Trứng Gà Yêu Tảng Đá

Chương 26

Trần Thượng Vũ tìm được cách liên lạc với Lương Sơ Lam từ ban tổ chức đại hội, nhắn một tin tức ngắn gọn, ý là tối ông ta sẽ đi Hải Nam, còn nói mấy lời khách sáo linh tinh, hy vọng giáo sư Lương có thể chiếu cố Trần Mặc nhiều hơn một chút.

Như thế có thể thấy được, có lẽ chỉ có Beethoven mới có khả năng bóp cổ vận mệnh, còn phần lớn thời điểm, thường thường bị đè ép gắt gao không phải vận mệnh, mà là chúng ta ở dưới bánh xe vận mệnh.

Trần Mặc ở Hải Nam xa xôi, không biết mình đi rồi Hạ Đông Noãn càng "trạch", trừ đi học, ăn cơm, làm trợ lý ra, tất cả thời gian đều gả cho phòng ngủ, cửa lớn không ra cửa nhỏ không màng, đúng tiêu chuẩn "cô vợ nhỏ". Chỉ thường xuyên nhìn không khí ngẩn người, thở dài.

Hôm nay, hai tiếng trợ lý với Y Vận Hàm vừa chấm dứt, Hạ Đông Noãn thở dài thật sâu một hơi. Số lần thở dài mấy ngày qua còn nhiều hơn tổng số lần thở dài suốt hai mươi năm nàng sống, nàng cảm thấy nếu mình cứ tiếp tục thở dài như thế, chắc chắn mình còn già mau hơn mấy bà mẹ có con nhỏ mất thôi,

Đi đến cạnh cửa, Hạ Đông Noãn bất giác quay đầu, lưu luyến liếc nhìn Y Vận Hàm ở trong phòng, người kia căn bản không giương mắt lên tiễn, chính xác mà nói, ngay cả ý đưa tiễn đều không có. Nàng cắn cắn môi, cau mày ủ rũ đi ra ngoài.

Ngay lúc nàng đi qua chỗ rẽ rồi biến mất, giây tiếp theo Y Vận Hàm liền ngẩng đầu lên. Nhìn thân ảnh đã biến mất, trong ánh mắt cô ánh lên thứ tình cảm nói không nên lời. Làm sao cô không biết nỗi khổ sở của Hạ Đông Noãn, tối hôm đó nhìn Hạ Đông Noãn khóc thành như vậy, trái tim cô cũng đau đớn như sắp vỡ ra. Không giữ nàng lại, thì sau này không được tự nhiên khi nhắc tới nàng, mà dưa ngốc đó lại trực tiếp coi ngày đó như một tờ giấy đã lật qua, không mang lời mở đề, mà trực tiếp lảng tránh. Sau hôm đó, nhìn như bình tĩnh, lại cực kỳ giống gợn sóng trước phong ba, ai cũng không biết có thể nín nhịn tới khi nào, mà lúc bùng nổ thì có dáng vẻ gì.

Y Vận Hàm muốn giải thích rõ ràng, bản thân cô cũng rối rắm lắm mà, phải nói thế nào đây? Mọi chuyện đều chẳng làm rõ, nàng khóc vì lý do gì cũng không biết, chẳng lẽ chỉ bằng suy đoán liền kết luận là vì mình sao? Trường hợp xấu hổ ngay cả Y Vận Hàm đều không chịu nổi như vậy không ngờ ngay cả một lý do thích hợp đúng đắn cũng không có, lại càng khỏi nói đến việc giải thích rõ ràng.

Bắt đầu từ khi nào thì cô và Hạ Đông Noãn vượt ra khỏi ranh giới rạch ròi giữa cô trò, là vì hai nụ hôn mập mờ không rõ kia sao? Lại bắt đầu từ khi nào, tiểu loli này đã cắm rễ trong lòng mình, thời thời khắc khắc đều khiến trái tim đau đớn, như thế muốn đào cả quả tim ra. Cho dù nàng ngay bên cạnh, cũng không biết tiểu sắc lang bị mình đùa giỡn liền đỏ mặt đó trong lòng rốt cuộc nghĩ gì.

Loại cảm giác này rất khổ sở, mà Y Vận Hàm chưa bao giờ nếm trải cảm giác tra tấn không phát tiết được cơn buồn bực thế này. Mà hình như giới hạn là tự cô bước qua mà, như vậy hẳn là nên do cô chấm dứt mới phải.

Ngày đó quả thật chịu đựng đủ lắm rồi, trong hơi thở còn lưu lại mùi hương của Hạ Đông Noãn, Y Vận Hàm thầm hạ quyết định, ngày mai cô cần nói cho Hạ Đông Noãn biết một quyết định của mình.

***

"I kiss the girl......"

Di động truyền đến tiếng chuông, Hạ Đông Noãn uể oải lấy di động ra, đây là nhạc chuông Trần Mặc chọn giúp nàng, nói gì mà tốt nhất canh lúc có Y Vận Hàm ở đó để cô nghe được. Không nhận thức được sự ảnh hưởng của Trần Mặc với chiều hướng giới tính của mình, nhưng một sự thật bi ai thôi thúc chính là, nàng vừa mới ra khỏi toà nhà [Học viện nhân văn] thì chuông di động reo vang, hơn nữa hình cái đầu người nhấp nháy không phải ai khác, mà chính là bà mẹ dễ thân đáng yêu cộng thêm thích trở lại tuổi thơ của Hạ Đông Noãn.

"Đông Noãn à, nghe rõ không?"

"Mẹ, con không ở trên sao hoả, mẹ không cần thử tín hiệu."

"Sao lại nói chuyện với mẹ thế chứ, thật là, tối mẹ tới đón con, cần phải tham dự một buổi tiệc đó."

"Cái gì!!! Sao mẹ không nói sớm? Con còn có lớp mà!"

"Chuyện đó có quan hệ gì đâu, có lớp thì xin nghỉ thôi, cũng không phải chuyện lớn gì! Chẳng phải chỉ là một bữa tiệc thôi sao, kỹ thuật nhảy của Đông Noãn nhà chúng ta chẳng lẽ còn sợ thua người khác. Hơn nữa, thật ra ấy, mẹ nhìn danh sách thấy có vài đối tượng con rể hoàng kim, mẹ và ba đều muốn con nhìn xem thế nào, ha ha, nói không chừng sẽ......"

"Mẹ ~ người!" Hạ Đông Noãn nhất thời cảm thấy sau ót ba vạch đen, đây là bà mẹ kiểu gì thế, sợ con mình gả không được à, đã nhiều tuổi thế rồi còn không đứng đắn.

"Được rồi được rồi, cứ cho là nói giỡn đi, con mau chuẩn bị đi, hai tiếng sau gặp."

"Dạ." Hạ Đông Noãn nhìn hình cái đầu của mẹ với vẻ mặt bướng bỉnh trên di động, liền cảm thấy sao mình lại có một bà mẹ tính con nít như thế. Bao nhiêu tuổi rồi còn tìm người yêu cho mình, còn con rể hoàng kim, những người đó không phải mình chưa từng gặp qua, căn bản là không có cảm giác.

Hạ Đông Noãn bấm tay tính toán, mình thật sự lâu rồi không gặp cha mẹ. Ba mẹ vận rộn sự nghiệp cứ hai ba ngày lại tách ra. Ba ba Hạ Lập là chủ tịch tập đoàn giải trí hoàn cầu và mẹ Diệp Văn Phương là giám đốc công ty sản xuất đồ chơi trẻ em luôn một tháng cũng không gặp nhau được vài lần.

Nàng thấy rất kỳ lạ, ba và mẹ vừa thấy mặt nhau liền đấu võ mồm, mà bên người ba đều có mỹ nữ vờn quanh, còn đều là những người đẳng cấp nhất, nhưng đấu võ mồm rồi, xuống sân khấu, ba vẫn một lòng như thế với bà mẹ tính tình trẻ con, ngay cả mấy chuyện hoa cỏ ven đường không hay đều không có. Vấn đề này vẫn khiến Hạ Đông Noãn khó hiểu, có lẽ đây là tình yêu chân chính, vì thế, nàng lại không nhịn được nghĩ tới Y Vận Hàm, nữ nhân giống thuốc phiện khiến nàng ngày càng nghiện kia.

Hạ Đông Noãn không có tâm tình trở lại phòng ngủ, không ngờ lại không tìm được lễ phục thích hợp. Vì nàng nghĩ đến đại học hẳn không cần đùng dến, cho dù có dùng cũng có thời gian mua, nào biết giây phút mình nhất thời tâm huyết dâng trào ấy lại bị bà mẹ hay quên của mình đột nhiên tập kích. Giờ thì lễ phục phải làm sao đây?

Hạ Đông Noãn lật chỗ này, lại lục chỗ kia, đột nhiên thấy được một cái hộp. Đây là...thứ Y Vận Hàm tặng, một bộ lễ phục công chúa có quai. Nàng thấy đây là một bộ lễ phục lấy lụa trắng làm chủ kinh điển, màu bạch kim thanh nhã thánh khiết, chi tiết đơn giản nhưng không theo khuôn sáo cũ, đai đeo thiết kế rất có khí chất, phối hợp với những hạt châu cùng màu đính lên, đường cong đơn giản, khiến người ta có hương vị tự nhiên độc đáo. Y Vận Hàm thật sự rất có thẩm mỹ, nhìn qua là biết rất hợp với nàng.

Phải mặc bộ này sao? Hạ Đông Noãn ngơ ngác vuốt bộ lễ phục kia, dòng suy nghĩ lại bay tới tối hôm đó.

Có những người chính là như vậy, cho dù quên chính mình, nhưng vẫn nhớ kỹ từng chi tiết một về người khác. Đôi hàng mi vì vui vẻ mà cong lên, đôi mắt phượng mang theo xuân sắc, sống mũi cao thẳng cùng đôi môi đẫy đà khêu gợi, mỗi một chi tiết đều gợi lên xúc cảm từng có trong lòng Hạ Đông Noãn. Sự xâm nhập mang theo ôn nhu, như thể bên môi còn vương lại hơi thở mà cô trao tới. Còn có ngữ khí trêu chọc, ánh mắt lả lơi, mỗi một chỗ đều lưu lại dấu vết ôn tồn.

Nhưng mà sự thật lại bất lực đến thế. Bản thân mình quả thật đáng bị coi thường, thấy thứ gì đó, sẽ nghĩ đến Y Vận Hàm, mỗi lần thoáng cảm thấy nhớ hương vị ngọt ngào kia đều sẽ bị hiện thực lạnh lùng kéo lại, đây không phải tự mình chịu tội sao! Nhưng Hạ Đông Noãn lại làm thế nào cũng không bỏ được thói quen mới hình thành này.

Nếu không còn lựa chọn, vậy cứ lấy bộ này đi. Nàng lắc đầu, như muốn gạt bỏ cảm xúc phiền lòng về Y Vận Hàm. Chấp nhận số mệnh nhìn bộ lễ phục nằm gọn gàng trong hộp, giật giật tay, lấy nó ra.

Nhìn trong gương, lưng áo đúng chuẩn ôm gọn vào người, mái tóc quăn dài bị những sợi đăng ten trắng nõn ôm lấy vấn lên cao, váy bồng thuần sắc trắng tinh khiết có ít trang trí nho nhỏ vui tươi lại không mất vẻ đoan trang. Dây đen bằng ren làm nổi bật đường cong xương quai xanh. Không thể không nói, dáng vẻ này của nàng quả thật có chút mỹ cảm nho nhỏ. Chẳng qua vẻ mặt người trong gương không có vẻ vô lưu vô lo của một tiểu công chúa, mà ngược lại có một phần do dự cùng ưu thương.

Hạ Đông Noãn cũng chẳng quản được nhiều, nàng cởi lễ phục, sửa sang lại một ít đồ trang điểm và quần áo, đợi đến lúc thời gian không sai biệt lắm, mẹ cũng đã chờ ở cổng trường. Nàng vội vàng chạy ra, vừa ra liền thấy một chiếc xe RV như trong phim hoạt hình, không phù hợp với thẩm mỹ của nàng và ba, lại được mẹ nàng cực kỳ yêu thích.

"Đông Noãn à, ở trường con mặc như thế sao?" Diệp Văn Phương nhìn Hạ Đông Noãn một thân áo Tshirt với quần bò đơn giản đến không thể đơn giản hơn liền cảm thán. Hạ Đông Noãn trợn trắng mắt, nhìn bà mẹ còn giống loli hơn mình trước mặt, không biết phải nói gì. Quả nhiên mẹ nào con nấy. Nếu thấy Diệp Văn Phương trước sẽ tuyệt đối hiểu vì sao Hạ Đông Noãn lại da thịt căng tròn mịn màng thế.

Phụ nữ đã hơn bốn mươi tuổi lại không ngờ vẫn giữ được làn da căng mịn, một đôi mắt không chỉ không bị năm tháng để lại dấu vết già đi, mà ngược lại mang theo khí chất thành thục nội liễm, chỉ hơi nhướn ngày, ánh mắt mê người quyến rũ mà không quá chói mắt. Đôi môi tô màu sáng càng khiến người ta không đoán được ra tuổi của nàng. Từ trên xuống dưới toát lên sự quý phái nhưng cũng không mất vẻ đáng yêu, làm người ta vừa thấy liền cảm thấy người phụ nữ này rất dễ gần.

"Mẹ, đây là trường học, con không phải đi trình diễn thời trang, không phải mấy cô người mẫu ngôi sao ở công ty của ba."

"Được được được, Đông Noãn nhà chúng ta mặc gì cũng đẹp hết, ngay cả áo phông mặc lên cũng có cảm giác khác người, nhất định khiến đám nam sinh trong trường mê chết, mẹ biết. Con làm thế là vì khiêm tốn. Ha ha."

Diệp Văn Phương tự mình nói với mình, cũng không phát hiện Hạ Đông Noãn hoàn toàn không biết nói gì cộng thêm vẻ mặt bất đắc dĩ. Hạ Đông Noãn cũng không nói xen vào, biết mẹ mình thích hài hước, hơn nữa trọng điểm là thích trêu đùa mình.

"Mẹ, lần này là tiệc gì thế?" Chờ Diệp Văn Phương thao thao bất tuyệt, khen ngợi Hạ Đông Noãn rồi đồng thời tự khen mình một lần xong, Hạ Đông Noãn tò mò hỏi.

"À, sinh nhật 24 tuổi của thái tử công ty bất động sản Kim Thành, gọi là gì nhỉ, Y Vận Hiền. Tổ chức một party lớn làm lễ thành nhân, rất nhiều công ty gia đình đều được mời, có lẽ nhà họ cũng định cho cậu ta chính thức vào quản lý công ty của gia tộc. Mà ba con và ba cậu ta quen biết nhau lâu rồi, cho nên nhà chúng ta đương nhiên nhất định phải tham dự." Diệp Văn Phương giải thích với Hạ Đông Noãn.

"Ồ." Hạ Đông Noãn đầu thiếu dây thần kinh cũng không nhận ra cái tên này giông giống tên ai, chỉ khẽ đáp, rồi tìm một tư thế thoải mái trên sô pha.

"Làm gì có thời gian cho con nghỉ ngơi, mau đi trang điểm đi."

Diệp Văn Phương nhìn vẻ mặt không chút quan tâm của con gái, thật sự là Hoàng thượng chưa vội mà thái giám đã lo. Phải biết rằng nàng còn có chuyện chưa nói với Hạ Đông Noãn, đó là mới trước đây nàng đã cùng gia đình họ Y định hôn ước của con cái hai nhà. Tuy lời nói không biết có thể tính không, nhưng thế nào cũng đều phải lịch sự tham dự, mà làm một đứa con gái, phải thật sự trang điểm ăn vận, đẹp đẽ rạng rỡ tham dự mới chính là lễ phép quan trọng nhất.

Nàng lôi kéo Hạ Đông Noãn vẻ mặt không tình nguyện bắt đầu trang điểm. Ép con gái lập tức thay lễ phục, còn khen ngợi thẩm mỹ của Hạ Đông Noãn một phen. Chẳng qua Hạ Đông Noãn không nói, bộ lễ phục này không phải do mình mua, mà là do một nữ nhân khác đưa.

Về phần Y Vận Hàm, sau khi Hạ Đông Noãn đi rồi cũng vội vàng lái chiếc SUV của mình rời khỏi trường. Tiệc sinh nhật của đứa em trai ruột, người làm chị dù thế nào cũng đều phải ăn vận đẹp đẽ tham dự. Nhưng làm giáo sư, cô cũng không có lý do gì vô cớ bỏ bê công việc, cho nên thời gian kéo dài tới lúc sắp bắt đầu mới xuất hiện ở hội trường. Chuyên viên trang điểm vội vội vàng vàng kéo cô vàng phòng trang điểm, bởi vì cho dù có là chuyên viên cực kỳ có bản lĩnh cũng không có cách nào trong thời gian ngắn như thế trang điểm tinh xảo được.

Chẳng qua điều khiến cô không ngờ là khi mình mặc bộ lễ phục gợi cảm nhưng không quá lộ liễu, vừa xuất hiện liền hấp dẫn ánh mắt của hầu hết đám đàn ông con trai thì cô lại nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc. Vì thế, quyết định đó của cô không cần đợi đến ngày mai, bởi vì nữ nhân vật chính mà cô sẽ nói rõ quyết định của mình đang đứng cách đó không xa, mặc bộ lễ phục công chúa mà cô tặng, thật sự giống một nàng công chúa nhỏ đứng giữa cha mẹ, xinh đẹp mà yên tĩnh đứng đó.

Hết chương 26