Trúc Mộc Lang Mã

Chương 71: Ngầm hiểu nhau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tay Phó Nhất Kiệt đè lưng Phó Khôn xuống, đè còn chẳng nhẹ, Phó Khôn bị nó đè cho nằm nhoài về phía trước, bàn tay vẫn luôn nắm chặt tay ga không thể không buông ra để chống lên thùng xăng mới không bị Phó Nhất Kiệt ấn cho nằm sấp hẳn ra.

“Một Khúc…” Phó Khôn cắn răng gọi, tay Phó Nhất Kiệt luồn vào trong cạp quần cậu kéo ra ngoài, trên lưng cảm nhận được tiếp xúc mềm nhẹ ướt át, đầu lưỡi Phó Nhất Kiệt chạm nhẹ lên lưng cậu, lướt nhẹ từng chút một lên trên.

Cậu lập tức cảm nhận được một cơn tê dại trên người, rạo rực khô nóng trong cơ thể lan từng chút một ra toàn thân, lúc lưỡi Phó Nhất Kiệt xẹt qua xương vai, cậu đã bắt đầu đổ mồ hôi.

“Phó Nhất Kiệt!” Phó Khôn trở tay ra sau chống vào vai Phó Nhất Kiệt, muốn ngăn nó tiếp tục dán tới, nhưng Phó Nhất Kiệt tuy có dừng động tác liếm nhẹ lên lưng cậu, tay lại không hề dừng.

Tay Phó Nhất Kiệt bám lên eo cậu, nhiệt độ nóng bỏng trong lòng bàn tay cùng với khô nóng trong cơ thể cậu như thể nội ứng ngoại hợp, bàn tay vuốt ve nắn bóp trên eo trên lưng, mang đến một cảm thụ khiến không ai có thể hình dung được.

Lý trí Phó Khôn đang kêu gọi, dừng lại! Nhưng dục vọng mơ hồ cùng với khát khao được Phó Nhất Kiệt chạm lên trong cơ thể lại khiến cậu giãy dụa qua lại giữa “bất động bất động” và “xuống xe đi thôi”.

“Bất động bất động”, mẹ nó hình như còn đang trên đà thắng.

Sau khi vội vàng xoa nắn rồi sờ soạng một lúc trên người cậu, tay Phó Nhất Kiệt một lần nữa thăm dò vào trong cạp quần, lần này không dừng lại, mà cứ thế sờ xuống.

Phó Khôn biết đã không ngăn kịp Phó Nhất Kiệt nữa, tiếp tục như vậy không biết sẽ thành thế nào, cứ cho là mình cũng không khống chế được nữa đi, nhưng dù gì cũng đang ở giữa đường, vành đai bốn vòng quanh thành phố mới được sửa lại, dù đoạn đường này là con đường cụt chưa sửa xong đi nữa, cũng không có nghĩa là hai thằng đực rựa có thể không kiêng dè gì mà ngồi trên xe máy dính vào sờ nhau được.

Lúc tay Phó Nhất Kiệt kéo quần lót ra rồi duỗi vào trong, Phó Khôn giơ tay nhấn mạnh lên còi xe.

Còi xe lập tức vang lên, giữa mảnh đất hoang vu bốn bề vắng lặng, đột nhiên trở nên đinh tai nhức óc.

Phó Khôn không thả tay, vẫn ấn không bỏ, tiếng còi kéo dài giữa gió nóng và ánh nắng xung quanh.

Dù trước đó có bao nhiêu kích động và hưng phấn đi nữa, cũng bất kể có bao nhiêu ý nghĩ kỳ quái đi nữa, giờ đều đã bị âm thanh vang dội mà đơn điệu này phá hỏng, bầu không khí mờ ám trong nháy mắt đã bị xé ra một lỗ hổng.

Tay Phó Nhất Kiệt run nhẹ một cái, rút từ trong quần Phó Khôn ra ngoài, hai tay vẫn ôm chặt lấy eo cậu, tựa trán lên lưng cậu, lẳng lặng không còn bất cứ động tác gì nữa.

Phó Khôn vẫn đang ấn còi không buông tay, cậu cảm thấy âm thanh này rất chói tai, khiến người ta buồn bực khôn nguôi, nhưng lại không muốn nó ngừng, như thể muốn trừng phạt bản thân.

“Phó Đại Thánh,” Phó Nhất Kiệt sau lưng cậu thở dài khe khẽ, nói bằng giọng buồn bực, “Thu thần thông lại đi.”

Tiếng còi ngừng lại, đằng xa có xe lái qua, tiếng bánh xe khiến chung quanh càng lộ ra vẻ yên tĩnh.

“Trên lưng anh mặn đúng không?” Phó Khôn hỏi.

“Ừ,” Phó Nhất Kiệt cười, “Đúng, may mà hôm nay anh không đến Đại Thông, không thì chẳng biết là mùi gì nữa.”

Phó Khôn ngồi dậy, kéo áo ba lỗ bị Phó Nhất Kiệt đẩy lên trên ngực xuống: “Biết trước sáng nay anh đã đi Đại Thông một chuyến.”

“Anh,” Phó Nhất Kiệt vẫn đang dựa vào lưng cậu, nghiêng mặt gối lên vai cậu, “Xin…”

“Đừng nói cái này.” Phó Khôn nhanh chóng ngắt lời nó.

“Tại sao.” Phó Nhất Kiệt hỏi.

“Bởi gì không cần, không tồn tại vấn đề có lỗi hay không có lỗi,” Phó Khôn khởi động xe một lần nữa, “Đệt, nãy vẫn thăng bằng tốt lắm mà, không thì nhất định đổ.”

“Bốn cái chân chống làm sao mà đổ được,” Phó Nhất Kiệt cười, trong lòng hơi thất vọng, nhưng lại có yên tâm khó nói rõ, “Mới vừa nãy anh… có phản ứng đúng không?”

“Hỏi thừa,” Phó Khôn nhẹ nhàng vặn tay ga, quay đầu xe lái về đường chính vành đai, “Anh trai em, một thằng đàn ông bình thường, khỏe mạnh.”

“Thế… với người khác anh cũng vậy à?” Phó Nhất Kiệt kéo quần mình, đưa tay vào điều chỉnh vị trí, nó đang mặc quần dài, hơi chặt, biết trước thì hôm nay đã mặc quần shorts.

Phó Khôn thả lỏng tay ga, xe chạy chậm lại, nhưng rất nhanh đã lại vặn mạnh lên, giọng cậu lẫn trong gió quét lên mặt Phó Nhất Kiệt: “Không biết.”

Phó Nhất Kiệt thấy ấm áp trong lòng, nhắm hai mắt lại, một lúc sau, Phó Khôn lại chép  miệng một cái, nói: “Cũng không phải là sẽ không chứ, không là phiền đây…”

“Ơ?”

“Thôi, đừng nói cái này nữa,” Phó Khôn hơi phiền muộn, “Đến chỗ đập nước đi dạo đi, chỗ hồi bé bố hay dẫn bọn mình đến câu cá ấy?”

“Được.” Phó Nhất Kiệt ngẩng đầu lên, nhắm mắt tận hưởng ánh nắng, một mảng ánh sáng đẹp đẽ lấp lánh trước mắt.

Nửa kỳ nghỉ hè trôi qua, Tưởng Tùng đột nhiên chạy tới, lúc gọi điện cho Phó Nhất Kiệt, cậu ta đã xuống khỏi tàu.

Lúc Phó Khôn nghe điện thoại của Phó Nhất Kiệt bảo không về nhà ăn cơm, vẫn chưa cảm thấy có gì, nghe nói là Tưởng Tùng đến xong, cậu suy nghĩ: “Để anh mời hai đứa đi ăn.”

“Anh mời à?” Phó Nhất Kiệt hơi do dự, Tưởng Tùng ở bên cạnh nó nói gì đó, nó đáp, “Không thì ăn ở nhà đi, Tưởng Tùng muốn ăn thịt bò kho mẹ làm.”

“Vậy được, chốc nữa anh về sớm.” Phó Khôn dập máy xong thì ngồi ngây ngẩn một lúc, ngày nắng chói chang ăn thịt bò kho* cái giề!

Về nhà đúng vào giờ tan tầm, trên đường hơi đông, Phó Khôn vào nhà thì bố mẹ cũng đã về cả rồi, đẩy cửa ra đã nghe thấy một tràng cười.

Giọng mẹ vọng ra từ trong nhà bếp: “Tưởng Tùng dùng dao được đấy chứ, hay nấu ăn đúng không?”

“Cũng vừa vừa ạ, thi thoảng làm, không thì chốc nữa cháu làm một món tủ cho cả nhà mình ăn thử xem.” Giọng Tưởng Tùng lẫn trong tiếng cười.

“Được đấy, ôi, đúng là con nhà người ta có khác.” Mẹ nói rất vui vẻ.

Phó Khôn đá giày qua một bên, đổi sang dép lê đang định đi vào phòng khách, Phó Nhất Kiệt đi ra từ trong bếp, khóe miệng vẫn đang cười, nhìn thấy cậu thì ngây người: “Anh về sớm…”

Còn chưa nói xong câu, Tưởng Tùng cũng ra ngoài theo, cầm một cái bát trên tay, cánh tay khoát lên vai Phó Nhất Kiệt: “Ra hứng bát nước nóng lại đây.”

“Để anh.” Phó Khôn đưa tay ra nhận lấy bát trên tay Tưởng Tùng, rồi quay người đi tới máy nước uống, rót nước nóng.

Tưởng Tùng nhìn thấy cậu, lập tức đứng thẳng, chào một tiếng rất lễ phép như mọi lần trước: “Em chào anh.”

“Ngoan.” Phó Khôn đột nhiên không có tâm trạng, đáp một tiếng, rồi bê bát đi vào bếp.

“Hôm nay về sớm thế?” Mẹ nhận lấy bát nước nóng, “À, con gặp Tưởng Tùng rồi đúng không? Mẹ mới chỉ gặp có mấy lần lúc em con học tiểu học, giờ đã lớn thành anh chàng to cao thế này rồi…”

“Chẳng lẽ lại lớn thành cô nàng to cao,” Phó Khôn đứng bên cạnh bồn rửa tay, “Nhị thiếu nhà mẹ giờ cũng lớn thành đàn ông “mấy hôm nay quen cạo râu” rồi kìa, con trai nhà người khác đương nhiên cũng phải lớn chứ.”

Mẹ liếc mắt nhìn cậu: “Mẹ chỉ so sánh thế thôi, anh còn phải vặc lại mẹ làm gì, có thấy chán không!”

“Con muốn ăn cá.” Phó Khôn liếc một đống thịt trên thớt.

“Mai đi, hôm nay Tưởng Tùng bảo muốn ăn thịt bò, mẹ làm thịt bò hết rồi.” Mẹ phất tay.

Phó Khôn mở tủ lạnh ra: “Không phải có cá đây à?”

“Làm ăn không hết, mỗi năm người, đã một đống thịt rồi,” Mẹ đặt dao xuống, rồi đóng cửa tủ lạnh lại, “Hôm nay con cãi nhau với ai ở Đại Thông nên chưa tiêu được giận đấy à?”

“Không,” Phó Khôn nhanh chóng quay người đi ra phòng khách, “Cứ thịt bò đi.”

Bữa cơm hôm nay ăn ngập trong tiếng cười tiếng nói, Tưởng Tùng và mẹ nói chuyện với nhau được nhiều lắm, thằng nhóc này đến thịt chim bồ câu trong chợ giờ bao nhiêu tiền một cân cũng biết, với bố cũng nói chuyện được không ngớt miệng, bố cả đời đều lái xe buýt, vừa nghe thấy ai nói tới xe buýt với bố, là bố đã nói rất có hứng.

Đây có lẽ là bữa cơm Phó Khôn nói ít nhất, lúc nghe Tưởng Tùng và Phó Nhất Kiệt vừa cười vừa kể cho bố mẹ chuyện trong trường, cậu đột nhiên phát hiện ra, mấy năm qua, thời gian Phó Nhất Kiệt ở bên cạnh Tưởng Tùng dài hơn so với ở bên cậu nhiều lắm.

Không hiểu sao cậu lại thấy, cảm giác như hình với bóng từ nhỏ tới lớn, từng phút từng giây đều ở bên nhau giữa cậu và Phó Nhất Kiệt dường như đã phai nhạt đi rất nhiều, Phó Nhất Kiệt giờ quay lại trường cũng không còn luyến tiếc như trước nữa…

Ăn cơm xong, Phó Khôn thu dọn bát đĩa mang vào bếp chuẩn bị rửa, Phó Nhất Kiệt đi vào theo, đứng bên cạnh cậu.

“Đi ra ngoài đi, để Tưởng Tùng ở ngoài một mình không hay lắm,” Phó Khôn vặn vòi nước, quay về phía bát đĩa, “Hôm nay em không uống nhiều đấy chứ, muốn hát một bài không?”

“Có uống mấy đâu, chỉ nói thôi,” Phó Nhất Kiệt nở nụ cười, dựa lên tường, “Để em giúp anh rửa đi.”

“Anh rửa, em ra ngoài trò chuyện một lúc đi, anh còn không biết em nói được nhiều với người khác như vậy đâu,” Phó Khôn cúi đầu rửa bát, “Đừng có ở đây vướng tay vướng chân anh.”

“Em cũng chỉ nói được nhiều với Tưởng Tùng thôi,” Phó Nhất Kiệt gãi đầu, quay người đi ra ngoài, rồi lại quay đầu về nói, “Nhưng mà vẫn chỉ tâm sự với anh là thoải mái nhất, cả đêm không ngủ cũng không thấy buồn ngủ.”

Phó Khôn cười không để ý tới nó, thật không? Hai người bọn họ đã lâu lắm rồi không thức trắng cả đêm trò chuyện với nhau rồi.

Có một số chuyện giữa hai người đã thay đổi, lặng yên không một tiếng động, bởi vì một thứ gì đó không ai dám dễ dàng chạm tới, hai người họ dường như cũng ngầm hiểu nhau mà lùi về sau.

Lúc Tưởng Tùng bảo muốn đi, mẹ ngăn lại, nói là ở khách sạn không thoải mái bằng ở nhà.

“Không cần làm phiền thế đâu dì,” Tưởng Tùng nói rất do dự, liếc mắt nhìn Phó Nhất Kiệt đang nằm ngả người trên sofa xem tivi, “Cháu ở khách sạn cũng được…”

“Ở nhà đi, tiện hơn,” Bố nhìn đồng hồ, “Giờ này rồi mới đi tìm khách sạn thì muộn lắm, ở đây tắm rồi ngủ là được.”

“Cháu…” Tưởng Tùng vẫn định từ chối.

“Đừng dài dòng nữa,” Phó Khôn mở miệng, “Em với Nhất Kiệt ngủ trong phòng, anh ngủ sofa là được.”

Tưởng Tùng tắm rửa sạch sẽ đi vào phòng ngủ, Phó Nhất Kiệt đã nằm lên sàn tatami, cậu ta đóng cửa lại, nhỏ giọng hỏi: “Anh cậu bình thường ngủ ở bên nào?”

“Bên này,” Phó Nhất Kiệt vỗ vị trí bên tay phải dựa vào bên ngoài, “Làm sao?”

“Thế cậu ngủ bên anh ấy đi, tớ ngủ bên cậu,” Tưởng Tùng bò lên sàn tatami, đẩy Phó Nhất Kiệt ra ngoài, “Tớ không dám ngủ bên anh ấy.”

Phó Nhất Kiệt dịch ra ngoài, cười cả buổi: “Cậu phải đến mức đấy à?”

“Cực kỳ đến mức,” Tưởng Tùng nằm xuống, thở phào nhẹ nhõm, “Anh cậu không thích tớ.”

“Không thể nào,” Phó Nhất Kiệt tiếp tục cười, “Tính cách của anh ấy với ai cũng tốt mà, cậu sợ anh ấy là do ám ảnh từ lúc bé thôi, thế nhưng lúc bé anh ấy cũng có không thích cậu đâu.”

“Cậu là uống say rồi không có cảm giác hay là vốn đã ngốc thật?” Tưởng Tùng trở mình, quay mặt vào tường, “Cậu đâu có giống người chậm hiểu như thế.”

Phó Nhất Kiệt cười thêm một lúc mới chậm rãi dừng, im lặng hồi lâu rồi mới nói một câu: “Tớ hiểu ý cậu.”

Tưởng Tùng chép miệng: “Vậy cậu còn giả ngu nữa, giả ngu với tớ để làm cái rắm gì.”

“Không giả ngu thì còn có thể làm thế nào?” Phó Nhất Kiệt cười, đá một cái lên mông Tưởng Tùng, “Thái độ của anh ấy có thế nào, đối với tớ cũng đều như nhau, đối với chính anh ấy cũng chẳng có gì khác nhau.”

“Ai,” Tưởng Tùng thở dài, “Tớ chỉ thấy bất ngờ thật.”

Phó Nhất Kiệt không nói gì, nhắm mắt lại, vùi mặt vào trong gối Phó Khôn, hít mạnh một hơi.

“Đổi người đi.” Tưởng Tùng nói.

“Đổi ai?” Phó Nhất Kiệt chôn mặt trong gối hỏi, “Cậu chắc?”

“Nếu cậu muốn đổi sang tớ thật cũng không phải không thể,” Tưởng Tùng quay người nằm nghiêng, quay mặt về phía nó, cười nói, “Ít nhất tớ sẽ không để cho cậu có gánh nặng trong lòng lớn như thế.”

Phó Nhất Kiệt hé một con mắt ra từ trong gối nhìn bạn: “Loại của hai chúng ta không khớp, không phải à.”

Tưởng Tùng cười ha ha một tràng: “Cậu thử chưa? Mà đã biết là không khớp.”

“Không cần thử,” Phó Nhất Kiệt cũng cong miệng cười, “Tớ cũng không phải chưa bao giờ tưởng tượng với Phó Khôn.”

“Tớ cũng đâu phải không làm 1 là không được,” Tưởng Tùng đưa tay ra xốc chăn đang đắp trên bụng Phó Nhất Kiệt lên, quan sát từ trên xuống dưới, “Dáng người này của cậu, tớ có thể phối hợp.”

“Ồ,” Phó Nhất Kiệt hôm nay không uống rượu, nhưng không hiểu sao vẫn cứ muốn cười, cười vào mặt Tưởng Tùng một lúc rồi mới nói, “Giờ sao cậu không sợ Phó Khôn nữa rồi.”

“Tớ cũng chỉ nói sau lưng vậy thôi,” Tưởng Tùng thở dài, “Tớ cũng có dám làm thật đâu, cũng không phải là không dám… là không muốn.”

“Hơ!” Phó Nhất Kiệt đập lên cậu ta một cái, “Là không muốn?”

“Nhất Kiệt,” Tưởng Tùng trở mình, tiếp tục quay mặt vào tường, “Cậu quá ngây thơ, quá sạch sẽ, tớ không muốn chạm vào.”

“Nói cái gì thế,” Phó Nhất Kiệt cười, “Nghe như phụ nữ sa ngã*, cậu cũng có lúc sâu sắc vậy cơ à.”

*là từ để gọi các cô gái hành nghề mại dâm.

“Không phải ý như thế, đệt, phụ nữ sa ngã làm gì sâu sắc được như tớ, ý tớ là trong lòng,” Tưởng Tùng dựng thẳng ngón giữa về phía nó, “Cậu mà hiểu rồi thì đừng có giả ngu.”

“Thế cậu vẫn định cứ nhắm mắt mà sống thế à?” Phó Nhất Kiệt đương nhiên là hiểu được ý của Tưởng Tùng, Tưởng Tùng vẫn chưa từng có bạn trai cố định, như thể lúc nào cũng chỉ chơi đùa vậy thôi, Phó Nhất Kiệt có lúc sẽ có cảm giác cả đời này Tưởng Tùng sẽ không thực sự thích một ai.

“Không biết, chuyện này làm sao chắc được, cho nên có lúc tớ sẽ rất hâm mộ cậu,” Tưởng Tung trở tay vỗ lên ngực nó, “Cho dù mệt mỏi đến thế nào đi nữa, ít nhất ở đây cũng không trống rỗng, kết cục dù đã đặt ngay đằng đó, nhưng chỉ cần không nghĩ tới nữa, trước mắt vẫn có con đường rất dài để đi.”

“Lại lên cơn sâu sắc rồi,” Phó Nhất Kiệt cười, ấn lên ngực mình, chắc là vậy.

“Tớ cũng chỉ uống rượu vào rồi lên cơn sâu sắc với cậu thôi, tớ từ trong xương đã là một thanh niên văn nghệ rồi, chịu thôi, cậu cố nhịn đi.”

Hai người đều không nói gì nữa, Phó Nhất Kiệt nhắm mắt lại nhẹ nhàng xoa vỏ gối, chẳng mấy chốc đã ngủ.

Nửa đêm, trong phòng khách vang lên tiếng “rầm” một cái, Phó Nhất Kiệt ngủ không sâu, tiếng động này không lớn, nhưng vẫn đánh thức được nó, sau đó nghe thấy Phó Khôn nhỏ giọng nói một câu “Đệt”.

Nó rón rén bò dậy, mở cửa đi ra phòng khách, nhìn thấy Phó Khôn đang ngồi dưới sàn trước ghế sofa, xoa cùi chỏ.

“Ngã à?” Phó Nhất Kiệt đi tới ngồi xổm bên cạnh cậu.

“Trở mình rồi ngã xuống,” Phó Khôn nhăn răng, “Làm giật cả mình, anh nằm mơ chuẩn bị nhảy xuống vực, đang thấy cao quá hay là lần sau hẵng nhảy, một thằng ngu nào lại đẩy anh một cái…”

Phó Nhất Kiệt dựa lên ghế sofa cố nén giọng cười thật lâu, Phó Khôn đưa tay ra vỗ một cái lên gáy nó: “Cười rắm gì, nhanh đi ngủ đi, nửa đêm say rượu à?”

“Ngủ ngon.” Phó Nhất Kiệt kéo cánh tay cậu qua thật nhanh, hôn lên cùi chỏ cậu một cái, rồi nhón chân đi chầm chậm trở về phòng ngủ.

Phó Khôn cảm thấy, từ sau khi Phó Nhất Kiệt lên đại học, cuộc sống của mình đã bị chia thành bốn mảnh, nghỉ hè nghỉ Tết mỗi loại một mảnh, còn hai mảnh là giai đoạn quá độ chờ nghỉ hè và nghỉ Tết.

Mấy năm qua, cậu đã quen với cuộc sống một năm bốn mảnh này rồi, Phó Nhất Kiệt vào học kỳ hai năm bốn chuẩn bị đi thực tập, cũng bắt đầu điên cuồng thi chứng chỉ.

Phó Khôn cảm thấy, nhìn sức lực thằng nhóc này dồn vào việc học, mình đúng là không thể nào sánh được, mình chắc chỉ có ở chuyện tiền nong thì mới quyết tâm được như thế.

Cậu và Trình Thanh Thanh cuối cùng cũng tranh được một cửa hiệu mặt tiền trong quảng trường mua sắm khu mới phát triển, cửa hàng rất nhỏ, chỉ khoảng mười mét vuông, cũng đã phí bao công sức mới lấy được, nhờ vả người quen, mà cũng đã là mua lại rồi, đầu tiên phải nộp tiền đặt cọc, khoản còn lại thì trả xong hai tháng, coi như trơn tru.

Cậu bán cả hai quầy ở Đại Thông đi, phí chuyển nhượng có thể quay vòng thêm một quãng thời gian.

Trong khoảng thời gian không cần đến ngồi xổm ở Đại Thông mỗi ngày nữa, cậu đều cùng Thanh Thanh ngâm mình trong đủ loại dịch vụ trong chợ, bàn bạc chuyện cửa hiệu kia nên trang trí thế nào, rồi thảo luận phương hướng rồi mục tiêu kinh doanh sau này.

Phó Nhất Kiệt cách khoảng hai ba ngày sẽ gọi điện về cho cậu, hỏi tiến triển bên cậu thế nào.

“Em còn ôm đồm lắm chuyện thế,” Phó Khôn mỗi lần nhận điện thoại nghe thấy Phó Nhất Kiệt nghiêm túc hỏi chuyện cửa hàng là đều buồn cười, “Thực tập có mệt không? Ngày nào cũng nhìn nhiều cái miệng như thế, sáng dậy đánh răng có bị ám ảnh…”

“Sao anh nói nhảm nhiều thế,” Phó Nhất Kiệt nở nụ cười, “Lúc nào em về nghỉ hè thì để em khám răng cho anh.”

“Thôi! Em nghe này,” Phó Khôn nghiến răng kèn kẹt vào điện thoại, “Nghe thử tiếng đi, khỏe mạnh lắm đúng không, em về thì khám răng cho bố đi, bố bảo bố có một cái hơi lung lay muốn chờ em khám cho.”

“Bảo bố đi bệnh viện khám đi, chờ em về thì có mà răng rụng mất rồi.” Phó Nhất Kiệt hơi bất lực, từ sau khi nó lên đại học, bố mẹ vẫn cứ như vậy, mẹ còn bảo răng đau răng ê cũng đều phải để dành đấy chờ Phó Nhất Kiệt tốt nghiệp xong rồi khám cho.

“Mai anh đưa bố đi bệnh viện, yên tâm đi,” Phó Khôn cười nói, lại lộp cộp răng thêm mấy lần, “Em cứ thực tập cho tốt là được, bên anh mọi chuyện thuận lợi lắm, tháng sau trả tiền trang trí, sau đó chờ khu mới khai trương là được, chỉ là vẫn chưa nghĩ ra tên cửa hàng.”

“Chuyện đấy phải nghĩ cho kỹ, đừng có làm ra cái tên như Một Nắm nữa.”

“Để Thanh Thanh nghĩ đi, hôm đó chị ấy bảo hay là gọi là Trầm Ngư, anh bảo đặt là Cá Chuột càng hay hơn, xong chị ấy sửng cồ lên với anh,” Phó Khôn cười khà khà nửa ngày, “Sau đó lại bảo hay đổi thành Nga Mi…”

“Chi bằng đặt là Thiếu Lâm.” Phó Nhất Kiệt nói.

“Sao em biết, anh nói đúng như thế.” Phó Khôn lại cười một tràng.

“Anh thế nào làm sao em lại không biết.”

Phó Khôn cúp điện thoại xong, tâm trạng không tệ lắm, hôm nay Trình Thanh Thanh đưa Tiểu Thành Thành đi dạo nhà sách, cậu định đi loăng quăng trong quảng trường mua sắm một mình.

Lúc đang định ra khỏi nhà, điện thoại di động kêu, là Tôn Vĩ.

Tôn Vĩ có một quãng thời gian không gọi cho cậu, dạo này cậu bận rộn cũng không có thời gian liên lạc với Tôn Vĩ.

“Tôn Tổng, nhớ tới em rồi à?” Phó Khôn nghe điện thoại.

“Khôn Tử, mày có đang bận không?” Tôn Vĩ không nói nhảm với cậu, nghe giọng rất uể oải.

“Hôm nay rảnh, làm sao thế?” Phó Khôn nghe ra được hình như nó có việc, ngồi xuống ghế sofa.

“Giờ trong tay mày có tiền nhàn rỗi không?” Tôn Vĩ hỏi.

Phó Khôn ngây người, trước đó cậu có nói với Tôn Vĩ, có chuyện gì cần dùng tiền thì nói với cậu, cậu biết Tôn Vĩ vì chuyện tiền nong mà bị Lư Xuân Vũ hành cho sứt đầu mẻ trán, nhưng Tôn Vĩ trước giờ chưa mở miệng ra với cậu bao giờ.

“Cần bao nhiêu?”

“Nhiều lắm, chỗ tao đang phải liên hệ một nhóm linh kiện, gấp, nếu tao ăn được thì…”

“Bao nhiêu?”

“Ba mươi vạn,” Tôn Vĩ nói, rồi bồi thêm một câu, “Chỗ tao có nhà dưới, vội giao dịch, khoảng cuối tháng sau là có thể trả lại mày rồi, tao thật sự là không gom góp được, lại không muốn nhìn cơ hội chạy mất.”

“Đáng tin không?” Phó Khôn hỏi, cậu có thể lấy ra được ba mươi vạn, nhưng tháng sau cậu phải dùng, bên Tôn Vĩ tháng sau ít nhất phải trả lại được cậu hai mươi vạn.

“Cả hai bên tao đều biết, trước đây đều là khách hàng của bọn tao.”

Phó Khôn suy nghĩ: “Tiền thì tao có, nếu là bình thường thì tao cũng không giục mày đâu, nhưng mà độ này tao cũng cần dùng tiền, tháng sau mày phải trả lại một phần cho tao, không là ở đây tao không quay vòng vốn được.”

“Mày yên tâm,” Tôn Vĩ thở phào một hơi, “Mày đúng là giúp tao đại ân, tao thật sự không biết đi đâu gom góp được chỗ tiền này nữa, đơn này mà tao lấy được, tao có thể kiếm được không ít, không phụ mày đâu, ngày mai tao chuyển phát nhanh giấy ghi nợ qua cho mày.”
*thịt bò kho: