Thời gian của Hạ Đông Noãn thật sự rất eo hẹp, luôn ngựa không dừng vó từ thành phố này chạy tới thành phố khác, xuất hiện ở một kênh này, lại xuất hiện trên một biển quảng cáo. Nhưng chỉ cần có thời gian rảnh nàng sẽ cùng Y Vận Hàm đi dạo vườn trường, tâm sự, tận lực để có thể gặp mặt Y Vận Hàm nhiều hơn. Cho dù chỉ mang tiếng là "bạn bè", nàng vẫn sẽ mỗi ngày không nghỉ nhắn tin cho Y Vận Hàm. Điều đó như hạnh phúc lén trộm được. Có một người vướng bận trong lòng, lại không cảm thấy phiền chút nào. Tuy thái độ của Y Vận Hàm vẫn lãnh đạm trước sau như một, cũng không bao giờ nhắn tin trả lời. Khi đối mặt với Y Vận Hàm, Hạ Đông Noãn sẽ không tự chủ được giúp đỡ cô, lại mỗi lần đều chọc giận Y Vận Hàm. Đôi khi Hạ Đông Noãn phi thường uể oải khó hiểu. Nhưng từ khi có một lần bảo mẫu của Y Vận Hàm nói cho nàng biết, kỳ thật mỗi tiết mục của nàng Y Vận Hàm đều chăm chú nghe, ngay cả quảng cáo không quan trọng cũng không bỏ sót. Thế này Hạ Đông Noãn mới hiểu, không phải chị ấy không cần mình, mà rất để ý cho nên mới không thoát được ra khỏi cơn ác mộng của bản thân, mới sợ đem khó khăn đến cho mình. Cho nên nàng càng phải kiên trì tin tưởng. Lần này, sẽ không buông tay. Hạ Đông Noãn biết ba mẹ mình và người nhà họ Y khẳng định biết mình lại liên lạc với Y Vận Hàm. Bởi vì nàng thường xuyên ra vào biệt viện mà Y gia chuẩn bị cho Y Vận Hàm, có một lần còn chạm mặt Y Vận Hiền, anh ta suy sút rất nhiều, nàng cũng suýt nữa không nhận ra. Nhưng kỳ quái là mọi người giống nhau đều làm bộ như không biết. Tập thể giả ngu, Hạ Đông Noãn cũng vui vẻ khỏi cần giải thích, càng đến thường xuyên, cũng càng tự nhiên. Nàng hy vọng biết bao mình có thể bù đắp lại hai năm mình rời đi. Cho dù có ngăn cách, có thống khổ lẫn uỷ khuất, Hạ Đông Noãn cũng biết, những chuyện đó so với Y Vận Hàm đều nhỏ bé không đáng kể. Nàng nghĩ kỹ rồi, cuối tuần sẽ dẫn Y Vận Hàm đi nghe một buổi hoà nhạc. Nhạc trưởng đẳng cấp thế giới cùng dàn nhạc hàng đầu, cơ hội này trong nước cũng không phải có thể thường xuyên gặp được, thường thường không mua được vé. Hơn nữa, không làm tổn thương lòng tự trọng của Y Vận Hàm, đây mới là chuyện quan trọng nhất. Thuận tiện còn có thể kéo theo Trần Mặc và Lương Sơ Lam đang trong trạng thái mất tự nhiên. Nghĩ đến Trần Mặc bị một cô gái tây tên cái gì mà Linda dây dưa, liền thổn thức một trận, quả nhiên là chị em khó khăn giống nhau. Nghĩ rằng đây sẽ là một cơ hội, cho nên nàng nhờ trợ lý đi đến trung tâm bán vé đặt vé, lại còn vận dụng một chút quan hệ mới lấy được vé, thành công rồi nhắn một tin cho Trần Mặc. Kỳ thật mấy ngày nay, Trần Mặc chưa gặp lại Lương Sơ Lam lần nào, không gặp vì mình còn chưa suy nghĩ rõ ràng đoạn tình cảm này cho lắm, huống chi, đang bận đón tiếp bạn bè nên không có thời gian. Tuy hai tháng trước bạn gái cũ Linda bay từ Mỹ tới Trung Quốc tìm mình, muốn cùng mình nối duyên cũ, nhưng Trần Mặc vẫn thẳng thừng từ chối. Không chỉ bởi vì Lương Sơ Lam, cũng bởi vì mình đã sớm hiểu rõ cái gì mới gọi là yêu. Nhưng Linda vẫn lấy lý do chưa từng tới Trung Quốc, muốn Trần Mặc tận tình địa chủ, quấn quýt lấy mình. Cô cũng không có cách nào. Cũng bởi vì thế, Trần Mặc đành phải thẳng thừng đuổi cô nàng người Mỹ này tới khách sạn, nếu không ở nhà lại nói hươu nói vượn. Trần Mặc còn chưa chuẩn bị sẵn sàng để come out. Cuối tuần, Trần Mặc bị Linda kéo đi khắp phố lớn ngõ nhỏ. Cái gì Linda cũng cảm thấy hứng thú, ngay cả tiệm bán vòng hoa cũng phải đi vào nhìn một cái. Trần Mặc thực bất đắc dĩ, nhưng lại chỉ có thể duy trì vẻ tươi cười. Người Mỹ tính vốn nhiệt tình, không câu nệ tiểu tiết. Trần Mặc cũng quen thói Linda hành động thân mật với mình. Linda cực kỳ vui vẻ nhìn người nặn tượng đất trước cửa siêu thị. Trần Mặc liền mua một cái cho nàng, kết quả thu được một làn môi thơm nhiệt tình. Cho dù không phải người yêu thì hôn trán, hôn má gì đó cũng rất bình thường. Trần Mặc cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ là cô không biết một màn này đều bị Lương Sơ Lam thu vào mắt. Thứ bảy nào Lương Sơ Lam cũng đến siêu thị này mua ít đồ ăn vặt cùng vài đồ cho trẻ em cho Cảnh Ý. Ngày hôm đó, nàng gọi vào di động Trần Mặc, đi tìm cô, nhưng vẫn luôn không thu được hồi đáp. Trần Mặc hiển nhiên đang tránh né nàng, không thể rõ ràng hơn. Chẳng qua không ngờ lại ở chỗ này tình cờ gặp Trần Mặc, càng không ngờ Trần Mặc dĩ nhiên lại bị một cô gái tóc vàng mắt xanh thân mật kéo. Trên mặt hai người tràn đầy vẻ tươi cười khoái hoạt. Lại cả nụ hôn hào phóng khi đứng trước người nặn tượng đất đó nữa. Người làm cố ý, người nhìn có tâm. Cô gái kia không kém hơn Trần Mặc chút nào, ngũ quan thâm thuý lập thể cùng đôi mắt màu xanh lam trong suốt, nhìn Trần Mặc, vui vẻ mà thoả mãn, thi thoảng còn có thể vô cùng thân thiết vuốt vuốt đầu Trần Mặc, hoặc tựa lên vai Trần Mặc. Một bộ chị chị em em thân mật. Trần Mặc cũng không bài xích, dễ dàng tha thứ sủng nịnh đối với hành vi của cô gái ấy, căn bản không ngại những ánh mắt xung quanh ném lại. Lương Sơ Lam bị ma quỷ ám ảnh, quên rời đi, nhìn các nàng, cũng thu hết một màn kia vào mắt. Trái tim Lương Sơ Lam như bị bắn trúng một tên, từ một điểm đau đớn lập tức lan tràn đến toàn thân. Lương Sơ Lam đột nhiên nhớ tới lời cự tuyệt của Trần Mặc ngày đó, nghĩ đến câu "Dựa vào cái gì còn chờ chị", lại cả "Không yêu". Thì ra, bên cạnh em ấy đã có một người xứng đôi với em ấy như thế. Cảm giác chợt hiểu như sét đánh trúng đỉnh đầu lập tức phá nát chút niềm tin còn sót lại trong lòng Lương Sơ Lam mấy ngày qua. Thì ra, cảm giác khi người mình yêu đã yêu người khác là thế này. Lương Sơ Lam coi như hiểu. Nhưng nỗi đau đớn khi tỉnh ngộ này, làm sống lưng nàng thẳng tắp căng cứng, toàn thân phát lạnh run rẩy, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, muốn nói với bản thân mình nhìn lầm rồi, nhưng cũng hiểu đây là sự thật. Trần Mặc cũng không biết vì sao đang đứng lại đột nhiên cảm thấy phía sau có người chăm chú nhìn mình, một loại cảm giác khó hiểu dựa vào giác quan thứ sáu làm cho cô vô duyên vô cớ ngoái đầu lại. Liếc một cái liền thấy Lương Sơ Lam đứng trong đám người, mảnh mai đơn bạc như tờ giấy, nắm tay siết chặt, dịch thể sáng chói trong ánh mắt giống như đang phải chịu đựng thống khổ tận cùng. "May, What's going on?" Linda cảm giác được cánh tay mình đang kéo lại duỗi ra sau, nàng nhìn đám đông cũng không biết Trần Mặc đang nhìn ai, liền tò mò lên tiếng hỏi. "Nothing." Trần Mặc lắc lắc đầu, quay đầu nhìn Linda, cố ý vô cùng thân thiết vuốt hai má Linda, mỉm cười nói. Trong nụ cười tươi hàm chứa mị lực phong hoa tuyệt đại. Cô thậm chí không biết vì nguyên nhân gì. Trần Mặc như ý nguyện thấy được cảm xúc tuyệt vọng trên nét mặt Lương Sơ Lam. Nàng thế mà lại nở nụ cười, cười đến làm người ta sợ hãi, cười phảng phất như ngay cả sức nặng của sinh mệnh cũng không có cách nào chèo chống. Trần Mặc đột nhiên nhìn hiểu, hiểu được hàm nghĩa của nụ cười kia, giống như đang nói, em hạnh phúc là tốt rồi, tôi sẽ lặng im rời đi. "Ok, Let's go." Linda vỗ vỗ Trần Mặc, lôi kéo cô tiếp tục đi. Trần Mặc gật gật đầu, lồng ngực lại bị nụ cười ý vị thâm trường kia như nặng nề chịu một cú đấm, lại vẫn giữ nụ cười xoay đi, khoé miệng vẫn duy trì một dạng run rẩy, dùng khí lực lớn nhất để lại một bóng lưng cho Lương Sơ Lam. Trần Mặc không biết sau đó Lương Sơ Lam thế nào, cô chỉ biết mình không còn tâm tư đi dạo phố, trong đầu tất cả đều là nụ cười như nhìn thấu hồng trần đó của Lương Sơ Lam. Đây chẳng lẽ không phải là kết cục mình muốn sao? Trần Mặc cười khổ, vì sao lại vẫn không buông bỏ được, nghĩ không thấu. Cho dù cho mình một thế kỷ, có lẽ cũng không cương quyết chấm dứt được. Nhưng vì cái gì, người lựa chọn luôn không phải là mình. Lương Sơ Lam, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì làm dao động tâm mình, dựa vào cái gì mỗi lần mình đều phải chấp nhận kết quả mà nàng trao cho. Trần Mặc không phục, nhưng cũng sâu sắc biết, là chính mình cho Lương Sơ Lam cơ tổn thương mình, cho nàng chìa khoá để tiến vào sâu trong nội tâm mình. Sau đó đi dạo phố gian nan dị thường, Linda vẫn duy trì sự nhiệt tình không giảm, nhưng Trần Mặc cuối cùng không có cách nào chuyên tâm nói chuyện với nàng, chỉ giới thiệu với nàng một số thứ đặc trưng của Trung Quốc. Thẳng đến khi làm cho miệng của Linda nhồi đầy đủ loại đặc sản, bên tai mới thoáng thanh tịnh một chút. Trần Mặc trong tình trạng kiệt sức trở lại khách sạn, chân cũng sắp sưng lên rồi. Linda ngồi trên giường, thưởng thức một đống chiến lợi phẩm của mình. Trần Mặc nhìn thoáng qua Linda hứng trí dạt dào, liền mở TV, ngồi xuống sô pha để mát xa bàn chân, ngay cả khí lực để trả lời cũng không có. Phim thần tượng cẩu huyết, chương trình giải trí rẻ tiền khá thú vị, chọn qua chọn lại, làm cho Trần Mặc đổi hết kênh này đến kênh khác, kết quả bắt gặp đúng chương trình vấn đáp của Hạ Đông Noãn được phát lại. Vừa xem vừa cười, thật không biết Hạ Đông Noãn còn có tế bào hài hước như thế. Chỉ là, hỏi đáp vĩnh viễn không có khả năng chỉ có vui vẻ. Thẳng đến khi tiết mục tiến vào giai đoạn phiến tình, Trần Mặc nhìn vẻ mặt của Hạ Đông Noãn thay đổi, trên màn hình lớn hiện lên tấm ảnh chụp chung rõ ràng, Trần Mặc mới biết lần đó thật sự đạp trúng tuyến lệ của Hạ Đông Noãn, chẳng qua bức ảnh kia giống như cũng động đến vảy ngược của mình. Trong lòng thế nhưng cũng bởi vì hình ảnh phiến tình cùng ngôn ngữ mà trở nên ảo não dị thường, giống như có một ngọn lửa không biết tên đang thiêu đốt. Hồi ức tươi đẹp đã qua không thèm chào hỏi từ trong ký ức ngây ngô vụt loé, thay đổi bộ dáng. Tình yêu ngày ấy giống như thanh xuân sáng lạn, một tình yêu nồng nhiệt mà khắc sâu, cũng là một kết cục làm người ta không thể chấp nhận. Sự thật tàn nhẫn cứng rắn cắt nát trái tim Trần Mặc. Chuyện xảy ra lúc chiều lại hiện lên trong đầu Trần Mặc, một thứ cảm xúc muốn bắt lại bắt không được cứ thế xé rách lý trí cùng đầu dây thần kinh trong thân thể. Thế cho nên, khi Linda thay đổi mấy bộ quần áo hỏi ý kiến Trần Mặc, lại không hiểu sao bị hung hăng mắng mấy câu. Trần Mặc biết ngữ khí của mình đã cực kỳ khó chịu, vì không để mình giận chó đánh mèo, cô xem xong tiết mục liền lấy một bộ quần áo đi tới phòng tắm. Cô cố ý dùng nước lạnh như băng xối lên đầu, bọt nước trong suốt mang theo hơi lạnh từ mái tóc nhỏ xuống, rơi trên mặt đất, tạo nên từng đoá gợn sóng nho nhỏ. Trái tim bị đông lạnh đau nhói, lý trí lại im lặng không được. Trần Mặc biết mấy ngày qua mình vẫn ở trong trạng thái thấp thỏm lo âu. Luân phiên hít sâu, làm cho mỗi tế bào trên da đều truyền lại cảm giác rét lạnh. Trần Mặc rùng mình, lại cảm thấy như vậy mới có thể làm cho nội tâm mình trong lúc chịu đựng ngược đãi đạt được sự an tĩnh mà chân thật. Để nước lạnh thấu xương rửa sạch nỗi đau đớn, lại không mang đi được trái tim vỡ nát của Trần Mặc. Khi cô cầm lấy di động, đọc tin nhắn của Hạ Đông Noãn, nụ cười chua xót hiện lên gương mặt còn ướt hơi nước. Cái tên Lương Sơ Lam này chỉ sợ sẽ không còn liên quan gì tới mình nữa. Lòng Trần Mặc bị suy đoán này biến thành âm ỷ đau đớn. Trần Mặc suy nghĩ, liền hỏi Linda có muốn đi nghe không, kết quả đương nhiên chắc chắn mời thành công. Tuy Linda không đi hội chùa, không có hứng thú đi mấy hoạt động du sơn này nọ đặc sắc của Trung Quốc, nhưng vẫn rất cao hứng, nhập gia quỳ tục mà thôi. Hôm đó, Trần Mặc cùng Linda đã sớm đến ghế lô chờ, bởi vì Hạ Đông Noãn hoàn thành công việc rồi còn muốn đi đón Y Vận Hàm, cho nên sẽ đến chậm. Hai người bọn họ mặc không tính là quá trang trọng, cũng không đơn giản xuề xoà quá, chẳng qua màu sắc phối hợp nhìn qua rất giống đồ tình nhân, lại làm nổi bật khí chất hai người, chọc cho nhân viên phục vụ bưng trà đưa nước đều nhịn không được nhìn nhiều vài lần. Bởi vì Hạ Đông Noãn đặt là ghế dài khu ghế VIP, cho nên đến lúc đi vào cũng không cần xếp hàng soát vé, mà trực tiếp đi đường riêng. Cho nên mặc dù sắp đến giờ khai mạc chỉ còn nửa tiếng, Hạ Đông Noãn cũng không sốt ruột. Nàng ôn nhu lại cẩn thận che chở Y Vận Hàm, tuy chị ấy không muốn để mình đỡ, nhưng ít ra chấp nhận đến, Hạ Đông Noãn cũng rất vui vẻ. Từ bãi đỗ xe đến rạp hát vẫn còn một khoảng cách. May mắn Hạ Đông Noãn mắt sắc, không biết là ai để lộ tin tức, trước cửa rạp hát thế nhưng lại đột nhiên xuất hiện rất nhiều fan giơ biển hiệu "Hàn khí đột kích, ai dám tranh phong", ngó nghiêng khắp nơi xem có thân ảnh của Hạ Đông Noãn không. Thần kinh của Hạ Đông Noãn căng thẳng, bởi vì hôm nay nàng cũng không mang theo vệ sĩ, rạp hát cũng không chuẩn bị bảo vệ. "Mọi người nhìn người đó kìa! Hạ Hàn ở đó!!!" Đột nhiên có một cô bé hét lên. Nhiều người như vậy, luôn luôn có một người có thể ở giữa đám đông phát hiện ra Hạ Đông Noãn đang muốn lén trở về. Cô bé kia cực kỳ hưng phấn, thanh âm có lực xuyên thấu làm cho ánh mắt của mọi người đều theo tay nàng chỉ nhìn lại. Hạ Đông Noãn giật mình ngẩn ra, nhìn đám người đông nghìn nghịt tập thể lao tới, toàn bộ tế bào trong não đều đình chỉ tự hỏi. Hết chương 87 ----------------------------------- Bách Linh: Chap này làm mình càng cảm thấy Trần Mặc ấu trĩ =.= Rất ủng hộ cặp này BE