Trúc Mộng Lan Viên: Quỷ Nhãn Tiểu Thư

Quyển 2 - Chương 4: Lễ hội mùa nho (4)

"Luật như sau, buộc chặt dây vào cổ chân đồng đội rồi tự buộc cho mình." Đứng kế bên thùng gỗ nơi quầy rượu, Panu cầm trên tay dây vải màu trắng, giải thích cho mọi người biết về cách thức và luật chơi, "Chúng ta sẽ dùng đồng hồ cát để tính thời gian, đội nào hái nhiều nhất sẽ giành được giải từ ngài Montree và bà Supansa. Mọi người đã sẵn sàng chưa?"

"Chờ tôi với!"

Khi Panu định để đồng hồ cát xuống thì bỗng nhiên vang lên một thánh thót như xé vỡ bầu trời, vốn đang đau đầu vì năm tên mãi lo giành giật sợi dây nhưng khi nghe thấy câu đó Diêu Tử Đồng liền vui vẻ quay sang.

"Sarah!" Cô nhanh chóng chạy sang và ôm lấy người kia.

"Ngạc nhiên chứ?" Kati đến cùng lúc với người đó, đứng kế bên liền nhướng mi cười hỏi Diêu Tử Đồng.

"Nhớ em chết đi được!" Người kia vui vẻ hôn lên má trái rồi lại hôn má phải của Diêu Tử Đồng, anh ta nhìn khoảng hơn ba mươi, gương mặt tròn, ngũ quan trông rất thanh tú và dễ mến. Đây là chị Sarah mà Kati và cô vẫn thường nhắc tới, và tại sao phải gọi Sarah là chị? Bởi vì anh ta chỉ yêu đàn ông, chỉ muốn làm phụ nữ.

Nhìn thấy Diêu Tử Đồng và người này thân mật như vậy, Din, Lom, Fai rất kinh ngạc, còn Prin thì nhíu mày khó chịu, riêng Fon thì thản nhiên như thường.

"Sáng giờ không thấy cậu sang đây, mình cứ ngỡ cậu còn chưa dậy. Hóa ra cậu lén lúc hẹn Nathee đi đón Sarah à?" Diêu Tử Đồng cười đầy ẩn ý nhìn Kati và Nathee, hai người này dạo gần đây đã thân đến mức độ tay trong tay rồi, cũng thật nhanh đó.

Kati hờn dỗi trừng mắt Diêu Tử Đồng nhưng hai má lại nổi phấn hồng, thẹn thùng hiện rõ.

"Này nhé, vừa rồi trên xe còn không niêng nể gì liếc mắt đưa tình. Anh đây như là bóng đèn vậy." Sarah một tay cầm túi xách một cách điệu đà còn làm lan hoa chỉ, một tay hất tóc, tỏ vẻ mất hứng.

Diêu Tử Đồng thấy vậy bật cười, "Được rồi anh, người ta đang yêu mà. Chúng ta nên thông cảm."

"Cậu còn nói mình? Cũng không biết ai bị hoa đào vây quanh đây." Kati bắt đầu phản đòn.

Sarah liền mở to mắt, há miệng hứng thú nhìn sang Diêu Tử Đồng, "Thật sao? Là ai vậy, mau nói anh biết coi nào!"

"Rất nhiều đấy anh Saroi." Nathee cũng chen vào một câu, thật sự rất giống "phụ xướng phu tùy". Saroi mới là tên thật của Sarah, nhưng vì anh ta chê nó không nữ tính nên mới muốn mọi người gọi mình là Sarah, như Pudsa chỉ muốn người ta gọi mình là Pudding.

"Anh đừng nghe Kati và Nathee nói bậy." Diêu Tử Đồng trừng mắt cảnh cáo Kati, sau đó lôi kéo tay Sarah hỏi, "Sao anh lại đến?" Cô và Kati, Sarah quen nhau ở Pháp, trong một lần cô cùng Kati đến thư viện trường và đụng phải Sarah khi anh ấy bị vài cô gái cao to hâm dọa, cô nhớ lúc đó cô đã dọa họ chạy xịt cả khói. Nhưng cũng không tính là dọa, vì thực sự có một hồn ma cô gái đi theo họ, lúc đấy cô vẫn chưa đeo kính áp tròng nên nhờ thế mới cứu được Sarah. Từ đó cả ba trở thành "chị" em tốt.

Sau khi tốt nghiệp và trở về nước, Kati liền được Sarah nhận vào Ken Theeradet, trở thành nhà văn của Sarah còn cô thì trở về kết hôn với Viêm Diệc Luân, bắt đầu một chuỗi ngày đau khổ của mình.

"Anh lái xe đến. Phóng nhanh hết mức đấy vì anh sợ lỡ mất cuộc thi." Sarah cười liếc mắt, "Nói cho mà biết nhé, vì có em và Kati ở đây nên anh mới muốn tới đó." Lúc này Sarah mới nhìn sang mọi người, "Hi Everybody!" Bỗng dưng nụ cười của anh ta chợt tắt khi thấy một vài người dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn mình.

"Anh đã biết hoa đào của em là ai rồi." Sarah hơi cúi đầu, nghiến răng nói thầm với Diêu Tử Đồng. Ai cũng như muốn xé xác mình ra, còn không biết được thì cũng quá ngu ngốc rồi.

"Sarah!"

"Hả?"

"Din ở đây này." Fai chỉ tay về phía Din, nhếch môi cười đầy xấu xa.

Vốn đang khó chịu vì Sarah hôn lên má của Diêu Tử Đồng, Din nghe vậy liền giật mình, lập tức kéo Diêu Tử Đồng về phía anh và trốn sau lưng cô, đề phòng nhìn Sarah như thể anh ta là dịch bệnh khiến Diêu Tử Đồng kinh ngạc. Ngoái đầu nhìn phía sau, bắt gặp Din nhăn nhó mặt mày cô càng khó hiểu hơn, Din sao vậy?

"Này Din, không cần phải sợ anh Sarah như thế đâu nhé." Sarah nhìn Din, nhếch môi hờn dỗi, "Tôi sẽ không dám đến gần cậu nữa đâu, em gái của tôi sẽ giết tôi mất."

"Em gái anh? Ai?" Fai khó hiểu lẫn hiếu kỳ hỏi, anh đưa mắt nhìn Din vẫn luôn ôm chặt hai vai của Diêu Tử Đồng, phòng bị Sarah. Còn Diêu Tử Đồng hơi ngơ ngác không biết chuyện gì đang diễn ra. Fai cười khẽ, nếu cô biết được Din có căn bệnh quái lạ khi gặp gay chắc hẳn cô sẽ thích thú vô cùng nhỉ?

"Đây chính là em gái tôi." Sarah cứng rắn kéo Diêu Tử Đồng về phía mình, không vui nhìn Lom, "Này Lom, cậu làm hỏng hết đời tôi rồi."

"Sao vậy anh Sarah?" Lom nhẹ nhíu mày.

"Cậu không thể chăm sóc em gái tôi sao?" Sarah mím môi, bất đắc dĩ nhìn Lom, "Nói cho cậu biết, Ali bị cậu hành hạ ra sao tôi đều biết hết nhé." Vừa rồi Kati đã nói hết cho anh nghe mọi chuyện, đây là lúc anh giúp Ali thu thập các chàng trai này. À, còn một cái đuôi bám dai như đĩa nữa. Để đó cho Sarah xinh đẹp giải quyết!

"Hóa ra cô Ali và anh Saroi quen nhau à?" Lúc này có tiếng nói trầm ấm vang lên khiến Sarah giật mình, thu lại khí thế ngay.

"Ối thái tử...à không, quốc vương! Chào ngài ạ!" Anh ta mỉm cười, nhẹ nhún người chào.

"Cứ tự nhiên." Phuwanet tay trong tay cùng với Nam đi lại đứng gần Fai và Fon, thản nhiên nói.

Sarah ngượng ngùng cười hề hề, sau đó nhỏ giọng hỏi, "Đã chia đội hết chưa?"

"Rồi. Quốc vương và Nam, tôi và Ali..."

"Ali cùng đội với tôi."

Lom chưa kịp nói xong đã bị Prin chặn ngang, anh đi sang kéo tay Diêu Tử Đồng, sau đó ngồi xuống giúp cô buộc sợi dây vào chân, tiếng lục lạc cô đeo vang lên đinh đang cũng thành công kéo Din, Fon, Fai, Tịch Thiên Vũ và Lom tập trung lại, nhớ tới việc còn dang dở.

Vì vừa rồi khi nhìn thấy Sarah hôn lên má Diêu Tử Đồng khiến họ chấn kinh, cũng bất ngờ vì cô và Sarah quen biết nhau. Nhà Adisuan rất thân với Sarah, anh ta lại xem Ali như em gái thì quả thật là duyên phận đã đưa cô dến với gia đình họ.

"Ai phải thi cùng với tôi." Din thật tự nhiên đưa tay ôm lấy eo của Diêu Tử Đồng, khiến Prin chưa kịp buộc được mối gút của sợi dây đã phải buông lỏng.

Liên tưởng đến một ngày mình sẽ vuột mất Diêu Tử Đồng như vậy, anh vội ngẩng đầu lên nhìn, dù cho ánh sáng mặt trời có chiếu đau mắt anh cũng cố gắng nhìn rõ mặt cô, "Em không muốn cùng đội với tôi sao?"

Diêu Tử Đồng than nhẹ trong lòng, bất lực nói, "Chỉ là một trò chơi, không phải các anh nên chọn người khỏe mạnh hơn tôi sao? Nhìn đi, cô gái đó thật nhanh nhẹn, còn cô gái mặc váy nâu kia nữa."

Theo hướng tay Diêu Tử Đồng chỉ, Prin và Din nhìn thấy hai cô gái có nước da hơi nâu mặc váy cổ Châu Âu đang đứng phân phác khay gỗ cho các đội chơi, dáng người họ phải nói là...săn chắc vô cùng.

Trên trán Prin và Din xuất hiện ba vạch đen, hai người đen mặt nhìn lại người nào đó đang cười gật đầu, như đang chắc chắn điều bản thân vừa nói là đúng.

Lom nhịn không được phì cười, anh chen vào giữa Prin và Diêu Tử Đồng, cười mỉm với cô, "Để hai người họ ghép đôi với hai cô gái đó, tôi và em chung một đội."

"Em nghĩ cô Ali chung đội với em là hợp lý nhất." Fai chen giữa Din và Diêu Tử Đồng, cười mỉm nhìn cô rồi nhìn qua Din khiến mặt Din có xu thế bị mây đen bao phủ còn Diêu Tử Đồng nhíu chặt mày khó hiểu. Không biết Fai lại muốn đùa giỡn gì.

"Các vị nếu khó xử như vậy thì nhường cô Ali cho tôi." Tịch Thiên Vũ vẫn luôn im lặng giờ mới lên tiếng, hai tay bỏ vào túi quần, gương mặt nghiêm túc, thản nhiên nói nhưng làm cho một đám người đơ mặt.

Lại thêm một tên, Diêu Tử Đồng đã cảm thấy đau đầu rồi. Mấy tên này hôm nay làm sao vậy không biết, cô nhìn sang Fon, chợt hai mắt tỏa sáng. Nếu mẹ Supansa muốn cô tham gia thì cô nên chọn một người hiền như Fon chơi cùng.

"Tôi cùng đội với Fon." Diêu Tử Đồng rút tay ra khỏi tay Lom, kéo tay Fai ra khỏi vai mình, đi qua đưng kế bên Fon, nghiêm mặt nhìn lướt qua Din, Lom, Fai và Tịch Thiên Vũ còn có Prin vẫn đang ngồi xổm.

Fon không dám tin nhìn cô, anh không nghe lầm đó chứ? Ali thực sự muốn cùng anh hái nho ở khoảng cách...gần như thế?

Kati cười nhếch môi đầy thích thú, bạn cô đỉnh thật. Hiện tại có thể thao túng một đoàn mỹ nam rồi. Viêm Diệc Luân gì đó chỉ là quá khứ theo gió bay đi, hiện tại Ali chính là nữ hoàng có dàn harem hùng hậu. Chủ resost nổi tiếng cao lãnh, chủ vườn nho tà mị phong lưu, chủ nông trại ôn nhu nho nhã, thiết kế sư tài ba đẹp như thiên thần, thân vương yêu mị nhưng cao quý hơn người, bác sĩ thiên tài phong độ lịch thiệp. Chậc chậc, đều là cực phẩm khiến biết bao cô gái thèm nhỏ dãi và mơ ước có được.

Din mím chặt môi, anh đang rất không vui, cần phải điều chỉnh tâm trạng nên anh chỉ nhìn Diêu Tử Đồng chằm chằm mà không nói thêm lời nào.

Prin chậm rãi đứng lên, khó chấp nhận được hiện thực này. Thật không ngờ người không tranh giành nhưng lại được hưởng phước từ trên trời rơi xuống. Tức chết anh!

Lom tỏ vẻ buồn bã u uất nhìn Diêu Tử Đồng nhưng rất tiếc người ta không nhìn nên anh đành phải ngậm ngùi câm nín, dù vậy trong đầu anh đang tính toán bước tiếp theo. Không phải còn có tiết mục khác sao? Anh không vội.

Fai sờ sờ mũi, biểu cảm vô cùng thư thái thong dong, nào có buồn bã vì bị từ chối như một số người nào đó.

Tịch Thiên Vũ nhẹ cong khóe môi, cúi mi giấu đi ánh sáng quỷ dị nơi đáy mắt. Giờ thì anh không cần thử nữa mà đã vô cùng chắc chắn những gì mình nghĩ là đúng. Đợi khi Viêm Diệc Luân đến đây thì có trò hay coi rồi.

"Ối! Đây là ai sao lại đẹp ngất ngây thế này!" Đột nhiên Sarah thé lên một tiếng, đưa tay để vào môi nhẹ cắn, hai mắt si mê nhìn Prin khi anh đã đứng lên.

"Đây là em chồng em. Thân vương Prin." Nam nhẹ giọng nói, cười rất dịu dàng và tao nhã.

Sarah chớp mắt liên tục với Prin nhưng thấy anh vẫn luôn nhìn Diêu Tử Đồng anh ta mới chậm chạp nhận ra, đây cũng là một đóa hoa đào của cô. Chậc, mình lại vô duyên với trai đẹp.