"Là...là gì?" Trái tim Hạ Đông Noãn đập mãnh liệt, cảm giác Y Vận Hàm tới gần, cảm giác bởi vì tới gần mà hơi thở thơm ngát phả ra thổi lên mặt mình, mang theo mùi hương quen thuộc, nhịp tim bắt đầu vô cớ gia tốc, thậm chí cũng bắt đầu nói lắp. Y Vận Hàm mỉm cười, nụ cười tươi như ánh mặt trời quét sạch mọi lo lắng ưu sầu hai năm qua, ôn nhu lấy tay ôm hai má Hạ Đông Noãn, chạm vào gương mặt tinh xảo kia, nhẹ nhàng lướt qua từng điểm từng điểm từ giữa hàng mi, giống như muốn đem khuôn mặt quen thuộc kia khắc trên đầu ngón tay. Sau đó cô như hao hết khí lực hạ một nụ hôn dịu dàng thật sâu lên khoé môi Hạ Đông Noãn. Từ khoảnh khắc đầu ngón tay của Y Vận Hàm chạm vào mình, nàng như bị ấn nút tạm dừng, theo xúc cảm mềm mại lướt trên mặt, vẫn đứng im không nhúc nhích, tất cả đầu dây thần kinh đều run rẩy cảm thụ loại ôn nhu đã xa vắng lâu ngày này, nín thở giống như sợ mình chỉ cần dùng hơi nhiều sức một chút, thì chỉ một động tác của mình cũng sẽ phá nát cảnh trong mơ đẹp đến không giống hiện thực này. Thẳng đến khi đôi môi mềm lạnh như băng ấy thật cẩn thận, cũng không đủ chuẩn xác khắc lên khoé môi mình, Hạ Đông Noãn cảm giác trong đầu "ầm" một tiếng, trong nháy mắt mọi lỗ chân lông đều mở ra, ngay cả hô hấp vốn tạm dừng cũng trở nên quỷ dị dị thường. Cảm giác ấm áp đã lâu vắng bóng cùng tình cảm như toà núi băng bị nham thạch nóng bỏng hoà tan, trong nháy mắt đầy tràn, làm cho nàng nhịn không được muốn rớt nước mắt. Đã đợi bao lâu mới có lại, tình yêu này đã đợi biết bao lâu. Nàng rốt cuộc không khống chế được, đỡ lấy đầu Y Vận Hàm, trực tiếp làm sâu sắc nụ hôn này. Đầu lưỡi tách khớp hàm còn ngưng trệ, cái lưỡi đinh hương trượt vào khoang miệng hàm chứa thứ hương vị ngọt ngào. Nước mắt cuồn cuộn lăn dài, hoà chung với đầu lưỡi mềm mại, cùng phân mĩ hảo đến vô cùng múa một điệu. Hạ Đông Noãn chưa bao giờ lại khát vọng một vòng tay ấm cùng thân thể dựa sát vào nhau như lúc này, dù khoảng cách có kéo gần đến đâu cũng không thể biểu đạt rõ nỗi đau đớn trong lòng, đau vì tình. Đầu lưỡi Y Vận Hàm trốn tránh, ít nhiều có phần trúc trắc, nhưng thứ kí ức đã khắc sâu vào lòng lại làm cho Hạ Đông Noãn quên cả lối về. Đuổi bắt đầu lưỡi đối phương, trốn tránh lại giống như mời gọi người càng tiếp xúc xâm nhập sâu hơn. Mỗi một góc, mỗi một nơi đều từng có bóng dáng mình tồn tại, có thứ cảm khái đột ngột chiếm cứ mọi suy nghĩ của Hạ Đông Noãn. Là thật sự khó khăn có được, mình lại một lần nữa có được người con gái này. Nàng thật hy vọng thời gian cứ như vậy dừng lại ở khoảng khắc ấy, gió nhẹ mang theo hương hoa, đầu lưỡi là hương vị quen thuộc lại xa xôi, thân thể bị người thương quan trọng như chính bản thân mình ôm, cảm giác an tâm này, cảm giác tin cậy đó, làm cho Y Vận Hàm dù còn phiền não, nhưng cũng chìm đắm trong sự tốt đẹp. Thì ra mình vẫn luôn kháng cự chính là thứ cảm giác tươi đẹp như thế, thì ra thứ mình không dám muốn, không phải là trái tim của Hạ Đông Noãn, mà là sợ một khi mình phụ thuộc vào nó rồi lại còn muốn rút ra sẽ khó khăn đến gần như cướp đi tính mệnh. Một nụ hôn lâu dài mà ôn nhu, làm cho hai người sau khi dừng lại đều đỏ mặt. Nếu Y Vận Hàm nhìn được, sẽ thấy một Hạ Đông Noãn đã quen ở dưới ánh mắt chăm chú của cả vạn người, chụp ảnh giường chiếu cũng không chớp mắt, hiện tại lại giống như một cô gái đang trong mối tình đầu, đỏ bừng mặt, gác đầu mình lên vai cô. Kỳ thật, chỉ một nụ hôn, không cần ngôn ngữ, không cần nói chuyện, cứ như vậy rõ ràng biết rốt cuộc ở trong lòng đối phương mình có vị trí gì, mà đối phương đối với mình là một tồn tại thế nào. "Khi nào thì chị có thể để em đeo nhẫn cho chị đây?" Hạ Đông Noãn nhìn chằm chằm Y Vận Hàm một lát, xem đủ, đột nhiên lôi kéo tay cô đỏ mặt hỏi, có ý làm nũng, ý đồ tranh thủ lúc Y Vận Hàm còn chưa hồi thần, đục nước béo cò, làm cho cô thuận theo mình. Mà xúc cảm chặt chẽ trong lòng bàn tay cùng hơi thở ấm áp bên tai quả thật chọc Y Vận Hàm lại dâng tràn khí huyết. "Nhìn biểu hiện của em, khi nào được A+ thì mới đồng ý." Y Vận Hàm bị hôn đến choáng váng mặt mày, nhưng lại hiếm hoi cười khẽ, bởi vì nụ cười quyến rũ này, làm cho khí sắc đều trở nên dị thường quyến rũ động lòng người. "Không phải chứ, còn muốn chấm đểm! Vậy được rồi. Em biết, có một chuyện khẳng định sẽ làm chị vừa lòng, hì hì!" Hạ Đông Noãn cúi đầu, lại còn phải khảo sát, vào Đảng cũng còn không khó đến thế. Chẳng qua trong đầu nàng lại là tình cảnh khác. Trong cái đầu thuộc về người ngoài hành tinh của nàng, nếu có thể hầu hạ thân thể Y Vận Hàm thoải mái, như vậy, toàn bộ biểu hiện hẳn có thể đạt được A ++++++, ha ha. Nghĩ đến cái gì làm cái đó, dù sao thời gian cũng không sai biệt nhiều lắm. Vừa nghĩ thế, Hạ Đông Noãn liền dẫn theo Y Vận Hàm đi ăn cơm tối, ăn cơm rồi, liền gọn gàng dứt khoát không đi chơi đâu, trở về khách sạn. Khi Y Vận Hàm vừa vào phòng đã bị kéo vào phòng tắm, đè trên vách tường mà hôn, cô mới biết "chuyện" mà Hạ Đông Noãn nói rốt cuộc là cái gì. Tư duy còn giãy dụa, thân thể cũng đã mềm nhũn thành một vũng nước. Hạ Đông Noãn ra sức trêu chọc, rốt cục cảm thấy mỹ mãn nghe được tiếng rên rỉ ngọt ngào dinh dính khó có thể ức chế tràn ra từ cổ họng Y Vận Hàm, cảm giác này đến từ niềm thoả mãn cùng khoái hoạt mà trước nay hai người chưa nếm trải. Mồ hôi cùng nước mắt quấn quýt lấy nhau, cảm giác ẩm ướt dưới lòng bàn tay cùng dấu vết động tình trên thân thể, chính là dáng vẻ đẹp nhất của tình yêu. Đây là lần đầu tiên từ sau khi xa nhau hai người kết hợp chặt chẽ, xâm nhập vào sâu tận cùng và thăm dò, nghiên cứu thân thể lẫn nhau thế này. Hạ Đông Noãn như một học trò cần cù, khắc khổ thăm dò, bắt giữ mỗi một phân mẫn cảm cùng tình yêu, không buông tha một chi tiết nào. Các nàng đều đem hoàn hoàn chỉnh chỉnh cả bản thân, chân thành giao cho đối phương. Tin tưởng như thế, lại bức thiết đến vậy. Giống như một loại bản năng, vừa khóc, lại vừa khoái hoạt, mà cảm giác mất rồi có lại được tựa như một mồi lửa, châm ngòi mọi kích tình cùng tình yêu. Động tác của Y Vận Hàm tuy vẫn chỉ dừng lại ở cẩn thận sờ soạng, nhưng ở Hạ Đông Noãn cảm thụ, lại là một dạng truyền đạt tình cảm khác thường. Cảm xúc muốn lại không chiếm được bành trướng toàn bộ dục vọng, một khắc đó, cô tựa như một nụ hoa chưa bao giờ nở rộ, nhưng trong nháy mắt lại phô bày mỹ cảm yêu dã tột cùng. Đường cong quen thuộc, dáng người linh lung, thức tỉnh mọi hồi ức hai người đã trải qua. Màn kết hợp ái tình của hai người đã ly biệt rất lâu tựa như một lễ rửa tội, tẩy đi mọi mờ mịt khó khăn của hai năm qua, cũng mở ra cho tâm linh của Y Vận Hàm một cánh cửa khác. Cô gái mà bởi vì xa cách mà có một loại phong bị khác, dưới lễ rửa tội này, tựa hồ đã trở lại. Thân mật kết hợp, tay chạm tay, còn cả nhịp đập tương hợp về linh hồn, đó là lần đầu tiên Y Vận Hàm có cảm giác cuộc đời ở giây phút này liền vẹn toàn. Một tối kích tình làm cho hai người như mất đi mọi khí lực, rúc vào cùng nhau, an tĩnh ngủ, thẳng đến giữa trưa hôm sau mới dần dần tỉnh lại. "Hiện tại có thể đeo nhẫn đúng không, hôm qua em nghe được thân thể chị nói OK đó." Hạ Đông Noãn ôm Y Vận Hàm chơi xấu, quả nhiên từ trên mặt cô nhìn thấy biểu tình bị mình nói bó tay không biết đáp gì. "......" Y Vận Hàm cảm thấy không hiểu sao trước kia mình lại cho rằng Hạ Đông Noãn là một bé loli ngây thơ vô hại, thật đúng là lúc không mù còn không thấy rõ bằng lúc mù. Cho tới nay cô mới biết được Hạ Đông Noãn rất biết tính kế, mình không ngờ lại bị ăn gắt gao. Cứ nghĩ không biết thế nào mình lại dưới tình huống bất tri bất giác cùng Hạ Đông Noãn hoan ái suốt một buổi tối liền cảm thấy nhất định là mình điên rồi. "Im lặng tức là đồng ý, ha ha, em biết là chị ngượng mà." Hạ Đông Noãn nhìn Y Vận Hàm đỏ mặt, liền lẩm bẩm, mặc kệ nửa người trên trần trụi, làn da trắng nõn trực tiếp lộ ngoài không khí, cầm chiếc nhẫn đặt trên đầu giường lên: "Để em đeo cho chị." "Tôi đâu có đồng ý!" "Vừa rồi chị mới cúi đầu khoảng 3 độ, em thấy mà, với lại im lặng tức là đồng ý, không cho nói không giữ lời, ngoan." Hạ Đông Noãn giống một đứa trẻ, dám không thèm nhìn vẻ mặt rối rắm bất đắc dĩ của Y Vận Hàm, trực tiếp cầm nhẫn đeo lên ngón áp út của cô, còn kèm theo một nụ hôn buổi sáng ngọt ngào: "Như thế chị chính là người của em, chúng ta phải làm một đôi tình nhân ba đời ba kiếp, nếu không em sẽ không để chị đi! Ha ha." Hạ Đông Noãn sang sảng cười. Lần này thật sự đến phiên Y Vận Hàm hết chỗ nói rồi, không biết là bị Hạ Đông Noãn vô lại chọc cho tức đến không còn gì để nói, hay là do sự ngọt ngào cùng ấm áp bất ngờ đột ngột đó biến thành đầu óc không phản ứng kịp, cứ như thế bị giam cầm. Cô đột nhiên cảm thấy mình còn chưa hiểu rõ Hạ Đông Noãn, nghe những lời vặn vẹo méo mó không đúng sự thực đó của nàng, cô có cảm giác mình lên nhầm thuyền giặc. "Buồn nôn! Làm gì đến mức thế?" "Chị thích em buồn nôn còn gì! Ha ha, phải rồi, không phải chị cảm thấy em không đủ chính thức đấy chứ, yên tâm, lần sau em sẽ tổ chức một màn cầu hôn chính thức cho chị. Muah ~" "Tuỳ em tuỳ em! Em đúng là đồ lưu manh!" Y Vận Hàm cũng không tranh cãi với nàng, cô xem như đã hiểu Hạ Đông Noãn hiện tại giỏi nhất chính là trực tiếp xuyên tạc ý mình, bẻ cong mọi lời mình nói thành ý mà nàng muốn, rất đắc ý và vui sướng. Mình giải thích căn bản như đàn gảy tai trâu, huống chi trong tiềm thức Y Vận Hàm căn bản không tính kháng cự, ý niệm trở thành người của Hạ Đông Noãn giống như mang theo một loại ma lực, làm cho tâm tình của cô sung sướng đến nở hoa. "Dù là lưu manh thì chị cũng phải thích, ha ha. Hơn nữa quan trọng là, ông nội của chị cũng giao chị cho em rồi, chị không thể làm trái ý ông ấy được." Hạ Đông Noãn tiếp tục càng không ngừng đấu võ mồm, nói đến vui vẻ không kiềm được. Ngữ khí còn cố ý ra vẻ già dặn. Y Vận Hàm nghe Hạ Đông Noãn nói đắc ý như thế, không biết sao lại bùng lên ngọn lửa vô danh, đầu ngón tay thuận theo nguồn phát ra âm thanh tìm đến môi Hạ Đông Noãn, sau đó lấy thế sét đánh không kịp bưng tai trực tiếp nhào tới, tặng cho một nụ hôn hương diễm che kín miệng. Hôn đến mức Hạ Đông Noãn mắt bay đầy sao, máu mũi chảy ròng ròng. Mới sáng sớm đã được một nụ hôn sâu thế này, khiến Hạ Đông Noãn đem những lời vừa định nói quẳng hết ra sau đầu. Chẳng qua, ngay khi Hạ Đông Noãn hôn vừa vặn có một chút phản ứng, Y Vận Hàm đột nhiên rời môi, vẻ mặt đắc ý cười cười, chui vào trong ổ chăn, bỏ lại Hạ Đông Noãn một người vẻ mặt say mê lộ ra ngoài không khí, tưởng tượng bộ dáng người kia muốn mà cô không cho, trong lòng liền sung sướng. Nhóc con, đấu với tôi, em còn non lắm. Hạ Đông Noãn lại không cam lòng yếu thế chui vào ổ chăn báo thù rửa hận, hai người đùa giỡn ầm ỹ, thẳng đến khi dạ dày bị hai người ngược đãi quá mức mà bắt đầu phản kháng, mới lưu luyến dậy. Hạ Đông Noãn bấm số Trần Mặc, muốn báo với cô mình và Y Vận Hàm phát triển rất tốt đẹp, thuận tiện cũng muốn gọi cho trợ lý. Bởi vì vội vàng an bài chuyến du lịch này, công việc của mình còn chưa hoàn toàn kết thúc, hơn nữa tin tức mình giải nghệ cũng muốn mượn dùng tạp chí có tên tuổi lớn để thông báo, còn phải chuẩn bị cuộc họp mặt phóng viên. Như thế lại nói, thật ra có rất nhiều việc mình cần làm, nàng muốn dẫn Y Vận Hàm về nhà, đạt được sự chấp thuận của ba mẹ, còn phải suy nghĩ làm thế nào để cho người con gái này mau chóng biến thành người vợ hợp pháp của mình. Mỗi ngày lo lắng đề phòng, Hạ Đông Noãn nghĩ mà sợ, vẫn cứ nên dùng danh nghĩa pháp luật ràng buộc cô mới là thực tế nhất. Nhưng cô vừa mới gọi được cho Trần Mặc, đã bị người kia quát cho: "Làm cái gì thế, tôi đang bận!", thái độ ác liệt chưa từng có, sau đó cúp máy. Hạ Đông Noãn không hiểu gì cả, nghĩ thế nào cũng không rõ, Trần Mặc làm gì mà lại một bộ như ăn phải thuốc nổ thế. Chẳng qua sau nửa phút, nàng hiểu, khoé miệng lập tức dương lên đường cong không có ý tốt. Trong lòng thầm nghĩ, Trần Mặc à Trần Mặc, giờ này rồi cậu còn có thể cầm thú như thế, thật đúng là nhìn không ra! Hết chương 96 ---------------------------------- Bách Linh: Sau mấy chục chap ngược cuối cùng cũng ngọt :))