Trục Vân Mộ Tràng

Chương 7: Tôi Vẫn Không Thể Tách Khỏi Cậu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bạn của Khang Giả là một chàng trai Tạng cao như hắn, nhưng đen hơn hắn rất nhiều, cũng rất anh tuấn.

Chàng trai dân tộc Tạng dùng tiếng Hán không mấy lưu loát chào hỏi Thang Vu Tuệ: “Xin chèo, bợn xinh đẹp, chào mừn đến với quê hương của chún tuôi.”

Thang Vu Tuệ hơi xấu hổ gật đầu với anh ta, rồi lại căng thẳng cười một cái với người bên cạnh chàng trai —— đó là một cô gái xinh đẹp đến ngỡ ngàng.

Mắt rất to, cao gầy trắng nõn, quấn chiếc áo choàng Tây Tạng màu đỏ, ánh mắt trong veo đang mỉm cười với Thang Vu Tuệ.

“Đây là Gia Dương, bạn từ nhỏ của tôi,” Khang Giả giới thiệu đơn giản, thấy Thang Vu Tuệ cứ nhìn chằm chằm người bên cạnh, Khang Giả vỗ gáy cậu một cái không nặng không nhẹ: “Đừng nhìn chằm chằm vào vợ người ta, cẩn thận bị đánh.”

Thang Vu Tuệ trợn tròn mắt: “Anh ấy kết hôn rồi hả?”

Khang Giả ừ một tiếng: “Sao, cậu có ý với người ta à?”

Thang Vu Tuệ nhẹ nhàng xoa gáy bị đập, nhỏ giọng nói: “Không phải… Các anh trạc tuổi nhau mà? Nếu là bạn từ nhỏ của anh…”

“Chuyện này có gì lạ,” Khang Giả cười một tiếng, “Tôi cũng kết hôn rồi mà.”

Thang Vu Tuệ ngẩn ra, chậm rãi “À” một tiếng, trong lòng nhất thời có cảm giác rất kỳ lạ.

Gia Dương ở bên cạnh cười ha ha, anh ta nói tiếng Hán không thạo, nhưng dù sao cũng ở bên cạnh đền Tagong, quen thuộc với khách du lịch, nghe cũng không tốn sức lắm.

Vì để cho Thang Vu Tuệ nghe hiểu, Gia Dương lắp ba lắp bắp nói tiếng Hán không lưu loát, phát âm cũng tiêu chuẩn hơn nhiều:

“Nó… chưa… chưa đâu, Khang Giả khiến con gái thảo nguyên… đau… đau lòng.

Đều muốn làm… tình nhân của… của… nó.

Nhưng mà… Khang Giả… không cần ai.”

Thang Vu Tuệ phải mất một lúc lâu mới hiểu ra, cậu lại “À” một tiếng, chớp mắt, nhìn Khang Giả với ánh mắt trong vắt lại không nói gì.

Khang Giả bị nhìn đau cả đầu, hững hờ giải thích: “Ở dân tộc Tạng, đàn ông đến tuổi này kết hôn sinh con không tính là sớm.”

“Ừm…” Thang Vu Tuệ đáp, lông mi tò mò chớp chớp: “Vậy tại sao anh không có tình nhân?”

Khang Giả ngước mí mắt lên, lười biếng cười một cái, “Liên quan gì đến cậu? Quản rộng thế?”

Quả nhiên sẽ không nói nhiều như vậy mà, Thang Vu Tuệ tiếc nuối thầm nghĩ.

Vốn dĩ Thang Vu Tuệ cảm thấy Khang Giả không giống người dân tộc Tạng cho lắm, nhưng cũng không giống người dân tộc Hán, hắn quá khó đoán, giống một cơn mộng du lơ lửng.

Nhưng sau khi nhìn thấy Khang Giả cưỡi ngựa, hoặc là chính xác như nguyên văn lời nói của Khang Giả —— “phi ngựa”, Thang Vu Tuệ mới thật sự tin rằng Khang Giả danh xứng với thực thuộc về cao nguyên trên lãnh thổ Tây Nam bao la này, hắn là người dân tộc Tạng bản địa.

Khang Giả dẫn một con ngựa trưởng thành màu nâu từ trong chuồng ngựa của Gia Dương ra ngoài, đuôi ngựa rất dài, lúc đi trên đường hất lên rất cao.

Khang Giả chân dài giẫm một cái, thong dong lưu loát nhảy lên lưng ngựa.

Đầu tiên là hắn cưỡi ngựa chậm rãi đi lên một đoạn dốc núi, sau đó quay đầu, thúc ngựa phi nước đại xuống từ sườn núi, tốc độ rất nhanh.

Thang Vu Tuệ có thể nhìn thấy rõ ràng hắn trong tầm mắt mình, không ngừng được phóng đại giữa bầu trời tĩnh lặng.

Thảo nguyên trở thành tấm nền gió lớn phần phật, Khang Giả giống những vị thần đạp lên gió và mặt trời trong thần thoại.

Tuấn mã dũng cảm và mạnh mẽ, Khang Giả cưỡi bên trên, vẻ mặt lạnh lùng mà kiêu ngạo.

Mặt đất bốc lên bụi mù và vụn cỏ dưới sức đạp to lớn.

Thang Vu Tuệ ngơ ngác nhìn, như thể đang nhìn một làn sóng của ngàn quân cuộn trào mãnh liệt lao về phía mình.

Thang Vu Tuệ chưa bao giờ cưỡi ngựa trước đó.

Vì công việc của cha, cậu đã từng ở trung tâm phóng vệ tinh Cam Túc mấy tháng liền.

Liên quan đến cơ mật, đương nhiên cha mẹ không thể dẫn theo cậu đi làm.

Cậu được gửi nuôi một thời gian tại nhà của một người dân bản địa quen biết với cha.

Trong gia đình kia có một chị gái lớn hơn Thang Vu Tuệ hai tuổi, rất gầy rất đen, mắt to lắm, đối xử với Thang Vu Tuệ rất tốt, ngày nghỉ sẽ dẫn Thang Vu Tuệ đến Gia Dục Quan, đến Đôn Hoàng, đến núi Minh Sa cưỡi lạc đà.

Lúc ấy Thang Vu Tuệ vẫn đang học cấp hai, về sau tất cả những bài kiểm tra văn tự sự ở cấp ba của cậu đều viết về chị gái kia và câu chuyện này.

Nhưng khi đó Thang Vu Tuệ nhỏ gầy cảm thấy cưỡi lạc đà không đủ anh dũng, cho nên trong bài văn cậu đều viết cậu cưỡi con ngựa màu đỏ.

“Trong một góc nhìn bình thường không thấy được gì dần hiện ra mặt trời đỏ phương xa và đường chân trời ẩn hiện, tiếng chuông leng keng vang vọng trong biển cát chảy, tia sáng vàng kim phác hoạ ra hình dáng của gò núi.

Tôi cưỡi rất chậm, nhưng dường như muốn đến nơi rất xa.”

Thang Vu Tuệ đọc thuộc làu bài văn này, nhưng mỗi lần nhớ đến đoạn này từng được giáo viên gọi lên đọc mẫu, cậu vẫn sẽ xấu hổ đến độ đầu ngón chân cuộn lại bên trong giày.

Cậu không giỏi môn xã hội, đây là một lần duy nhất được giáo viên ngữ văn khen ngợi.

Chuyện nhiều năm trước đã quên gần hết, nhưng Thang Vu Tuệ vẫn có thể nhớ đến buổi chiều ấy trong phòng học, cậu đọc mà gương mặt tràn đầy mồ hôi xấu hổ, như thể bị ép trần truồng đi lại dưới mặt trời đỏ.

Khung cảnh tưởng tượng trong ký ức dường như có liên hệ mơ hồ với hiện thực, như là tiêu cự mờ mờ theo điều chỉnh rất nhỏ dần dần trở nên rõ ràng trong giấc mơ.

—— Khang Giả dắt một con ngựa đỏ đi về phía cậu.

Có lẽ Thang Vu Tuệ lại nghĩ đến cảm giác nóng bừng bối rối khi đọc mẫu bài văn lúc đó.

Tim cậu bắt đầu đập nhanh, trái tim như bị thúc, máu trào lên mãnh liệt bất quy tắc.

Cho dù lúc này cậu vẫn cảm thấy không hiểu, nhưng nếu như có thể đưa ra lời cảnh báo cho tương lai, cậu nên biết trước nỗi đau từ giờ phút này.

Mà lần này đi cùng gió không phải tiếng lục lạc, cũng không có khói bếp từ xa và mặt trời đỏ…

Thảo nguyên trời sáng không khí trong, Khang Giả ngậm một điếu thuốc, khói trắng thở ra giống như muốn bay lên mây.

“Thử không?” Khang Giả nhướng mày với cậu.

Thang Vu Tuệ nhỏ giọng trả lời: “Tôi không biết.”

Khang Giả thân mật sờ đầu con ngựa, hắn vừa chạy một vòng rất sảng khoái, bây giờ đủ kiên nhẫn: “Muốn cưỡi không?”

Thang Vu Tuệ lưỡng lự một lát rồi gật đầu.

Khang Giả lấy thuốc lá ra khỏi miệng, nhả một ngụm khói, ném bừa trên mặt đất dụi tắt.

Hắn ngậm một viên kẹo bạc hà, còn nhét một viên vào miệng cho Thang Vu Tuệ, bóp má cậu một cái không nặng không nhẹ: “Muốn cưỡi thì lên đi, con ngựa này rất ngoan, tôi dắt cậu, sẽ không ngã đâu.”

Mong muốn cuối cùng vẫn chiến thắng sợ hãi, Thang Vu Tuệ cảm thấy đôi má vừa nóng vừa lạnh, trong đầu nhảy ra suy nghĩ kỳ lạ.

Cậu nghĩ, nếu rất nhiều chất gây nghiện đều có nguồn gốc từ thực vật, liệu mùi vị gây nghiện có phải hương của cỏ cây không?

Cậu háo hức giẫm lên bàn đạp, trong nháy mắt nhảy lên ngồi vững cậu đã bị con thú cưỡi cổ xưa và dũng mãnh này bắt giữ.

Đẹp quá, cậu nghĩ.

Thang Vu Tuệ hạ eo, cánh tay để trên không nhẹ nhàng ôm lấy cổ con ngựa.

“Đừng cọ nó,” Khang Giả nhắc nhở, “Nó không quen cậu, cẩn thận hất cậu ra.”

Lúc này Thang Vu Tuệ mới ngồi thẳng lên lưu luyến không rời, tay vuốt ra sau qua một lớp không khí, giả vờ đang vuốt bờm con ngựa.

Khang Giả cảm thấy rất thú vị, lười biếng cong một bên khoé miệng: “Thích đến vậy à?”

“Ừ,” Lần đầu tiên Thang Vu Tuệ cho một đáp án vô cùng chắc chắn, cậu lại bắt đầu chớp đôi mắt ngấn nước của mình, nhỏ giọng ngập ngừng nói: “Rất đáng yêu.”

Khang Giả liếc nhìn cậu, ngậm một hơi đầy khí lạnh, chọc chọc quai hàm đầy vị bạc hà.

Hắn kéo nhẹ cương ngựa, con ngựa đỏ có vẻ thật sự quen với hắn, nghe lời đi đi lại lại.

Mới đầu Thang Vu Tuệ vẫn hơi sợ, sau khi đi một vòng, cậu bắt đầu giục Khang Giả đi nhanh hơn.

Khang Giả không nói gì, cười một tiếng, đoạn vỗ một cái không nặng không nhẹ trên mông con ngựa, ngựa đỏ lập tức tung chân chạy.

“Á —— ——” Thang Vu Tuệ giật nảy mình, nhưng Khang Giả đã bị con ngựa bỏ lại cách đó mấy bước.

Thang Vu Tuệ nhìn lại, Khang Giả chỉ đứng tại chỗ, lại đốt một điếu thuốc, vẻ mặt hờ hững nhìn cậu từ xa.

“Khang Giả…?” Thang Vu Tuệ bắt đầu gọi tên hắn, con ngựa dần dần tăng tốc, cậu không dám quay đầu nhiều lần, nhưng mà đón gió lại có phần sợ hãi.

Thang Vu Tuệ bị xóc run lên, thật sự bắt đầu cảm thấy sợ hãi, cậu điên cuồng gào thét tên Khang Giả, nhưng không nghe được đáp lại.

“Khang Giả ơi —— ——!!”

“Bảo nó dừng lại —— —— —— Tôi sợ thật rồi —— ——!!”

“Khang Giả ơi…”

“Khang Giả ơi Khang Giả Khang Giả ơi!!!”

Thang Vu Tuệ suýt nữa đã khóc, giống như đã vẽ trong đầu cảnh mình rớt xuống từ lưng ngựa, ngã thịt nát xương tan, tưởng tượng cảm giác bị móng ngựa giẫm một phát hộc máu.

“A ——————————— Giả ——————————”

Đột nhiên, trời đất đáp lời cậu.

Gió trên thảo nguyên cuốn theo Khang Giả càng ngày càng gần, khàn giọng hét to:

“Đừng sợ, chạy —— —— —— “

“Thang —— —— Vu —— —— —— Tuệ —— —— —— “

“Chạy đi nào —— ——!”

Thang Vu Tuệ quay đầu lại nhìn, Khang Giả phóng ngựa đang đuổi theo cậu, giữa hai con ngựa vẫn cách vài mét, gương mặt Khang Giả mơ hồ, nhưng Thang Vu Tuệ chắc chắn hắn đang cười:

“Đừng  —— —— —— —— —— sợ —— —— —— “

Chữ “sợ” kia rất khẽ, được gió cuốn đến bên tai Thang Vu Tuệ một cách nhẹ nhàng, giống như con bướm hạ cánh trên xương tai, sau khi nói nhỏ thì nhanh chóng vỡ thành mảnh sáng lấm tấm trên thảo nguyên.

Trong nháy mắt, nhịp đập sợ hãi và hỗn loạn trong máu dừng lại, biến thành tiếng vang rung người đổ xuống như trút nước, hướng gió thổi thoáng chốc như lưu lại dấu vết, vừa rõ ràng, vừa loạn, chấn động và run rẩy giống như trống dồn.

Mây mù trên đỉnh đầu họ bỗng hóa thành dòng sông im ắng, vội thúc con ngựa dưới hông, cùng với tiếng gió và tiếng ca của thảo nguyên, đi theo tự do của Thang Vu Tuệ, chậm chạp chảy ra biển cả.

Thang Vu Tuệ chạy tròn năm vòng, mới từ từ dừng lại.

Khang Giả đã xuống ngựa từ lâu, đứng tại nơi bắt đầu chờ cậu.

Cậu ghìm cương ngựa, ngẩn người ngồi trên lưng ngựa đi từng bước một về phía Khang Giả.

Hai gò má Thang Vu Tuệ đỏ bừng, khắp gương mặt là vệt nước phấn khích và thoải mái.

Lần đầu tiên cậu nhìn thấy ý cười chân thực của Khang Giả treo trên khóe mắt, giống như khoáng vật đen tối thô ráp cuối cùng được con người nhìn nó đang bao lấy kết hạch lấp lánh ở giữa.

Từ đây không còn là chiếc đinh ảm đạm xám xịt che kín bầu trời đêm nữa, mà là ánh sao đủ để chiếu sáng cả ngân hà.

Nhịp tim Thang Vu Tuệ như đánh trống, chấn động đến mức cậu kêu tùng tùng, ở rất xa hình như có người đang nói chuyện với cậu, nhưng cậu không nói ra được một chữ nào.

Khang Giả lại còn dang hai cánh tay ra, ôm cậu xuống khỏi lưng ngựa, dùng mu bàn tay lau khô vệt nước trên mặt Thang Vu Tuệ.

Hắn vẫn nở nụ cười đẹp đẽ và nhẹ nhàng như thế: “Tại sao lại khóc rồi.”

———-

Lời tác giả:

1.

Dân tộc Tạng gọi những người yêu nhau là tình nhân, không phải tình nhân theo nghĩa thông thường của chúng ta.

2.

“Đôi khi tôi cũng nên thầm yêu một vài sự vật

Tỷ như một ngôi sao băng

Vì ánh nhìn của tôi

Mà không còn là chiếc đinh cô đơn và ảm đạm nữa”

–––– Trích “Thầm mến” – Nam Tử.