Tết âm lịch mới đó đã trôi qua hai ngày, hôm nay là mồng hai.
Về sau ta mới biết được, trong nửa năm ta rời đi, Thượng Kiệt chuyên tâm học nấu nướng và tiếng Tân Ban Nha, chuẩn bị năm sau ra nước ngoài công tác.
Ngày đó, buổi chiều nướng bánh, cơm tối cũng chính do nàng toàn bộ phụ trách. Nhìn trên bàn đồ ăn phong phú, bất giác lại nhớ tới lúc hai người cùng nhau ở chung tại biệt thự gần bờ biển. Dưới ánh mặt trời, hai người cỡ nào hạnh phúc. Cắn đủa nửa ngày, một bàn tay múc canh cho ta, đầy vẻ chờ mong hỏi:
"Ăn được không?"
Tất cả mọi người dồn ánh mắt về phía ta, giống như một đống kính chiếu yêu chờ ta hiện hình.
Ta nuốt ngụm nước bọt, cố ý tránh né ánh mắt Kiệt, cầm lấy chén canh làm bộ tùy ý lùa cơm. "Ừm, ngon lắm."
Nghe ta nói vậy, Thượng Kiệt thư thái ngây ngô cười.
Nụ cười thực ấm áp, thiên chân đáng yêu. Ta rất muốn bình tĩnh nhìn thật sâu vào mắt Kiệt, khen ngợi nàng là thiên tài, rồi sau đó tận hưởng nhìn Kiệt che vui vẻ mỉm cười. Nhưng ta không thể, chỉ đành lãnh đạm nói ra một câu khách sáo.
Mồng hai, ban đêm mấy người trẻ tuổi trong nhà rủ nhau cùng đi ra ngoài chơi. Chi hai, anh rể, anh ba, chị dâu, cuối cùng là ta.
Ở quán ăn đêm, thời điểm đốt pháo chơi đùa bỗng nhiên gặp người quen. Là cặp chị em song sinh ta gặp trước lúc đi Anh.
Hai người đó đi chơi tân niên, trùng hợp gặp được. Vì đều là người lớn, gặp dịp chơi đùa một chút không sao, cho nên khi nhìn thấy ta cũng chẳng tới mức xấu hổ, còn tới chào hỏi ta một cái.
Bởi vì có người nhà ở bên, phải giữ ý tứ thật mệt mỏi, thanh âm ta trả lời nghe có biết bao nhiêu giả tạo.
Đang lúc nói chuyện, Thượng Kiệt bỗng nhiên đứng dậy. Ta ma xui quỷ khiến giữ chặt nàng. Thượng Kiệt hạ mắt lạnh lùng liếc ta một cái.
"Chị dâu đi đâu a?"
"Đi tolet." Nàng giọng nói cũng như biễu tình, băng lãnh cực hạn. Cuối cùng nhìn ta trêu tức. "Có vấn đề sao?"
Đương nhiên là có rồi! Em đang thái độ gì với tôi đây hả?
Nhưng mọi người còn bên cạnh, ta không có biện pháp làm càn, chỉ có thể buông tay Kiệt, để nàng tức giận rời đi.
Thượng Kiệt đi tolet, ta cùng hai chị em kia vẫn tiếp tục nói chuyện. Chúng ta vừa uống vừa xem ca sĩ biểu diễn trên sân khấu.
Chừng mười lăm phút sau, anh ba mở miệng hỏi: " Kiệt sao lâu quá còn chưa quay lại?"
Chị hai cũng đồng tình. "Đúng vậy, lâu quá rồi đó."
Ta đứng lên. "Để em đi xem thử."
Chị hai: "Chúng ta cùng đi."
Ta đã rời khỏi chỗ ngồi, quay đầu cười cười. "Không cần, em đi một mình là được."
Đi đến cuối dãy hành lang tối mịt, tolet nằm trong góc. Góc tối thế này thường được các thực khách tận dụng làm nơi 'tâm sự'.
Đi ngang qua đôi nam nữ đang hôn nhau nóng bỏng, lẫn trong đám người kia chợt nhìn thấy một bóng dáng thân thuộc. Nàng đang bị một tên đàn ông say rượu dây dưa, nhíu mày bộ dạng khó xử.
Một cỗ lửa giận xông lên, ta vội vang chạy lên đẩy tên kia ra.
"Con mẹ nó, mày là ai a?" Bị phá hư chuyện tốt, tên ma men tức giận nhìn về phía ta, nhìn thấy ta biểu tình thay đổi hẳn.
Ta không thèm để ý hắn, quay đầu nắm tay Thượng Kiệt. "Theo tôi trở về."
Vốn tưởng rằng nàng sẽ ngoan ngoãn theo ta rời đi, không nghĩ tới, nàng lại hung hăng rút tay về.
Ta sửng sốt. Sau đó đứng lặng yên tại chỗ nhìn Thượng Kiệt. "Em sao vậy?"
Thượng Kiệt ngoắc đầu. "Tôi không quen cô!"
Ta ngây người. Lại sao nữa vậy nè? Ta có chọc nàng hồi nào đâu a!
TBC
P/s: Chương ngắn tại vì tác giả chia ra hai phần chứ không phải do Dương đâu đó nha~