Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công

Chương 32

Chương 32

Ngày hôm sau là thứ hai, vào cuộc họp buổi sáng Cố Tụ phá lệ cảm thấy Trần tổng tài tâm tình không tệ, bộ phận PR đã hoàn thành việc phát hành bản thảo, theo theo Cố Tụ thấy thì báo cáo tổng kết có chút sai sót nhỏ, thế nhưng Trần Hựu Hàm vậy mà lại không mắng chửi người, chỉ để Trịnh Quyết Phàm quay về thay đổi lại một chút.

Kết thúc hội nghị thường kỳ, Trần Hựu Hàm gọi riêng hắn đi vào văn phòng, đề nghị sẽ tăng lương cho hắn.

Cố Tụ trong nháy mắt cảm thấy mình như bị sét đánh trúng -- không phải, là bị một tia sét ngạc nhiên đánh trúng. Vận may đến nhanh như một cơn lốc, trong lòng hắn vừa mới lóe lên ý nghĩ này thì đã thấy Trần Hựu Hàm nói nốt nửa câu sau: "Người tài giỏi luôn có nhiều việc phải làm, tôi sẽ nghỉ một tuần tới, những công việc sau đó cậu sẽ là người phụ trách."

-- Mẹ nó, đúng là cơn lốc thật, là cái kiểu mà thoáng cái đã biến mất tăm.

Thân là kẻ làm công cho tư bản thì đâu còn cách nào, nhưng nghĩ đến mức lương 1 triệu rưỡi một năm thì vẫn thấy rất là ngon cơm. Cố Tụ gắng gượng nuốt xuống cơn giận này, nhẫn nhục nói: "Cảm ơn ông chủ!"

Cả buổi sáng dùng để bàn giao công việc, Trần Hựu Hàm bận đến mức nước cũng không kịp uống, về đến nhà thấy cổ họng cũng phát đau. Diệp Khai vì lệch múi giờ mà bây giờ mới tỉnh, xem đồng hồ, là một giờ chiều. Cậu vẫn còn hơi mơ màng, vuốt tóc hai cái liền đứng dậy, sau khi ngẩn ngơ mấy mấy giây mới nhớ ra đây là nhà của Trần Hựu Hàm, mà tối qua cậu còn cùng chung chăn chung gối với hắn, còn lén ôm hắn nữa —— mặc dù rất là sợ nên chỉ dám ôm có năm giây, nhưng vừa nghĩ đến đây liền nhanh chóng tỉnh táo lại. Mãi lúc này mới thấy có chút thẹn thùng, cậu cởϊ áσ phông ra, quyết định đi tắm trước.

Tất cả quần áo đều để ở trong phòng chứa đồ, cậu để trần thân trên, cầm áo phông trong tay, nhìn có vẻ rất lười biếng, sau đó đột nhiên đụng phải Trần Hựu Hàm quần áo chỉnh tề.

Đôi mắt còn đương ngái ngủ của cậu lập tức mở to, Diệp Khai giật cả mình: "Sao anh lại về rồi?"

Trần Hựu Hàm lười biếng huýt sáo: "Đẹp trai ghê, dáng người chuẩn quá."

Diệp Khai vội vàng mặc quần áo, tóc tai rối xù lên, rốt cuộc cũng là nhờ dáng dấp rất đẹp, chỉ dùng sắc đẹp đã có thể hành hung người, khí chất của thiếu niên khiến cho ngay cả ánh mặt trời mùa hè cũng bớt nóng. Cậu hung dữ mà trúc trắc nói: "Phi lễ chớ nhìn!"

Chỉ chọc cho Trần Hựu Hàm cười dữ hơn.

Hôm nay hắn mặc trang phục chỉnh tề, phong độ ngời ngời. Áo sơ mi và áo vest được may đo riêng, mặc vào thấy chỗ nào cũng gòn gàng chỉnh tề. Hắn đi vào phòng chứa đồ, Diệp Khai bất giác đi theo hắn, nhìn hắn chậm rãi cởϊ áσ vest, lộ ra chiếc sơ mi bao trọn cơ thể, lưng dài vai rộng, thon thả hữu lực, hormone như thể không có chỗ nào để phát tán mà chạy hết vào trong lòng Diệp Khai. Lại thấy hắn giơ tay lên cởi đồng hồ với khuy măng sét ra, rồi hắn quay đầu lại, cười như không cười hỏi: "Chà, bé ngốc nhà ai đây?"

Diệp Khai chuyển động ánh mắt, rất hung dữ mà thu tầm mắt lại, nhưng tai cậu lại đỏ lên. Không biết vì cái gì, cậu nhớ đến dáng vẻ Cù Gia chờ ở nhà để đợi Diệp Chinh tan làm.

Trần Hựu Hàm tháo cà vạt, bắt đầu cởi cúc áo, đến cái thứ ba thì hắn đột nhiên dừng lại, khóe miệng ngậm lấy ý cười bất đắc dĩ mà lại ý tứ sâu xa: "Vẫn nhìn sao? Đã nói phi lễ chớ nhìn mà, em không biết hả?"

Diệp Khai quay người rời đi.

Căn hộ cao cấp với nhiệt độ và độ ẩm vẫn luôn ổn định, ấy vậy mà cậu lại bối rối đến hụt hơi.

Hơn nữa còn có chút miệng đắng lưỡi khô.

Trần Hựu Hàm đổi sang áo phông, lấy chai nước từ trong tủ lạnh ra, tiện thể ném cho Diệp Khai một chai. Sau khi cổ họng được nước làm dịu, hắn bắt đầu tán gẫu: "Nếu như có thời gian thì em muốn làm gì với người kia?"

Diệp Khai há miệng, ngây thơ nói: "Em chưa nghĩ đến, chỉ là muốn ở cùng một chỗ với người đó mà thôi."

Trần Hựu Hàm chậc chậc chậc: "Diệp Khai, em xong đời rồi, em vậy mà thích người đó đến thế luôn."

Diệp Khai thẹn quá hoá giận: "Anh có ý kiến à?"

"Không có ý kiến, vậy rất rốt, đến lúc đó tặng cho em một câu bách niên hảo hợp."

Diệp Khai bị chọc cho mất tinh thần, không biết tại sao Trần Hựu Hàm lại thờ ơ như thế, thậm chí hắn còn có chút vui vẻ mơ hồ. Cậu rõ ràng là muốn nhìn thấy hắn ghen tuông, nổi giận, bực bội, không thì cùng lắm là nói vài câu quái gở cũng được.

Trần Hựu Hàm thấy cậu đi trần chân mà ngẩn ngơ cầm cái chai, bóng người thon gầy lộ ra chút cô đơn trong căn phòng khách tông màu cám này. Hắn bỗng dưng thấy đau lòng quá, nói với Diệp Khai: "Tiểu Khai, chia cho anh một ít thích đi."

Diệp Khai đột nhiên không kịp chuẩn bị mà ngước mắt lên, trong mắt cậu có tia sáng bất ngờ, nó lóe lên rồi biến mất, giống như một vì sao. Nhưng vì sao đó sáng quá, cậu không thể không cúi xuống, che đi những tâm tư của mình, thầm nói: "Em thích anh làm gì chứ."

Giọng của Trần Hựu Hàm dịu dàng xuống, thế nhưng vẫn còn rất hững hờ, như là thuận miệng nói: "Em thích người đó nhiều như thế nên anh có chút ghen tị."

Nút thắt trong lòng như được tháo gỡ, như thể nó đã tan ra thành nước, rồi lặng lẽ biến mất. Khóe môi Diệp Khai cong lên.

"Thích Hựu Hàm ca ca đáng thương của em một chút đi nào." Hắn tiếp tục giả vờ làm sói đuôi to: "Dạo trước anh đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng, hôm nay đã bị cách chức tạm thời rồi."

Diệp Khai: ". . . A?"

Bằng dáng vẻ lấy giả làm thật kia của hắn, Diệp Khai đã ngốc nghếch bước vào bẫy, hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Tạm nghỉ phép vài ngày thôi."

". . . vậy cũng được sao?" Học sinh cấp ba tỏ ra rất nghi ngờ.

Người trưởng thành phạm sai lầm dĩ nhiên không được nghỉ phép.

Nhưng Trần tổng tài không phải người trưởng thành bình thường, suy cho cùng thì dù có nghỉ công việc với mức lương chục triệu một năm thì hắn vẫn còn mấy cái mỏ vài chục tỷ để thừa kế cơ mà.

"Được chứ." Hắn nói một cách chắc chắc, không cần mặt mũi mà bán thảm: "Dù sao người kia cũng bận rộn, vậy em ở cùng với anh đi."

Niềm vui đến một cách bất ngờ không kịp chuẩn bị, Diệp Khai bị bất ngờ này đập cho choáng váng mặt mày, không khí chung quanh như biến thành bọt nước, đẹp đẽ, mơ màng, muôn màu muôn vẻ, khiến cho cậu khó mà thở nổi. Cậu ngập ngừng hỏi: ". . . Vậy anh muốn đi đâu?"

Trần Hựu Hàm suy tư một chút rồi mới nói:"Đi đảo Fiji đi."

Trên thực tế thì ngay cả khách sạn hắn cũng đặt xong rồi.

Diệp Khai chạy về phía hắn, tóc cậu vểnh lên, khóe miệng cũng cong cong: "Thật sao?"

Cậu vẫn luôn muốn đến đảo Fiji chơi, nhảy dù trên không, lặn thuyền, bơi qua đảo.

Trần Hựu Hàm không trực tiếp trả lời cậu, mà nói: "Đi thu xếp hành lý đi."

Khoang hạng nhất rộng rãi yên tĩnh, nhiệt độ thoải mái dễ chịu, trên ipad là phần giới thiệt mới được tải xuống, đoạn đầu tiên trong phần giới thiệu viết: Một trong mười thánh địa tuần trăng mật đẹp nhất trên thế giới.

Diệp Khai: ". . ."

Dạo gần đây cậu bay qua bay lại hơi nhiều, jet lag tum lum, nhìn một chút liền mơ màng ngủ mất, chờ đến khi tỉnh lại đã thấy trên người mình được đắp thêm chăn. Cậu không cử động, chỉ là mở mắt ra, nhìn thấy Trần Hựu Hàm mở laptop, đang nhìn ppt trên đó. Không nhịn được mà lên tiếng: "Hựu Hàm ca ca, không phải anh nói mình đã bị đình chỉ rồi sao?"

Trần Hựu Hàm ngừng di chuột, nói qua loa: ". . . anh chán."

Người trưởng thành mấy người mỗi khi thấy chán liền xem phương án kiến trúc để giải trí sao? Thật là không hiểu nổi. Nhưng học sinh cấp ba cũng có nhiệm vụ quan trong cần giải quyết, cậu lần mò một hồi trong ba lô rồi bất ngờ lôi ra một xấp bài tập hè, một quyển nháp với hai cái bút, vô tình nói: "Được thôi, vậy anh chán tiếp đi, em làm bài tập đây."

Sau đó cậu liền đeo AirPods, bật tính năng giảm tiếng ồn.

Trần Hựu Hàm: ". . ."

Tiếp viên hàng không đi đến phục vụ hai lần, trong suốt hành trình đều nhìn thấy hai người bọn họ đắm chìm trong công việc của riêng mình, một người sắc mặt không vui làm phê bình, giống như bất cứ lúc nào đều đang mắng người khác ngu xuẩn, một người cau mày giải bài tập đại số, cậu như thể hoàn toàn chìm vào đại dương quyến rũ của môn toán. Hai người giống như đang đi công tác, giống đi khảo sát thực tế, chỉ là không giống như đi nghỉ mát.

Trong lần phục vụ rượu cuối cùng, trên cái khay tinh xảo là ly Whisky mà Trần Hựu Hàm yêu cầu, bên cạnh đặt một chiếc thẻ màu Champagne tinh xảo. Cô tiếp viên hàng không nở nụ cười rạng rỡ khéo léo, ánh mắt lay động mê người, có vẻ mập mờ muốn nói lại thôi, Trần Hựu Hàm cầm ly rượu lên, nói với Diệp Khai: "Bảo bảo, anh đã chuẩn bị một bất ngờ cho em trong phòng trăng mật."

Cô nàng tiếp viên hàng không: ". . ."

Diệp Khai ngây thơ ngẩng đầu lên, trong tay vẫn còn cầm bút, trên bàn nhỏ có sách bài tập, biểu thức số học đã tính được một nửa, cậu đơn thuần như một học sinh ba tốt: "Hả?"

Trong cốc của cậu là nước cam nguyên chất ít đường mới vắt, thanh nhã, có lợi cho sức khỏe, Trần Hựu Hàm nín cười cụng lý với cậu, sau một tiếng pha lê va vào nhau thanh thúy vang lên, hắn nói: "Anh sẽ mãi yêu em."

Diệp Khai: ". . . ? ? ?"

Nụ cười của cô nàng tiếp viên hàng không cứng lại trên khuôn mặt, Diệp Khai biết lắng nghe mà nói: "Em cũng yêu anh, ca ca."

Từ bóng lưng mà nhìn cũng có thể đọc được sự tức giận kìm nén của đối phương, Trần Hựu Hàm nín cười, uống cạn ly Whisky. Diệp Khai cũng cười, cậu không kiềm chế được như hắn, cậu cười đến mức thở không ra hơi, lại không thể phát ra âm thanh, kiềm chế quá mức cực khổ, chỉ có thể quay sang véo Trần Hựu Hàm. Đến lúc họ đi bơi vào buổi tối cậu mới phát hiện mình đã véo bầm cả eo hắn.

Máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Nadi, sau đó đổi sang máy bay trực thăng của khách sạn. Mất chừng nửa giờ bay, chiếc máy bay bay lượn, có thể nhìn thấy mặt biển xanh biếc như viên ngọc quý của Nam Thái Bình Dương, sau đó nó dừng trên một hòn đảo tư nhân xa hoa.

Đây là khu nghỉ dưỡng hàng đầu chỉ nhận đón ba nhóm khách du lịch cùng lúc, trên đảo có hai đầu bếp hàng đầu của Michelin, tám đội quản gia tư nhân chuyên dụng của Anh, một du thuyền sang trọng hai tầng màu trắng với thuyền trưởng túc trực 24/24, cùng với sân gôn 18 lỗ rộng lớn.

Chỉ ba nhóm du khách mà hắn cũng ngại nhiều, thế nên Trần Hựu Hàm đã bao trọn cả đảo.

Nhưng nếu không có du khách thì hắn lại cảm thấy Diệp Khai sẽ nghi ngờ ý đồ của mình, cho nên đã gửi email đến khách sạn, rất tao nhã mà lịch sự yêu cầu: Mời quý đảo thuê hai cặp đôi nhân viên nước ngoài ở lại trong suốt hành trình, cũng yêu cầu họ giữ tần suất xuất hiện từ ba đến năm lần mỗi ngày, nếu như được cho phép, kẻ hèn này sẽ vô cùng cảm ơn.

Email viết bằng Tiếng Anh, là do Cố Tụ viết. Vừa viết vừa mắng, viết xong liền lên mạng đặt mua , , .

Khách sạn nhận được bức email này thì cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng dù sao cũng vẫn rất chuyên nghiệp, dù không hiểu gì vẫn vui vẻ đồng ý.

. . . Đồng thời cảm thấy tên phú hào này có thể là một tên ngu ngốc.

Lúc mới xuống máy bay Diệp Khai cảm thấy hơi choáng đầu, biển xanh, cát trắng, ngay cả thảm cỏ xanh nối tiếp nhau đều khiến cậu cảm thấy tầm mắt mình không đủ dùng, bên tai văng vẳng tiếng cánh quạt. Trần Hựu Hàm nắm chặt tay cậu, phát hiện nhiệt độ cơ thể của cậu rất thấp, thế là liền không buông tay ra.

Vị quản gia người Anh dẫn đầu đội chào họ trước đường băng, thuyền trưởng cũng có mặt, ông mặc đồng phục thuyền trưởng với hai bên ngực màu trắng, đây là một người Đức cao lớn.

Hai người nắm tay nhau đi vào, người quản gia chào hỏi bằng tiếng Anh, lịch thiệp mà tao nhã nói: "Chúc hành trình tuần trăng mật này của hai bạn trôi qua thật lãng mãn và tuyệt vời."

Trong lòng Diệp Khai run lên, ánh mắt gần như là sợ hãi, có nhiều người hiểu lầm như vậy, tất cả bọn họ đều dùng ánh mắt chúc phúc mà chăm chú nhìn vào cậu. Cậu há miệng muốn muốn phản bác, thế nhưng Trần Hựu Hàm lại nắm lấy tay cậu, giống như không nghe hiểu mà nói: "Cảm ơn, tôi rất mong chờ."

Diệp Khai vô thức quay lại nhìn hắn, trên khuôn mặt anh tuấn của Trần Hựu Hàm là sự dịu dàng vừa phải, hắn thấp gióng nói: "Giúp anh chút đi, Cố Tụ viết sai rồi."

__________________________

Đây chính là lý do mà đỗ nghèo khỉ như t edit bộ này, trời ơi khung cảnh nó xa hoa tráng lệ, xong tràn ngập cưng chiều của thế giới người giàu với nhau. Vì không tiền nên t phải edit truyện về những người nhiều tiền để hít hà không khí sang chảnh đó ạ. Đoạn nghỉ trên đảo này là 1 trong 2 đoạn khiến t quyết định thầu bộ này, hi vọng mọi người cùng hít hà với. Ngọt ngào lắm luônnn