Nhận được tin từ cô bạn thân Chu Ninh, rốt cục Trầm Nguyệt Lượng cũng hiểu được lý do vì sao mắt phải mình giật cả ngày.Lục Tinh Thần quá trớn!Trong tấm hình Chu Ninh gửi đến, Lục Tinh Thần đang ngồi cùng bàn với một cô gái trắng trẻo xinh xắn, khóe miệng hiếm khi cong lên của anh vương nét cười như có như không, có vẻ như cuộc trò chuyện thực sự rất vui.Trầm Nguyệt Lượng đứng ngồi không yên.Cô ở đây cực khổ tăng ca, anh thì nhàn hạ đi ăn cùng người ta, còn dám trắng trợn lái trật đường ray như thế, cả gan chọn địa điểm ở ngay tòa nhà dưới công ty các cô.Cái nào nhịn được chứ cái này thì tuyệt đối không!Trầm Nguyệt Lượng vỗ bàn, hung hăng đi vào phòng làm việc của Boss, mở miệng xin nghỉ.Từ trước đến nay tính tình cô luôn hấp tấp, Boss không cho phép thì cô nghỉ việc ngay tức khắc. Dù sao đã phải tăng ca suốt hai tuần liền, cô sớm muốn quẳng gánh bỏ chạy rồi.Vừa đến nhà hàng, Trầm Nguyệt Lượng liếc mắt một cái đã thấy Lục Tinh Thần.Anh khôi phục vẻ mặt lạnh lùng cố hữu, bày ra bộ dạng chính nhân quân tử, biểu hiện khá gượng ép.Cô gái đối diện thì vẫn cực kì phấn khích, thao thao bất tuyệt, khá giống dáng vẻ nhiệt tình của cô năm đó.Trầm Nguyệt Lượng định vào toilet trang điểm lại một chút, ít nhất cũng nên có một đôi môi rừng rực lửa áp đảo đối phương.Chỉ có điều … cô còn chưa đi được hai bước đã nghe tiếng gọi quen thuộc của Lục Tinh Thần: “Trầm Nguyệt Lượng.”Vì vậy cô buộc phải thay đổi chiến lược, nở nụ cười thật tươi đi về phía bọn họ.