Trúc Mộc Lang Mã

Chương 7: Suy nghĩ của một người đàn ông!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phó Nhất Kiệt ngồi trong phòng học, rất buồn bực, nội dung học của Tam Tiểu nhanh hơn so với trường học cũ một chút, nó không hiểu lắm.

Hơn nữa, thầy cô nào vào lớp xong đều sẽ nói một câu “Bạn Phó Nhất Kiệt mới đến là ai nhỉ”, sau đó sẽ bảo nó đứng lên để làm quen mặt, điều này làm cho Phó Nhất Kiệt vốn đã hơi căng thẳng với trường học mới giờ lại càng luống cuống tay chân hơn, chỉ muốn co lại thành một cục trong góc tường.

Bạn học cũng không tránh xa nó giống như trước đây, nhưng cái người tên Tưởng Tùng ngồi đằng sau cứ kéo quả cầu len trên mũ nó làm cho nó rất bực.

Nó chỉ có thể vẫn luôn cúi đầu, để cho quả cầu rủ xuống phía trước.

Nó chỉ muốn mau mau tan học, muốn đi gặp Phó Khôn, trong ngôi nhà và ngôi trường đột nhiên trở nên xa lạ, chỉ có Phó Khôn cùng lòng bàn tay ấm áp mới có thể khiến nó cảm thấy vững lòng.

Hết mỗi tiết nó đều sẽ ra ngoài nhìn lên tầng trên, mà đều chẳng thấy Phó Khôn, lúc nghỉ giữa giờ cũng không thấy, nó hơi thất vọng.

Có điều, đến lúc tan học, nó lại phấn chấn lên, Phó Khôn nói, tan học sẽ chờ nó.

Cô đã dựa theo địa chỉ của nhà nó, chia nó vào trong đội xếp hàng, nó xếp hàng vị trí thứ hai, phía trước là một đứa bé gái, vẫn luôn quay đầu lại nhìn nó.

Lúc xếp hàng, học sinh lớp lớn ở trên tầng liên tục chạy ra từ lối lên cầu thang, nó thấy Tôn Vĩ, nhưng lại không thấy Phó Khôn đâu.

Tôn Vĩ cúi đầu đeo cặp, vừa đá vừa đi về phía cổng trường, Phó Nhất Kiệt hơi sốt sắng, Phó Khôn đâu rồi?

Phó Nhất Kiệt nghe theo yêu cầu của cô giáo, nắm lấy quai cặp sách của bạn học phía trước, hết nhìn đông lại nhìn tây cùng các bạn ra khỏi cổng trường, mà cho dù nó có nhìn về hướng nào đi nữa, cũng đều không tìm thấy bóng dáng Phó Khôn đâu.

Tâm trạng vốn đang rất khá của nó lập tức chìm xuống, nhưng vẫn quay đầu nhìn ngó khắp nơi.

Phó Khôn không ở trong trường, có thể là ở ngoài cổng trường?

Không ở ngoài cổng trưởng, có khi là ở đầu đường đằng trước?

Cũng không thấy ở ngã tư, vậy có khi lại ở ven đường một đoạn nữa phía trước?

Nó nhìn chằm chằm từng người mình nhìn thấy, mong chờ bóng người Phó Khôn đạp xe đạp có thể xuất hiện.

Nhưng, đều chẳng thấy.

“Nghiêm!” Đội trưởng đội xếp hàng phía trước dừng lại nói to, “Giải tán!”

Cùng với tiếng giải tán này, Phó Nhất Kiệt sững lại tại chỗ.

Bạn học đằng sau đều từng người đi về nhà mình, chỉ có mình nó vẫn đứng trên vỉa hè.

Nó hơi mờ mịt vòng quanh tại chỗ một vòng, người lớn tan ca xung quanh đang đi tới đi lui, lúc đi ngang qua người nó, không ai để ý tới nó, mấy học sinh tan học nô đùa chạy  qua bên cạnh nó, va phải nó một cái, nó lảo đảo mấy cái, suýt nữa trượt chân.

Phó Khôn chẳng hề xuất hiện, nó không biết mình nên làm gì nữa.

Nó nhớ được đường về nhà, nhớ mỗi con đường mình đi qua là thói quen của nó, nó sợ sẽ có một ngày lại bị người ta bỏ lại ở một nơi xa lạ một lần nữa.

Nhưng giờ nó nên ở đây chờ Phó Khôn, hay là nên tự mình về?

Sao Phó Khôn vẫn chưa đến?

Có việc?

Quên mất?

Hay là…. Sẽ không dẫn nó về nữa?

Phó Nhất Kiệt ngồi xổm xuống vỉa hè, nó hơi lạnh, còn đói nữa.

Trong túi có một quả trứng gà, là dì sợ nó đói nên bảo nó mang theo, nó chưa hề ăn, thói quen giữ lại thứ gì đó ngon lành chậm rãi ăn cũng đã được tạo thành từ rất nhiều năm rồi.

Nó sờ quả trứng gà, lúc đang định lấy ra ăn, phía sau vang lên một tràng cười, còn kèm theo tiếng kêu u u.

Nó quay đầu lại, nhìn thấy hai đứa bé cao hơn nó một chút, đang cầm hòn sỏi đập lên một con chó con đang núp bên cạnh chồng tuyết.

Con chó con là màu vàng, lông rất bẩn, có lẽ là bị giật mình, co tròn lại không chạy, để mặc cho hai đứa kia ném đá lên người nó, chỉ phát ra tiếng kêu yếu ớt, run lẩy bẩy.

Phó Nhất Kiệt sững sờ nhìn chằm chằm vào con cún kia một lúc, sau đó chạy về phía một trong hai đứa trẻ kia, đẩy mạnh nó một cái.

“A! Làm cái gì đấy! Bị điên à!” Đứa bé kia bị nó đẩy tới mức suýt nữa ngã sấp mặt, rất tức giận ném cục đá trong tay về phía người nó, một đứa khác lại dùng sức đẩy nó một cái.

Phó Nhất Kiệt có vóc người nhỏ, bị đẩy một cái đã ngã xuống đất.

Nó bò dậy rất nhanh, không nói gì, nhặt lên nửa cục gạch trong hốc cây bên cạnh.

Ngay lúc hai đứa trẻ kia vẫn chưa kịp phản ứng được, Phó Nhất Kiệt đã đập viên gạch vào mặt đứa trẻ đẩy nó.

Phó Nhất Kiệt yếu, cái đập này cũng không đập quá mạnh, nhưng đứa trẻ kia sau hai giây ngây người vẫn khóc òa lên.

“Mày dám đánh người! Chán sống rồi đấy à!” Thằng bên cạnh xông tới, giơ tay lên đập một cái tát lên mặt nó.

Phó Nhất Kiệt bị một cái tát này đánh cho hơi choáng, người lảo đảo.

Gạch vẫn đang ở trong tay nó, nó không hề suy nghĩ liền tàn nhẫn đập gạch tới, gạch đập vào trên trán đứa trẻ kia.

Phó Nhất Kiệt không dám dừng lại lâu, nhân lúc thằng nhóc kia ôm trán cúi người xuống, đã chạy tới ôm lấy con chó con kia, quay người vắt chân lên cổ mà chạy.

Cũng không biết hai đứa trẻ kia có đuổi theo hay không, Phó Nhất Kiệt chạy theo hướng về nhà một đoạn rất dài rồi mới dừng lại.

Phía sau không có truy binh, nó ngồi xuống bậc thang trên vỉa hè, thở hổn hển cả buổi, mũ cũng bị chạy cho tuột đi.

Nó bỏ con chó con xuống đất, do dự một lúc, rồi lấy ra quả trứng gà trong túi, bóc vỏ ném tới trước mặt con chó.

Con chó con ăn như hùm như sói, ăn hết quả trứng gà, ngửa đầu lên nhìn nó, dùng hết sức phe phẩy cái đuôi.

“Hết rồi.” Phó Nhất Kiệt vỗ tay một cái, bày tỏ mình đã không còn gì ăn nữa rồi.

Lúc chó con đang ăn, nó còn đang nuốt nước bọt liên tục, suýt nữa còn định giành lại nửa quả trứng gà.

Con chó con liếm liếm miệng, ngồi xuống.

Phó Nhất Kiệt ngồi một lúc, cảm thấy lạnh, cho nên đứng lên, bắt đầu đi về.

Đi nửa con phố mới đột nhiên phát hiện, con chó con vẫn luôn theo sau nó.

Nó chỉ đành vỗ tay cái nữa, rồi mở tay ra cho chó con xem: “Không có thật.”

Con chó con phe phẩy cái đuôi ngồi xuống.

Nó lại đi, chó con lại đứng lên đi theo tiếp.

Đi thẳng tới một bên cổng công ty giao thông công cộng rồi, con cún vẫn đang ở phía sau.

Phó Nhất Kiệt xoay người, ngồi xổm xuống đối mặt với cún con, sững sờ rất lâu, cuối cùng bế nó lên: “Để tớ giấu cậu đi.”

Nó không thể đưa chó con về được, nó vừa tới cái nhà này hai ngày thôi, tuy mọi người trong nhà đều đối xử với nó rất tốt, nhưng vẫn đừng nên mang thêm phiền phức như vậy. Lúc ở trong trại trẻ mồ côi, nó từng nhìn thấy không ít trẻ con được nhận nuôi rồi bị gửi trả lại, khiến bố mẹ mới cảm thấy phiền phức, có khi sẽ bị trả lại cũng nên….

Nó không muốn phải về lại trại trẻ mồ côi nữa, nó muốn có một ngôi nhà.

Nó nhất định phải hiểu chuyện.

Phó Khôn đạp xe như đạn bắn về tới dưới sân nhà mình, bóp phanh xe hết cỡ, đâm một cái vào tường, dừng xe lại.

Dọc đường về nhà cậu đều chẳng thấy Phó Nhất Kiệt đâu cả, nóng ruột tới mức hứng bao nhiêu gió Bắc mà vẫn toát mồ hôi cả người.

Trong hành lang đã ngập đầy mùi cơm nước, cậu lao thẳng một mạch lên tầng ba, từ chỗ rẽ vào hành lang đã gọi: “Một Khúc!”

Lúc thấy một bóng người nho nhỏ chạy ra từ cánh cửa nhà cậu ở cuối hành lang, thấy rõ đó là Phó Nhất Kiệt xong, cậu lập tức thở phào nhẹ nhõm, lập tức không chịu nổi nữa, chống tay lên đầu gối, vừa thở dốc vừa chỉ vào Phó Nhất Kiệt: “Em làm anh sợ chết mất.”

“Con mới làm mẹ sợ chết!” Tiếng mẹ vang lên từ sau lưng.

Cậu chưa kịp quay đầu lại, mẹ đã đạp một cái lên lưng cậu, cậu cứ thế quỳ thẳng xuống đất.

“Chưa bao giờ thấy ai không đáng dựa dẫm như con cả!” Mẹ đập một gốc cải thảo lên đầu cậu, “Sáng ra còn chê bai mẹ dài dòng! Mẹ dài dòng đến thế rồi mà con vẫn để cho em về một mình đó thôi! Con lăn đến cái xó xỉnh nào thế hả!”

“A——” Phó Khôn giơ tay lên che đầu, “Con chỉ đánh bài trong lớp…”

“Đánh bài này! Đánh bài này!” Mẹ đập cho cậu mấy cái, “Hôm nay con đừng có ăn cơm nữa, đánh bài đi!”

“Thôi thôi thôi, về cả rồi, không có chuyện gì cả, đứng đánh nữa.” Mấy người hàng xóm đều chạy tới vừa kéo vừa khuyên can.

Phó Khôn che đầu không dám di chuyển, nếu là bình thường, cậu nhất định sẽ chạy, chờ mẹ nguôi giận rồi mới về, nhưng hôm nay cho dù mẹ có lấy thớt đập cậu đi nữa, cậu cũng không thể chạy được.

“Mẹ nói cho con biết Phó Khôn!” Mẹ chỉ vào cậu, “Chuyện khác mẹ đều không so đo với con, con cứ như con lợn rừng lớn tới bây giờ, mẹ cũng chẳng thèm quản! Nhưng hôm nay thì không được! Đây là trách nhiệm! Con có hiểu không! Con dẫn em ra ngoài, cũng đã nhận lời dẫn em về rồi! Rồi thì sao!”

“Con sai rồi,” Phó Khôn cúi đầu, “Sau này sẽ không thế nữa, con bảo đảm.”

“Con là đàn ông, có nhỏ thì cũng là đàn ông! Đàn ông nói được là phải làm được!”

“Con chắc chắn làm được!” Phó Khôn cắn răng.

“Lăn ra đứng ngoài cửa đi!”

Cơm trưa không có phần Phó Khôn, cậu dựa vào tường đứng dưới cửa sổ nhà mình.

Hôm nay mẹ không hề giày vò cậu, chỉ bắt cậu đứng ở đây, suy nghĩ, nghĩ xem thế nào gọi là trách nhiệm.

Mẹ muốn cậu đứng tới chiều đi học mới được di chuyển.

Ngoài hành lang rất lạnh, đứng một lúc thì không sao, cứ đứng không động đậy như vậy được nửa tiếng, trên người cậu cũng đã hơi tê dại.

Cửa sổ phía sau bị gõ nhẹ hai cái.

Cậu quay đầu lại, nhìn thấy mặt Phó Nhất Kiệt dán sát sau mặt kính.

“Anh.” Phó Nhất Kiệt gọi cậu.

Mẹ đi đưa cơm cho bố, sợ Phó Nhất Kiệt lấy đồ ăn cho cậu, nên đã khoá trái cửa nhà, Phó Nhất Kiệt không ra được.

“Một Khúc, anh vẫn chưa hỏi em, sao em lại về được?” Phó Khôn cười, “Biết đường à?”

“Ừm.” Phó Nhất Kiệt gật đầu.

“Đợi lâu lắm đúng không?”

Phó Nhất Kiệt gật đầu, nhưng rất nhanh đã lắc đầu.

“Hôm nay là anh sai…” Phó Khôn đang định nói thêm gì đó, đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm, suýt nữa ứa nước bọt ra ngoài, nhanh chóng che miệng lại.

Quay đầu sang nhìn, Hạ Phi không biết từ lúc nào đã tới đây, cầm cái đùi gà trong tay.

“Vẫn đứng nữa?” Hạ Phi quơ quơ đùi gà qua trước mặt cậu rồi cầm đi.

“Ừ.” Phó Khôn dùng tay đẩy mặt đi, Hạ Phi toàn thích chọc người ta.

“Lạnh không?’ Hạ Phi lại đưa đùi gà tới khua khua trước mặt cậu.

“Hạ Phi!” Phó Khôn tức lắm rồi, “Anh ác thật đấy.”

Hạ Phi cười, cầm đùi gà cười ngặt nghẽo, móc từ đâu đó ra cái lò sưởi nhỏ cầm tay* nhét vào trong ngực cậu: “Muốn ăn không?”

“Không muốn.” Phó Khôn cúi đầu, lò sưởi cầm tay bỏ cục than nhỏ bên trong thế này rất ấm, vốn là cậu cũng có, nhưng sau khi làm mất ba cái một cách không hiểu ra sao, mẹ không mua cho cậu nữa.

“Ồ, không muốn thật?” Hạ Phi ngửi cái đùi gà, “Thơm thật ấy, giờ không ăn là nguội mất thôi.”

“Không ăn!” Phó Khôn thật ra rất muốn giành lấy ăn, nhưng giờ cậu đang nhận trừng phạt, cậu là đàn ông, nên không thể ăn được.

Hạ Phi gõ gõ lên cửa kính, cười với Phó Nhất Kiệt áp mặt lên kính đến mức mũi cũng bị đè bẹp: “Nhất Kiệt, bảo anh em ăn đùi gà đi, anh em sắp chết đói rồi.”

“Đã nói không ăn là không ăn! Là đàn ông là phải như thế!” Phó Khôn ngừng ngửi, không ngửi thấy mùi thì đỡ hơn nhiều.

“Anh…” Phó Nhất Kiệt gọi, “Anh ơi.”

“Làm sao,” Phó Khôn nghiêng đầu sang liếc mắt nhìn nó, “Ôi em…”

Phó Nhất Kiệt tay bám lên mặt kính, cách hai lớp kính vẫn có thể thấy nước mắt long lanh trong vành mắt thằng bé, lòng Phó Khôn lại nhói lên, không chịu nổi, hôm nay Phó Nhất Kiệt đứng một mình chờ cậu ở ven đường cũng là như vậy đúng không?

“Em lại khóc cái gì, anh…”

“Anh ăn đồ ăn đi.” Phó Nhất Kiệt dùng ánh mắt nóng lòng nhìn cậu, còn khịt khịt mũi, tay lau một cái qua mắt.

“Không ăn là khóc đấy.” Hạ Phi cười nói.

Phó Khôn vốn đã đói, đừng nói là một cái đùi gà, nguyên một con gà cậu cũng thể gặm sạch không nhả xương, giờ Phó Nhất Kiệt lại tội nghiệp xin cậu ăn đi như vậy, cậu lập tức ném quyết tâm “là đàn ông” của mình qua một bên, cầm lấy đùi gà cắn một miếng.

Ăn xong rồi hẵng “là đàn ông” vậy!

“Ăn ngon thật đấy, tay nghề dì Hứa em quá giỏi.” Phó Khôn vừa gặm vừa nói không rõ.

“Đúng là dáng ăn của đàn ông thật.” Hạ Phi cười, quay người trở về nhà.

Có dạy dỗ của buổi trưa, Phó Khôn chiều tan học kéo Tôn Vĩ đẩy xe cả đường cùng với đội xếp hàng khối một, còn thiếu điều chen vào xếp hàng cùng đội xếp hàng nữa thôi.

“Em gái tao cũng chẳng phải lo đến thế.” Tôn Vĩ ngồi ở ghế sau dùng chân đạp đất, hơi khinh thường căng thẳng của Phó Khôn.

“Không giống nhau,” Phó Khôn hạ thấp giọng, “Một Khúc mà vẫn luôn ở nhà tao, là em ruột tao, mẹ tao đã không để ý nó lâu rồi, giờ mới tới hai ngày, vốn đã động cái là khóc, như ống nước máy ấy, nếu mà không quan tâm nó nữa không phải là khóc chìm luôn nhà tao à.”

“Nhìn xem mày được bao lâu.” Tôn Vĩ bĩu môi, nó biết thừa Phó Khôn không phải người nhẫn nại, tính tình còn nóng, sức lực bò già che chở con như hôm nay, chẳng biết kiên trì được mấy hôm.

Mẹ là người nói một không nói hai, nói hôm nay không có cơm ăn, chính là không có cơm ăn.

Phó Khôn trưa ăn một cái đùi gà, chiều tan học mua ít quà vặt trên đường, trong bụng chẳng có gì dự trữ, lúc cả nhà ăn cơm cậu phải ngồi xổm ngoài cửa, khỏi nói buồn bực tới nhường nào.

Bố còn bê bát cơm chạy ra cửa dạy dỗ cậu mười phút.

Dạy dỗ thì thôi, dù sao cậu cũng bị mắng quen rồi, thêm tí thời gian này cũng chẳng nhiều thêm là bao, mấu chốt là thức ăn trong bát bố, hương thơm ngào ngạt xuyên thẳng vào lỗ mũi cậu, cậu không thể nào không nhịn thở mấy lần, mới xem như vượt qua được.

Đợi tới lúc ăn cơm xong, cậu mới được về nhà, Phó Nhất Kiệt đang ôm bụng đi ra ngoài, cậu ngơ ngác: “Em lại đau bụng à?”

“Vâng.” Phó Nhất Kiệt ôm bụng cúi đầu, chạy qua người cậu ra ngoài.

“Ăn xong là ị, ruột em không uốn trong bụng đấy à?” Phó Khôn đuổi theo ra, đàn ông là phải đưa em đi vệ sinh, “Cần anh đi cùng em không?”

“Không cần.” Phó Nhất Kiệt dừng lại quay đầu nhìn cậu, “Anh vào đi.”

“Ồ.” Phó Khôn quay đầu về nhà.

Ngẫm lại, lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm, cái dáng Phó Nhất Kiệt che bụng có gì đó kì quái.

Dùng kinh nghiệm mình làm chuyện xấu trong mấy năm nay….

Cậu lặng lẽ thò đầu ra ngoài cửa, nhìn thấy Phó Nhất Kiệt ôm bụng chầm chậm đi về phía nhà vệ sinh, nhưng tới lối cầu thang lại dừng.

Cậu nhanh chóng rụt đầu về, lúc thò ra lần nữa, đã không thấy Phó Nhất Kiệt đâu.

Phó Khôn chạy ra nhà vệ sinh, gọi to vào bên trong: “Một Khúc!”

“Ôi,” Bên trong có ai đó cũng nói to, “Gọi to thế làm gì, suýt nữa tiểu lên quần.”

Phó Khôn nhìn thấy Trương Thanh Khải đi ra: “Anh lại đến à?”

“Ừ, hết giờ làm đến điểm danh, tìm em trai cậu à?” Trương Thanh Khải cười, “Không thấy em cậu vào.”

Quả nhiên! Phó Khôn quay đầu chạy xuống dưới tầng, cậu biết ngay Phó Nhất Kiệt không phải đi vệ sinh mà.

Thằng nhóc này chẳng biết đang giấu cái gì trên bụng nữa.

Phó Khôn đi xuống tầng, liếc mắt đã thấy Phó Nhất Kiệt ôm bụng rẽ ra phía sau dãy nhà.

Cậu rón rén đi theo, thằng nhóc này định làm gì đây?

Phía sau tòa nhà là một khu đất hoang, có một căn phòng chất đồ đạc lung tung, bởi vì năm tháng phôi phai, đã thành căn phòng để hoang, không ai dùng nữa, đến mùa hè mọc cỏ dại um tùm, mùi đông thì thành cỏ khô, lúc tuyết chảy thì thành bùn cả, ngay cả đứa trẻ ưa “thám hiểm” như Phó Khôn cũng chẳng thích tới.

Phó Nhất Kiệt quay qua chỗ khác xong liền dừng bước, Phó Khôn nhanh chóng trốn sau góc tường.

“Đâu Đâu,” Phó Nhất Kiệt nhỏ giọng gọi đống cỏ khô, “Đâu Đâu, ra đây.”

Đâu Đâu? Phó Khôn ngơ ngác, Đâu Đâu là ai?

Phó Nhất Kiệt gọi vài tiếng xong, một con chó con màu vàng bẩn thỉu chui ra từ trong đống cỏ khô, ngoắc cái đuôi chạy tới bên chân Phó Nhất Kiệt.

Chó?

Chó!

Phó Khôn rụt cổ lại theo bản năng, vậy mà lại là một con chó!

Phó Khôn sợ chó, cậu từng bị chó cắn, là cái con chó đen to đùng nuôi trong bãi đậu xe công ty giao thông công cộng, cậu bị cắn hai lần rồi.

Cậu cũng không hiểu tại sao con chó kia lại muốn cắn cậu, dù sao thì con chó kia cứ thấy cậu là đuổi theo, cậu không chạy thoát được chó, nên bị cắn. Sau đó mẹ bảo, con không chạy, thì nó sẽ không cắn, càng chạy nó càng cắn, cho nên Phó Khôn nghe theo lời mẹ dạy, lần sau con chó đuổi theo cậu, cậu cứ đứng yên không nhúc nhích, kết quả chó ta còn chẳng cần đuổi cứ thế tớp cho phát….

Từ đó về sau, Phó Khôn thấy chó là đi vòng, cậu không muốn tiêm vacxin phòng bệnh một lần nào nữa, một năm tiêm hai lần vacxin, cậu cảm thấy vacxin ảnh hưởng nghiêm trọng tới phát dục sinh trưởng của cậu, năm ấy, răng mọc ra đều nghiêng hết.

Cái tay vẫn đang che bụng của Phó Nhất Kiệt thả lỏng ra, nó lấy ra hai quả trứng gà.

Hơ! Phó Khôn trợn tròn mắt, lúc ăn cơm mỗi người được một quả trứng gà, hôm nay cậu không có cơm ăn, mẹ đưa quả trứng kia cho Phó Nhất Kiệt, thằng nhóc này vậy mà lại đưa cho chó ăn?

Phó Khôn không biết Phó Nhất Kiệt dùng cách nào để nhét trứng gà không ăn vào trong áo, nhưng cậu cảm thấy, nếu như đều tích trữ lại, kiểu gì cũng phải chia cho cậu một quả chớ!

Vậy mà lại cho chó hết luôn!

Nếu không phải đằng đó còn có con chó, Phó Khôn giờ thật sự chỉ muốn chạy ra chất vấn Phó Nhất Kiệt.

“Ăn ngon không?” Phó Nhất Kiệt bẻ trứng gà ra đất, nhìn chó con ăn xong rồi mới đứng lên, “Tớ đi đây, cậu ở đây, đừng chạy lung tung.”

Phó Khôn từ từ lui ra, Phó Nhất Kiệt định nuôi chó ở đây?

Có nên nói cho mẹ biết không?

Mẹ nhất định sẽ không đồng ý nuôi chó ở nhà, cũng không phải là vì Phó Khôn sợ chó, Phó Khôn muốn nuôi thỏ mà mẹ cũng không đồng ý, bảo là sắp không nuôi nổi cả con nữa là nuôi thêm con gì!

Phó Khôn tuy vẫn chưa nghĩ ra được, bố mẹ đến con vật thôi còn không nuôi nổi sao lại nhận Phó Nhất Kiệt về nuôi, nhưng giờ chuyện này không quan trọng, chuyện quan trong là…., Phó Nhất Kiệt lén lút nuôi một con chó!

Cậu nên làm gì giờ?

Phó Khôn chậm rãi lên tầng, lúc lên đến tầng ba, cậu hạ quyết tâm, không thể nói chuyện này cho mẹ được.

Là một người đàn ông…. Cậu không muốn làm cho Phó Nhất Kiệt đau lòng, cũng không muốn mẹ khó xử.

Vậy thì cứ giấu đi!

___________________________________________________________________________________________

*lò sưởi nhỏ cầm tay:

*Đâu Đâu  丟丟: chữ này nghĩa là ném đi, vứt đi, bỏ đi, Phó Nhất Kiệt và Đâu Đâu đều bị vứt bỏ.

———————————————————————

*Vì cái tag chủ công chủ thụ của Vu Triết khá hên xui nên thường thì ai ăn khoẻ hơn thì là công ¯_()_/¯