Trúc Mộc Lang Mã

Chương 13: Cắn lưỡi

Phó Khôn qua nửa ngày vẫn không lên tiếng, nhìn chằm chằm Phó Nhất Kiệt, một lúc sau mới hỏi một câu đi: “Em nói cái gì?”

“Hai chúng ta hôn môi đi.” Phó Nhất Kiệt lại nhỏ giọng lặp lại lần nữa, nó đã nghĩ ngợi chuyện này cả một buổi chiều rồi.

Hôn môi rút cuộc là cảm giác thế nào?

“Em bị điên rồi,” Phó Khôn đẩy nó một cái, “Hai thằng con trai hôn môi buồn nôn bỏ xừ…”

Phó Nhất Kiệt ngây người, buồn nôn?

Nó chưa nghĩ tỉ mỉ tới chuyện này, lúc nhìn thấy Hạ Phi và Trương Thanh Khải hôn nhau, nó cũng không cảm thấy buồn nôn hay gì, chỉ thấy kỳ lạ, hai người con trai mà cũng hôn à?

Nhưng Phó Khôn lại nói là buồn nôn.

Chuyện này lập tức khiến nó hơi thẹn thùng, nó trở mình, lưng quay về phía Phó Khôn, nắm vỏ gối của mình chậm rãi xoa, buồn nôn à?

Vậy mình suốt ngày hôn lên mặt lên trán Phó Khôn, sao Phó Khôn lại không nói là buồn nôn?

Sau khi Phó Nhất Kiệt quay người đi, chăn giữa hai người bị mở ra một cái miệng to, Phó Khôn cứ cảm thấy có gió lọt vào trong, đợi nửa ngày cũng chẳng thấy Phó Nhất Kiệt quay trở lại, cậu đành phải tự mình nhích về phía nó.

Nhưng Phó Nhất Kiệt lại dịch người đi rất nhanh.

“Làm gì thế, ngã xuống bây giờ.” Phó Khôn kéo nó một cái.

Phó Nhất Kiệt dứt khoát ngồi dậy, chưa đợi Phó Khôn nói, đã xốc chăn đi luôn xuống giường dưới.

“Ơ…” Phó Khôn không biết nên nói gì cho phải, làm sao thế này?

Tiếng Phó Nhất Kiệt xoa vỏ gối vang lên rõ ràng giữa đêm vắng lặng, nhưng Phó Khôn nghe lại thấy khác bình thường.

Cậu rướn người từ giường trên, cuối cùng thở dài, vỗ nhẹ lên ván giường: “Một Khúc.”

Phó Nhất Kiệt ở giường dưới không nói gì, cậu lại vỗ thêm lần nữa: “Lên đây đi.”

“Làm sao?” Phó Nhất Kiệt hỏi, giọng hơi ngạt, như bị che bên trong chăn.

“Không phải em muốn hôn môi à, hôn thì hôn, giận dỗi cái gì?”

Phó Nhất Kiệt không nói gì, giường rung hai cái, đầu của nó ló lên từ dưới giường: “Không phải anh bảo buồn nôn à?”

“Không phải ngài giận rồi đó thôi?” Phó Khôn nhìn qua nó, “Một cái thôi, hôn đi rồi ngủ.”

“Ừm.” Phó Nhất Kiệt tinh thần tỉnh táo, leo lên thật nhanh, nằm sấp tới ôm chặt lấy cậu.

Hai người mặt đối mặt sững sờ nhìn nhau một chốc, Phó Nhất Kiệt hỏi: “Hôn thế nào?”

“Không biết hôn thế nào mà cụ còn đòi hôn hả?” Phó Khôn cười haha.

“Vậy hôn đi.” Phó Nhất Kiệt cúi đầu, đưa môi mình tới dán sát lên môi Phó Khôn.

Phó Khôn không cười, hai người môi dán môi như vậy, qua một lúc, cậu cảm thấy mũi mình đã sắp bị hơi nóng Phó Nhất Kiệt thở ra làm cho lấm tấm nước rồi.

Có điều, trái lại là không thấy buồn nôn gì, cũng không khác lúc Phó Nhất Kiệt thơm lên mặt mình lắm.

Phó Nhất Kiệt có lẽ cũng không cảm nhận được gì đặc biệt, hơi thất vọng nhìn cậu: “Cũng có gì đâu.”

Phó Khôn nở nụ cười mãi: “Thế mới nói em không hiểu, ngủ đi.”

“Sao lại không hiểu? Anh hiểu à?” Phó Nhất Kiệt nhanh chóng vươn mình ôm lấy cậu, nhỏ giọng hỏi.

“Hôn môi không phải hôn như vậy,” Phó Khôn vốn không muốn nói, chuyện này trong mắt mẹ, là chuyện làm em hư, nhưng cậu lại muốn biểu diễn học vấn trước mặt Phó Nhất Kiệt một phen, thế là hạ thấp giọng, “Hôn môi là phải đưa lưỡi ra.”

“A?” Phó Nhất Kiệt rất ngỡ ngàng.

Phản ứng này khiến Phó Khôn rất mãn nguyện, vì thế lại tiếp tục hạ giọng nói: “Em không thấy người ta hôn nhau trên tivi à, ôm nhau uốn tới éo lui mà môi vẫn dán với nhau không tách ra, là tại sao?”

“A…” Phó Nhất Kiệt suy nghĩ, tuy rằng lúc xem phim truyền hình đụng phải cảnh hôn nhau, mẹ đều sẽ ngắt lời hoặc chuyển kênh, nhưng hình như đúng là như vậy, “Là vì sao?”

“Bởi vì lưỡi cắn vào với nhau!” Phó Khôn đắc ý tung ra câu trả lời chính xác.

Giờ Phó Nhất Kiệt càng kinh ngạc hơn, lưỡi cắn lại với nhau? Nó vội vàng lay người Phó Khôn: “Không đau à?”

“Ai mà biết được, anh cũng đã cắn ai bao giờ đâu.”

“Vậy….” Phó Nhất Kiệt hơi khó khăn tưởng tượng cảm giác cắn lưỡi nhau, “Buồn nôn lắm.”

“Chắc cũng không….buồn nôn cũng nên?” Phó Khôn hơi do dự.

“Vậy nãy anh vừa nói buồn nôn còn gì.”

“Anh bảo là hai đứa con trai cắn lưỡi thì buồn nôn,” Phó Khôn sờ môi mình, “Nhưng mà như hai chúng ta vừa nãy thì vẫn được, không buồn nôn.”

“Thế với con gái thì không buồn nôn à.” Phó Nhất Kiệt ngẫm lại, cảm thấy dù có thế nào đi nữa thì cũng rất chi là buồn nôn.

“Chắc là không?”

“Thế anh có muốn cắn lưỡi với con gái không?”

“Ngủ đi,” Phó Khôn nhắm mắt lại, kéo tay Phó Nhất Kiệt qua để lên quần trong mình, “Mau chóng xoa rồi ngủ đi.”

“Thế anh có muốn cắn lưỡi với Trương Khả Hân không?” Phó Nhất Kiệt vừa xoa vừa hỏi.

“Phó Một Khúc!” Phó Khôn nhỏ giọng quát, “Không để yên à, ngủ mau!”

“Ừ…”

Phó Nhất Kiệt chẳng xoa bao lâu đã lập tức ngủ mất, Phó Khôn cũng mơ mơ màng màng không biết ngủ từ bao giờ, cả đêm đều nằm mơ.

Đầu tiên là mơ thấy tay Trương Khả Hân, mơ thấy Trương Khả Hân kéo cậu đi mua khoai lang nướng, nhưng chưa chờ cậu tận hưởng, giấc mơ này lại bắt đầu thay đổi.

Ở quầy khoai lang nướng đụng phải Uông Chí Cường, Uông Chí Cường mặt mày dữ dằn cũng đòi nắm tay cậu, cậu vừa thấy buồn nôn, lại vừa cảm thấy sợ, thế là quay đầu bỏ chạy, kết quả là chưa chạy được mấy bước, Trương Khả Hân xuất hiện từ phía trước cậu, thè ra cái lưỡi dài hai mét vừa đuổi theo cậu vừa gọi, cắn cái đi, cắn lưỡi đi…

Cậu hồn bay phách tán đổi hướng chạy tiếp, Trương Khả Hân bám theo không nghỉ, lè lưỡi ra hát, xe ngựa vàng, lộc cộc lọc cọc, phương kim hoa, lộc cộc lọc cọc…

Sáng sớm cậu bị ném gối lên mặt tỉnh lại, mắt mở trừng trừng nhìn tủ treo trên trần, qua nửa ngày mới bình tĩnh lại được.

“Aiii….” Cậu tóm lấy đồng hồ báo thức nhỏ đặt bên cạnh gối qua liếc nhìn, mới hơn năm rưỡi, cách giờ dậy sáu rưỡi còn một tiếng nữa, lập tức buồn bực, càu nhàu: “Mẹ làm cái gì thế.”

“Mau dậy, dậy ra ngoài chạy bộ.” Mẹ bám lên mép giường kéo tay cậu.

“Chạy…bộ?” Phó Khôn mê man nhìn mẹ, bị mẹ kéo nửa người ra ngoài rồi mới phát hiện ra Phó Nhất Kiệt vậy mà không nằm trên giường, “Một Khúc đâu?”

“Đã bảo con dậy mà, Nhất Kiệt đi chạy bộ rồi! Con cũng đi theo đi, mẹ còn phải làm đồ ăn sáng, không có thời gian đi với em.” Mẹ vỗ mấy cái lên lưng để trần của cậu.

“Nó chạy bộ? Nó chạy bộ cái gì?” Phó Khôn không muốn động đậy, mà chuyện này liên quan tới bạn học Phó Nhất Kiệt, cậu đành phải dậy mặc quần áo nhảy xuống giường.

“Chắc là hôm qua bố con bảo gì mà chạy bộ cao lên được, hôm nay em mới chạy, vừa ra ngoài chưa lâu đâu, con đi theo đi,” Mẹ giục cậu, “Em mang theo Đâu Đâu đi.”

Phó Khôn rửa mặt thật nhanh rồi mặc bộ quần áo thể thao đuổi theo.

Sáng sớm tháng ba, trời vẫn rất lạnh, Phó Khôn vừa ra khỏi nhà đã cóng tới mức nhảy lên mấy cái.

Cậu không ngờ Phó Nhất Kiệt lại để ý tới chuyện cao lên như vậy, cậu còn tưởng thằng nhóc này chỉ nghĩ tới chuyện hôn môi thôi đây.

Phó Nhất Kiệt vẫn luôn thấp hơn cậu chừng hai cái đầu, lúc vừa đến nhà còn chưa cao tới ngực cậu, chênh lệch bây giờ cũng chẳng thay đổi là bao.

Phó Khôn không có cảm giác gì, ở trong lòng cậu, Phó Nhất Kiệt vẫn là bạn nhỏ như một cục tròn tròn lúc mới đến, mặt mũi xinh đẹp hơn cả con gái, thi thoảng cậu còn so sánh Phó Nhất Kiệt với bạn học nữ cùng lớp, cảm thấy con gái còn không xinh đẹp bằng Phó Nhất Kiệt.

Đối với chuyện Phó Nhất Kiệt cao bao nhiêu, cậu hoàn toàn chẳng để ý.

Không ngờ rằng Phó Nhất Kiệt lại chỉ vì một câu bố thuận miệng nói ra mà dậy thật sớm chạy bộ, cậu vừa chạy vừa thở dài thườn thượt: “Ai——“

Phó Khôn không cần suy nghĩ hướng Phó Nhất Kiệt chạy bộ, Phó Nhất Kiệt có một thói quen, ra cửa là rẽ phải, xưa nay đều không để ý xem mình là từ bên nào rẽ vào cửa.

Cho nên Phó Khôn ra cổng xong là rẽ phải đuổi theo, chạy gần mười phút, nhìn thấy phía trước có một bóng người mặc bộ quần áo thể thao màu xanh nước biển ôm theo một con chó con màu vàng.

Phó Nhất Kiệt chạy theo lề đường rất nghiêm túc, Phó Khôn không chạy tới ngay, mà đi theo sau nhìn.

Cậu rất ít khi ngắm nhìn cẩn thận Phó Nhất Kiệt như vậy, giờ vừa nhìn một cái, đột nhiên phát hiện ra Phó Nhất Kiệt thật sự đã lớn rồi, không còn là một cục tròn nhỏ nữa, tuy vóc người vẫn chưa cao, nhưng đã đâu ra đấy rất nhiều.

Bám theo một lúc, cậu hô từ phía sau một tiếng: “Một Khúc!”

Phó Nhất Kiệt hơi dừng lại, đột nhiên nghiêng đầu sang, lúc nhìn thấy Phó Khôn, lập tức vui vẻ gọi to: “Anh!”

Đâu Đâu quay đầu lại vừa phe phẩy đuôi vừa kêu chạy tới trước mặt cậu, Phó Khôn sợ tới mức lùi lại mấy bước, chỉ vào Đâu Đâu: “Dừng lại dừng lại!”

Đâu Đâu dừng lại, Phó Nhất Kiệt vừa cười vừa chạy ào tới.

“Chạy nhanh thật!” Phó Khôn dang tay ra về phía nó, nhìn Phó Nhất Kiệt mặt tươi cười lẫn theo gió nhào vào người cậu, ây dà, vẫn chẳng để ý, mặt Phó Nhất Kiệt giờ cũng không đầy đặn, bụ bẫm như trước nữa.

“Sao anh lại đến đây?” Giọng Phó Nhất Kiệt giòn tan.

“Sợ em lạc đường,” Phó Khôn vỗ đầu nó, “Đi, anh chạy cùng em.”

“Em biết đường mà, em chỉ chạy từ nhà đến chợ thực phẩm đằng trước một vòng rồi về.” Phó Nhất Kiệt vừa chạy vừa nói, nó vốn đã thở dốc rồi, lại đang vui, nên càng thở dốc gấp hơn.

“Chậm lại,” Phó Khôn chậm bước chân, “Em nói xem em tự dưng lại muốn chạy bộ làm gì, hôm qua cũng đâu có nghe em bảo muốn chạy bộ.”

“Em muốn cao như anh.” Phó Nhất Kiệt nói rất nghiêm túc.

Em muốn giống như anh, câu này Phó Khôn thật ra đã rất quen thuộc, muốn giống anh, nó vẫn hay nói.

Áo phải giống anh, quần phải giống anh, cặp sách cũng phải giống anh, bút cũng phải giống nhau, bọc sách cũng giống nhau, cốc cũng phải giống nhau, bàn chải đánh răng khăn mặt lại càng phải giống nhau, giờ dáng vóc cũng phải như thế.

“Vậy em cứ từ từ đuổi đi, anh sẽ cao chậm lại, chờ em.” Phó Khôn xoay người chạy theo.

Phó Nhất Kiệt khác Phó Khôn, Phó Khôn từ nhỏ đã nghịch, chơi từ dưới sông tới trên cây, sức khỏe cũng tốt hơn. Phó Nhất Kiệt học giỏi, yên hơn, không hiếu động như cậu, cũng không cảm thấy hứng thú với nhiều hoạt động vận động, nhưng có một điểm, một khi nó đã quyết định làm gì, dù chỉ là chạy bộ, cũng sẽ dốc hết sức, tập trung làm, không làm được cho tốt là không ngừng.

Chỉ mỗi chuyện muốn cao lên, từ ngày đầu tiên nó bảo muốn chạy bộ, là chưa gián đoạn một lần nào, trời đẹp trời xấu nó đều gió mặc gió, mưa mặc mưa, dẫn Đâu Đâu ra ngoài.

Mấy tháng sau, Phó Khôn cảm giác đến Đâu Đâu cũng mảnh mai ra không ít, không biết là người bị chạy dài ra hay là chạy gầy đi, có điều Phó Nhất Kiệt cao lên hay không cao… cậu lại không nhìn ra được.

Phó Nhất Kiệt không chỉ dựa vào môn chạy bộ để cao lên, nó còn bắt đầu chơi bóng rổ, hồi Trương Thanh Khải đi học có ở trong đội bóng rổ, dạy nó qua bước chạy và vài động tác, nó đã bắt đầu mỗi ngày tan học xong là ôm quả bóng tới sân bóng rổ của công ty giao thông công cộng chơi bóng.

Phó Khôn cũng thích chơi bóng rổ, nhưng cậu sắp phải thi lên cấp hai, ngày nào cũng làm một đống bài tập, áp lực khiến cậu còn không kịp thở, bỏ qua cả việc chạy bộ cùng Phó Nhất Kiệt, ngày nào mở mắt ra cũng buồn rầu không chịu nổi.

Thầy giáo yêu cầu sáu giờ rưỡi tới trường bắt đầu giải đề, mỗi ngày cậu mê mê man man tới trường, trên bảng đã viết lít nha lít nhít toàn đề bài, chỉ chép xuống thôi cũng mất sức nửa ngày.

Còn phải chép như ngựa không ngừng vó, bởi vì bị hạn chế thời gian, thầy sẽ nhìn giờ, cảm thấy bọn họ đã chép xong thì sẽ lau phần phía trước, rồi lại bắt đầu viết.

Phó Khôn cảm thấy nếu như mình mọc vó như ngựa, có khi đã sớm bị mài cho hết sạch.

Những thứ như thể dục buổi sáng, ra chơi giữa giờ, ngày thường đều có thể dùng để chơi giờ đều đã bị xóa sạch, thể dục cho mắt thì không bị bỏ đi, muốn làm thì làm, nhưng thời gian thầy chép đề lên bảng rồi xoá đi cũng sẽ không thay đổi, làm xong một bài tập thể dục mắt có khi nội dung trước đó đã chẳng còn…

Nếu như dựa theo khu vực nhà Phó Khôn, cấp hai phải vào Thất Trung, có điều sau khi mẹ bàn bạc với thầy Dương xong thì đã quyết định cho Phó Khôn vào Nhất Trung, lý do của thầy Dương là Phó Khôn thông minh, hoàn cảnh tốt lên là có thể học được, lý do của mẹ thì đơn giản hơi nhiều, điểm chuẩn của trường cấp hai bên trong Nhất Trung lên cấp ba thấp hơn trường ngoài.

Nếu như không vào Nhất Trung, thì cũng chỉ có Thất Trung, trong Thất Trung không có cấp 3, hơn nữa mẹ đã nói, trường này chuyên để huấn luyện lưu manh, kiểu người căn bất chính miêu bất hồng, không có ý chí, không kiên định như Phó Khôn đi vào rồi đi ra sẽ là thành phần gây họa cho xã hội.

Phó Khôn cảm thấy người như mình, có vào đâu thì cũng chẳng khác là mấy, không cần thiết phải tốn thêm nhiều tiền còn phải thi được trường điểm cao, nhưng cuối cùng, lý do khiến cậu chịu vùi đầu vào mài đề, ngoài là vì không chống lại được ý kiến của mẹ, thì là nguyên nhân rất đơn giản, thứ nhất, Uông Chí Cường ở Thất Trung, thứ hai, đồng phục học sinh của Nhất Trung nhìn siêu đẹp trai, đồng phục của con trai là áo vest cổ dựng, của con gái là váy ngắn màu đen chỉ ngắn tới đùi đã từng gây xôn xao cả thành phố, giữa một kiểu quần áo thể thao xanh trắng vàng trắng xám trắng giao nhau rộng thùng thình như đạo bào, hoàn toàn lộ ra phong cách kiểu Tây vượt lên thời đại.

Nhưng quá trình được mặc vào áo vest cổ dựng quả thực là giống như địa ngục, Tôn Vĩ sẽ vào Thất Trung, cho nên không phải liều mạng cùng Phó Khôn, bảo là tao vào Thất Trung thì Thất Trung, có vào Thất Trung hai ta cũng vẫn là anh em chí cốt.

Câu này khiến Phó Khôn cảm thấy rất bi thương, cảm giác chỉ còn mình cậu vì đồng phục của Nhất Trung mà phải dậy sớm lọ mọ chép một đống bài vĩnh viễn cũng không chép xong trên bảng đen.

Chuyện duy nhất còn có thể an ủi đôi chút là mỗi lần chuông tan học không liên quan gì tới bọn họ reo lên, cậu ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đều có thể nhìn thấy Phó Nhất Kiệt đang nhoài người trước cửa sổ cười với cậu.

Phó Nhất Kiệt giờ không còn thích khóc nhè như hồi bé nữa, tuy rằng chỉ cần thiết, nó vẫn có thể nước mắt xối xả như vặn vòi nước như thường, khiến người ta nhìn vào ngoài cảm thấy lòng mềm nhũn đi thì không còn cảm giác gì khác.

Giờ nó càng thích cười hơn, đôi mắt to vừa cười một cái là cong thành hai đường cong. Phó Khôn nhìn thấy nụ cười của nó là cảm thấy dễ chịu hơn không ít, lại nói, mình thân là anh trai, ở trường lúc nào cũng bị thầy cô nói là không giống em, giờ vùi đầu vào cố gắng học có lẽ là hình tượng chính diện đầu tiên trong mấy năm nay, không dễ dàng gì.

Ngày tháng sống không bằng chết khiến Phó Khôn đêm nào cũng mơ thấy thầy tay cầm xẻng sắt bắt bọn họ nằm ra đất giải đề lại còn làm thế nào cũng không làm xong, cuối cùng cũng kết thúc sau một học kỳ.

Lúc cầm được trên tay thư thông báo của Nhất Trung từ tay thầy Dương, mẹ xúc động tới mức nắm tay thầy Dương lắc liên tục, rồi vỗ mười mấy cái lên lưng Phó Khôn: “Con trai ngoan! Con trai ngoan!”

“Ai…” Phó Khôn bị vỗ cho ho khù khụ một tràng, cậu cũng vui, nhưng nhiều hơn vẫn là cảm giác được giải thoát.

Về tới nhà, còn chưa lên tầng, đã nghe thấy giọng Hạ Phi vọng từ trên tầng xuống: “Dì Tiêu.”

“Ơi!” Tâm trạng của mẹ có vẻ rất tốt.

“Nhất Trung à?” Hạ Phi hỏi.

“Nhất Trung! Ha Ha! Nhất Trung!” Mẹ trả lời to, còn nở nụ cười hai tiếng như hát hí khúc.

Hạ Phi cười, dựng thẳng ngón tay cái với Phó Khôn.

Phó Khôn gãi đầu hơi ngượng ngùng, trông mẹ vui vẻ như thể cậu thi đậu Bắc Đại Thanh Hoa tới nơi, chẳng mất bao công sức, người cả tòa nhà tập thể đã biết Phó Khôn bình thường chẳng bao giờ nghiêm chỉnh đã thi đỗ Nhất Trung.

Phó Khôn thật ra không muốn mẹ làm ra như vậy, cậu cảm thấy rất ngốc. Nhưng ngẫm lại mình từ nhỏ tới lớn, chẳng mấy lần được thầy cô biểu dương, mỗi lần tới gặp thầy cô, mẹ đều phải gặp một tràng khiển trách, đây cũng coi như lần đầu tiên được mở mày mở mặt, cho nên cậu cũng ngại nói với mẹ rằng cậu muốn vào Nhất Trung chỉ là vì xứng đáng với chỗ tiền mẹ bỏ ra cùng với bộ đồng phục phong cách kia mà thôi.

“Con trai!” Lúc ăn cơm, bố rót một chén rượu đặt tới trước mặt cậu, bưng rượu trước mặt mình lên, mặt nghiêm túc nhìn cậu.

Phó Khôn bị vẻ mặt này của bố dọa cho sợ hết hồn, liếc mắt nhìn sang mẹ và Phó Nhất Kiệt đang ngồi một bên chống cằm nhìn cậu cười, rồi do dự cầm chén rượu lên: “Dạ?”

“Bố biết con thật sự không phải là người ham học hành.” Bố nói.

Phó Khôn sững sờ, tuy câu này là nói thật, nhưng hình như không phù hợp với bầu không khí cậu sắp vào học Nhất Trung cho lắm, cậu không thể làm gì khác hơn là đáp bừa một câu: “Bố sáng suốt quá.”

“Nhất Trung tuy không phải trường học tốt nhất, nhưng đối với con, cũng đã là kỳ tích rồi, bố biết con không muốn làm mẹ thất vọng,” Bố nói tiếp, giờ Phó Khôn đến ngay cả đáp lại thế nào cũng không biết, bố đã chờ một lúc, thấy Phó Khôn không lên tiếng, mới nói tiếp, “Nhưng con đừng thấy áp lực, từ nhỏ, bố mẹ đã không có yêu cầu gì với con, vui vẻ là được rồi…”

“Đồng chí Phó Kiến Quốc, ông rốt cuộc muốn nói cái gì?” Mẹ không nhịn được.

“Ý bố là, đừng đặt áp lực quá nặng lên mình, cả nhà sẽ không tạo áp lực cho con, cũng đừng nghĩ tới chuyện học phí trường chuyên, học được thì học, học không được thì… Nửa năm nay, con gầy hốc hác đi rồi…” Bố thở dài.

Phó Khôn cuối cùng cũng hiểu được ý của bố, cậu không biết mình đã gầy đi bao nhiêu, cậu còn chẳng có thời gian soi gương, nhưng cậu nghe ra được, bố đang xót cậu.

Cậu cụng chén với bố: “Con biết mà, bố yên tâm đi, con có bao giờ làm khó chính mình đâu…”

“Phải đó, lần này vào được Nhất Trung, cũng không phải chúng ta tạo áp lực, biết đâu có đứa nào nó thích cũng vào ấy chứ,” Mẹ nở nụ cười, rồi đập tay một cái, “Ăn cơm thôi!”

Bố ngửa đầu lên nâng chén uống.

Phó Khôn nhân lúc mẹ không để ý, cũng ngửa đầu, bưng chén đổ cạn chén xuống.

Mẹ vì một chén rượu này mà lầu bầu cả buổi tối, Phó Khôn lần đầu chính thức uống rượu, không biết là vì vui quá hay uống say, vẫn luôn dựa vào ghế sofa vừa xem ti vi vừa cười ngây ngô hơ hơ hơ.

Phó Nhất Kiệt ngồi trên sàn nhà, tựa vào chân cậu, ôm Đâu Đâu, cười cùng cậu.

Hơn tám giờ, đột nhiên có người gõ cửa, mẹ mở cửa, nhìn thấy Tôn Vĩ mặt cười khúc khích đứng bên ngoài.

Mẹ thở dài: “Ôi, hôm nay làm sao thế, choáng váng dây chuyền đấy à?”

“Con chào dì,” Tôn Vĩ cười, thò nửa người vào trong, “Khôn Tử, ra ngoài này một lúc.”

“Làm sao” Phó Khôn lười đứng dậy, “Đi vào đi.”

“Mày đi ra đây, nhanh.” Tôn Vĩ như kẻ trộm, nói xong là quay đầu đi.

Phó Khôn đành phải lười biếng đứng lên, cùng nó đi ra ngoài.

“Chúc mừng mày vào được Nhất Trung!” Tôn Vĩ kéo cậu tới sau nhà, đầu tiên là đập lên bàn tay cậu, sau đó lấy từ trong áo ra một quyển sách nhét vào trong tay cậu: “Cho mày xem.”

“Cái gì đây? Sách à?” Phó Khôn không có hứng thú gì với đọc sách cả, giờ còn nhìn thấy chữ là đau đầu, đã vậy cái cuốn sách này, bìa bị rách như thể vừa nhặt được trong đống rác, “Một Khúc mới thích đọc sách…”

“Tuyệt đối đừng cho nó đọc! Ngàn vạn lần!” Tôn Vĩ vừa nghe thấy là cuống lên.

Phó Khôn nhíu mày, đưa tay mở bừa sách ra, lúc hàng chữ đầu tiên nhờ vào ánh sáng đèn đường đập vào mắt cậu, nhịp thở của cậu đã ngừng lại, đóng sách lại nhét vào áo mình: “Đệt! Mày lấy ở đâu ra đây!”


*Bên Trung từ cả 30 năm trước đã ôn thi lên cấp 2 chật vật ghê, tự nhiên nhớ lại hồi mình thi lên cấp 2 chắc cách đây cũng mười mấy năm, cũng phải thi nhưng chủ yếu là ai ôn người nấy thôi chứ không có thi chuyển cấp cả thành phố để thầy cô bắt chép đề như thế này…