật càng đẹp thì năng lực càng mạnh."

Tiếng trống lại vang vọng.

"Bắt đầu hiệp hai!"

Một tiếng loạt xoạt vang lên, phía sau lưng Vệ Hoàn vốn đang xoay cổ bỗng xuất hiện ra một đôi cánh chim rộng lớn, "Nghẹn chết tôi rồi." Cậu vỗ cánh vài lượt, trên sân kỳ đài nổi lên từng trận gió lốc.

Chiếc áo màu đen của Vân Vĩnh Trú bị cơn gió này thốc lên hơi phập phồng, mái tóc màu nâu sậm bị thổi tung, lộ ra ấn ký ngọn lửa đỏ to cỡ ngón tay cái bên trái thái dương.

"Tới đây nào Kim Ô." Bên mặt phải Vệ Hoàn dần dần xuất hiện ba vết yêu văn màu xanh lam, khóe miệng cong lên, nở nụ cười xấu xa, "Đứa con của mặt trời."

Sau lưng Vân Vĩnh Trú cũng mở ra một đôi cánh màu tuyết trắng, đẩy ra dòng xoáy gió chỉ có hơn chứ không kém Vệ Hoàn.

Giữa đám đông đang quan chiến bỗng có kẻ la lên đầy hoảng hốt, "Không phải cánh của Kim Ô đều là màu đen ư?"

"Đúng thế, tôi nhớ rõ tộc Kim Ô ở Bồng Lai Hải đều có cánh đen."

"Nghe đồn Vân Vĩnh Trú là Kim Ô cánh trắng duy nhất trong toàn gia tộc, là do Kim Ô đời đầu chuyển thế."

"Lợi hại dữ vậy..."

Kim Ô đời đầu? Ghê gớm vậy luôn á? Vệ Hoàn đập cánh, một luồng gió cứ thế bốc lên cuồn cuộn.

Khác với những yêu quái cùng hệ phong khác, cậu có thể cụ thể hóa ngọn gió, thông qua việc vỗ cánh, cậu có thể biến gió thành bất kỳ hình dạng nào mà cậu muốn.

Tuy độ mạnh, độ cứng và thời gian duy trì vẫn cần chờ khám phá nhưng kiểu năng lực như thế này đã vô cùng hiếm thấy rồi.

"Thật ra thì..." Vệ Hoàn đứng giữa không trung, đôi mày khẽ nhếch, "Tôi luôn đối xử dịu dàng với người xinh đẹp, chỉ cần hiện tại cậu nhận thua, gọi một tiếng anh Hoàn, lát nữa tôi sẽ không..."

Lời còn chưa kịp dứt, hai luồng lửa lớn bay nhanh về phía Vệ Hoàn.

Phải né trái tránh phải liên tục làm Vệ Hoàn có hơi mất hứng, bắt đầu nổi lên tính trẻ con: "Này! Sao cậu hung dữ thế, bộ mẹ cậu không nói cho cậu biết là phải để người khác nói hết câu rồi mới được tấn công à?"

Dương Thăng ngồi trên khán đài không nhịn được lắc đầu, "Chờ mày nói xong thì phải chờ đến mùa nào..."

Tầm mắt khán giả không ngừng di chuyển theo quỹ đạo của hai vị tuyển thủ, duỗi dài cổ nhìn kỹ trận đối kháng này.

Vân Vĩnh Trú cũng đã bay lên trời, đôi tay giữ lấy hai ngọn lửa lớn, không nói một lời đã ném về phía Vệ Hoàn.

Trong phút chốc, vô số cầu lửa ùn ùn kéo đến, giăng kín đất trời.

Nhìn cái thế trận này đi nào giống với một cuộc thi tuyển sinh đơn giản.

"Kim Ô thật sự rất mạnh, năng lực điều khiển lửa đạt hạng nhất rồi."

"Sức chiến đấu của Kim Ô và Cửu Phượng không cần phải bàn cãi, đều thuộc top 100 trong bảng xếp hạng yêu quái."

Cánh trái của Vệ Hoàn quạt một đường, một trận cuồng phong mạnh mẽ quét ngang.

Vào khoảnh khắc ngọn lửa lao đến, bỗng như có thứ gì đó cản trở nó ngay giữa không trung.

"Là phong trận! Vệ Cửu hóa gió thành bức tường rồi, chặn đứng lửa của Vân Vĩnh Trú!"

"Đệt, hôm nay tui được chiêm ngưỡng tuyệt kỹ của gia tộc Cửu Phượng rồi! Kích thích vãi!"

"Đây chẳng phải là sức mạnh của tướng quân Vệ Thanh Vân ư? Tui được nghe kể là trên chiến trường ông ấy có thể biến gió thành thanh đao, lấy sức một người cản vạn người!"

"Thì đúng rồi, Vệ Hoàn là con trai của Vệ Thanh Vân, cậu ta kế thừa năng lực ngự phong hóa vật của cha mình đó."

Bức tường gió không có tác dụng vĩnh viễn, chỉ có thể tồn tại trong chốc lát mà ngọn lửa của Vân Vĩnh Trú lại là vô tận, mỗi lần đôi cánh tuyết trắng kia phất về phía Vệ Hoàn là một bức màn lửa lớn phủ xuống.

Cách một lớp tường gió mà Vệ Hoàn vẫn có thể cảm nhận được sức nóng hừng hực như muốn khiến cậu tan chảy kia.

Yêu văn màu xanh lam trên mặt Vệ Hoàn ngày càng đậm màu, đến cả đôi đồng tử cũng dần hiện lên màu xanh, thân thể cũng liên tục yêu hóa.

"Không hổ là Kim Ô." Vệ Hoàn cười, hai cánh đồng thời vỗ, trên mặt đất nổi lên một ngọn núi băng.

Gió vốn dĩ vô hình nhưng tòa núi băng này lại lấp lóe ánh lam quang yếu ớt, ngăn chặn tấm màn lửa ở bên ngoài.

Khung cảnh này khiến nhiệt huyết của khán giả đều sôi trào, tiếng thảo luận nổi lên khắp nơi.

"Trước đây tui được người ta kể rằng loại năng lực này sẽ phân cấp bậc.

Cấp bậc bình thường thì có thể điều khiển gió để phục vụ cho mình, hóa thành thực thể không nhìn thấy được nhưng có được tác dụng vật lý.

Cấp bậc cao hơn thì có thể khiến gió có được hình dạng, thậm chí nhìn được bằng mắt.

Hồi trước chỉ là nghe kể, không ngờ hóa ra nó là thật luôn!"

"Tôi không nhìn sang phía đối diện được! Chẳng lẽ thuật ngự phong hóa vật có thể biến thành bất kỳ thứ gì à?"

Vân Vĩnh Trú hơi nheo mắt, lăng trụ băng che kín cả người Vệ Hoàn.

Nhìn núi băng cao lớn trước mặt, ngọn lửa trên tay hắn đột ngột tắt ngúm.

Siết chặt nắm tay.

"Kim Ô dập tắt lửa rồi, muốn đầu hàng à?"

"Không phải đâu, tao thấy cậu ta còn chưa thật sự bắt đầu tấn công nữa."

"Mọi người mau nhìn kìa!"

Theo cánh tay vung lên của Vân Vĩnh Trú, từ trên trời giáng xuống vô số quang nhận lấp lánh ánh vàng kim, tàn nhẫn đâm xuống ngọn núi băng.

Tại khoảnh khắc ngọn núi băng cứng rắn bị đục ra vết nứt đi kèm với tiếng vỡ vụn trong trẻo, tia sáng vàng kim càng trở nên rực rỡ dưới sự khúc xạ từ những mảnh băng vụn.

Bức tường băng khổng lồ ầm ầm sập xuống.

"Lần này Vệ Cửu không còn đường trốn rồi nhỉ."

"Chưa chắc được đâu."

"Vãi chưởng, cái chiêu vừa rồi Vân Vĩnh Trú sử dụng ánh sáng đó.

Đây là thuộc tính hiếm gặp nhất.

Nghe đâu chỉ có Kim Ô đời đầu mới có thuật điều khiển ánh sáng, còn những Kim Ô khác chỉ có thể điều khiển lửa mà thôi.

Đợt này tiêu Vệ Cửu rồi."

"Khoan đã, Vệ Cửu..."

Núi băng vừa sập chẳng được bao lâu đã biến thành ngọn gió, mà phía sau nó xuất hiện chín Vệ Hoàn giống nhau như đúc, đều có đôi cánh màu đen, đều nở nụ cười lưu manh.

Chỉ là yêu ngân trên mặt và cả đôi đồng tử vốn màu đen tuyền nay đã chuyển sang xanh lam.

Gia văn tộc Cửu Phượng trên xương quai xanh cũng lóe lên tia sáng xanh sâu thẳm.

Chín thân ảnh hoàn toàn tương đồng bay lơ lửng trên không trung tạo ra ảo giác như đang lạc bước vào mê cung phủ đầy gương vậy.

"Đây là năng lực thứ hai mà Tiểu Cửu Phượng được kế thừa?"

"Đúng vậy.

Đây là nứt hồn phân thân chi thuật của mẹ cậu ta – Lâm Sương."

Chín Vệ Hoàn đồng thời mở miệng nói chuyện với Vân Vĩnh Trú.

Bởi vì nguyên nhân yêu hóa nên răng nanh của cậu càng thêm phần sắc nhọn, "Tôi rất thích biểu cảm của cậu, thoạt nhìn không có xíu ngạc nhiên nào."

Ngay tiếp đó lại đồng thời lay động cánh chim, cuốn theo trận cuồng phong mạnh hơn khi trước gấp chín lần, đến cả người xem trên khán đài cũng bị sức gió ảnh hưởng, không tài nào mở nổi mắt.

Đôi cánh của Vân Vĩnh Trú khó có thể bay được như bình thường dưới sức gió mạnh đến nhường này, thậm chí còn trở thành lực cản.

Hắn bị trận gió mạnh ép phải lùi về sau, sau đó hắn quyết định thu lại đôi cánh đáp xuống đất.

Tay phải ngưng tụ, một cây thương tỏa ra ánh sáng rực rỡ xuất hiện, cắm thẳng xuống mặt đất, lấy nó làm điểm tựa cho mình đứng vững giữa cơn gió lốc.

Mỗi lần cánh chim của Vệ Hoàn lay động là sức gió lại tăng mạnh gấp đôi, giáo kỳ vốn được cắm trên kỳ đài đều bị thổi bay, khán giả gần như không thể mở nổi mắt, vội vã giơ tay cản gió mạnh.

Vào lúc tưởng như thế cục đã sắp được nghịch chuyển...

Vệ Hoàn phát hiện Vân Vĩnh Trú vốn luôn cúi đầu đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn về phía cậu.

"Vệ Hoàn!"

Dương Thăng đang đứng trên khán đài bỗng nhiên hét lên, "Đôi mắt của cậu ta là Hi Hòa chi đồng!"

Hi Hòa chi đồng?

Đôi mắt của cậu ấy...!Đến giờ này Vệ Hoàn mới phát hiện đôi mắt nhạt màu của Vân Vĩnh Trú đã chuyển sang màu vàng kim, thấp thoáng đồ đằng thái dương.

Chẳng đợi Vệ Hoàn kịp hiểu rõ sự lợi hại của nó, cầu lửa và quang nhận đã bao vây cậu.

Hay nói một cách chính xác hơn là bao vây lấy bản thể thật sự duy nhất giữa chín phân thân giống hệt nhau.

Ngọn lửa nóng bỏng ép sát vào gương mặt Vệ Hoàn, lửa cháy hừng hực phản chiếu trong con ngươi màu xanh lam của cậu.

Một thanh quang nhận sắc bén vụt tới, dừng lại ở nơi cách yết hầu cậu chỉ mấy mi-li-mét.

Chỉ chút nữa thôi là có thể mạnh mẽ đâm vào.

Sao lại thế được.

"Sao mà cậu liếc mắt một cái thôi đã có thể nhận ra tôi vậy?"

꧁༺༒༻꧂

*Tác giả có lời muốn nói:

Chú thích:

Hi Hòa

Xuất xứ từ 《 Sơn Hải Kinh · Đại Hoang Nam Kinh 》: "Ở bên ngoài bể Đông Nam, ở giữa Cam Thủy, có đất nước Hi Hòa.

Có một người con gái tên gọi Hi Hòa, ngày ngày tắm ánh mặt trời ở vực Cam Uyên.

Nàng Hi Hòa là vợ Đế Tuấn, sinh mười mặt trời.

Nữ thần mặt trời, mẹ của Kim Ô.

*Editor có lời muốn nói: Để trả lời câu hỏi của Vệ Tiểu Cửu ở cuối chương truyện, hãy quay lại đọc văn án=))))))).