Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại

Chương 114: Công khai hành động, cà phê lam sơn

Đầu tiên là ngồi tàu lượn siêu tốc nôn đến trời nghiêng đất lở, sau đó uống một chai nước trái cây chua chua lạnh lạnh, tiếp đó là ngồi ly cà phê lắc lư đụng phải cậu bé nghịch ngợm, kết quả ngay đến chai nước hoa quả lúc nãy vừa uống vào cũng đã nôn đến sạch sẽ...

Sở Dao dựa vào bên người của Lâm Hạo Thịnh, ngay cả đến sức lực để nâng tay lên cũng không còn nữa.

“Sở Dao, cậu cũng yếu quá rồi đó...” Lục An Nhiên lắc lắc đầu nói: “Anh Hạo Thịnh, anh ở lại với cô ấy một lát đi, em cùng với anh An Hổ đi chỗ khác chơi tiếp.

“Chuyện này...” rõ ràng Lâm Hạo Thịnh có ý kiến với sự sắp xếp của Lục An Nhiên, nhưng Sở Dao thành bộ dạng này, hắn ta thật sự cũng không có phương pháp nào vứt ả đi. Trong lòng lại tăng thêm chán ghét Sở Dao, nhưng nghĩ lại Sở Dao vẫn còn giá trị lợi dụng, Lâm Hạo Thịnh cũng chỉ có thể nhịn lại gật đầu: “Được thôi...”

“Vậy bọn em đi nhé!” Lục An Nhiên kéo lấy tay Lục An Hổ nhanh chóng đi xa.

Nhìn bóng lưng của hai người càng ngày càng xa, Lâm Hạo Thịnh xiết chặt nắm tay.

“Anh Hạo Thịnh...” âm thanh của Sở Dao có chút suy nhược: “Thật sự xin lỗi anh, lại tăng thêm phiền phức cho anh...”

“Không sao...” Lâm Hạo Thịnh hít thở thật sâu sau đó quay qua dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Sở Dao: “Dao Dao, em như vậy anh cũng không thể để em ở lại không lo lắng!” nếu như thật sự có thể, hắn ta thật sự cũng muốn bỏ mặc Sở Dao không quản nữa! Đáng chết, phá hỏng kế hoạch của hắn!

“Anh Hạo Thịnh...” Sở Dao hơi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Lâm Hạo Thịnh, trái tim trật nhịp, loại cảm giác hạnh phúc kia lại tràn đầy trong lòng thêm lần nữa.

“Dao Dao, em có muốn uống cái gì không?” Lâm Hạo Thịnh hỏi.

“Không... Em chỉ muốn ở đây với anh thêm chút nữa...” Sở Dao rủ đầu xuống, đem đầu dựa vào bên hông của Lâm Hạo Thịnh, ả ta chỉ hi vọng cứ như vậy là tốt rồi...

Lâm Hạo Thịnh hơi hơi nhíu mày, ngẩng đầu lên nhìn bốn phía xác định hoàn toàn đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Lục An Nhiên nữa, không vết tích mà xiết xiết nắm tay, hắn ta không cam tâm, hôm nay vốn dĩ muốn để cho Lục An Nhiên hạ xuống sự phòng bị đối với hắn, có thể rút ngắn mối quan hệ với Lục An Nhiên thêm một bước, ai biết được không nói đến việc đầu tiên là dẫn theo Lục An Hổ, Sở Dao lại cứ đảo loạn mọi thứ, thực sự khiến hắn ta phiền muộn! Nhưng nghĩ đến kế hoạch ngày 4 tháng 10 của hắn, Lâm Hạo Thịnh mới thả lỏng nắm tay... Lục An Nhiên, thời gian còn dài, tôi ở lại từ từ chơi với cô!!!

“Hắt xì!” Lục An Nhiên vừa đi đến cổng khu vui chơi liền hắt hơi một cái.

“Lại có người chửi em?” Lục An Hổ nói.

“Cả cái này anh cũng biết?!” Lục An Nhiên vuốt ve cánh mũi cười nói: “Người chửi em có quá nhiều, cũng không biết là ai!”

“Dù gì cũng không phải lỗi của em.” Lục An Hổ khẳng định nói.

“Tin tưởng em như vậy sao!” Lục An Nhiên dùng cùi chỏ đập một phát vào ngực của Lục An Hổ: “Đi chung với chị, đồ ăn thức uống phục vụ tận răng, cô nương xinh đẹp như hoa cũng có!”

“Oẹ...” theo phản ứng Lục An Hổ nôn khan một hơi.

“Không phải anh chứ! Phản xạ chậm như vậy! Cũng đã xuống khỏi tàu lượn siêu tốc cả nửa ngày trời anh mới có cảm giác muốn ói!” Lục An Nhiên kinh ngạc nói.

“Không phải do say tàu lượn siêu tốc!” Lục An Hổ chỉ vào Lục An Nhiên nói: “Còn không phải tại em! Sau này em cố gắng ít nói đến chuyện ăn uống đi! Mỗi lần từ miệng em nghe được việc này, anh đều muốn ói!”

“Chậc...” Lục An Nhiên chặc lưỡi: “Vừa nhìn là biết anh không có mệnh hưởng phúc mà! Vốn dĩ còn muốn mời anh ăn một bữa lớn đó!”

“Oẹ...” Lục An Hổ lại nôn khan lần nữa: “Xem như anh cầu xin em... Đừng nhắc nữa!”

“Haizzz... Vậy em không nhắc là được!” Lục An Nhiên nhún vai.

“Bây giờ chúng ta đi đâu?” cảm giác khó chịu hòa hoãn đi rất nhiều, Lục An Hổ mới mở miệng hỏi.

“Đi uống cà phê!” Lục An Nhiên cười giơ tay ra chặn một chiếc xe taxi: “Đến quảng trường mua sắm ở trung tâm thành phố.”

Chú tài xế là một người đàn ông trung niên tầm khoảng hơn 40 tuổi, thân hình mập mạp, hay cười thích nói chuyện, cả một quảng đường trò chuyện trên trời dưới đất với Lục An Nhiên, khi đưa tới nơi còn đưa cho Lục An Nhiên một tờ danh thiếp, nói rằng có thể tiếp nhận phục vụ cố định. Mặc dù nói hơn phân nửa trường hợp Lục An Nhiên đều không cần dùng đến lái xe phục vụ cố định gì đó, nhưng vẫn giữ lấy tấm danh thiếp để vào trong chiếc túi xách, nói một tiếng cảm ơn.

Đến quảng trường mua sắm, Lục An Nhiên trực tiếp đi vào tiệm cà phê kia, vừa bước vào tiệm liền nhìn thấy nữ phục vụ trước kia từng tiếp đãi họ, tóc tết hai bím, cả khuôn mặt tràn đầy nguyên khí: “Hoan nghênh quý khách.”

“Tom có ở đây không?” Lục An Nhiên mở miệng hỏi.

“Có ạ, nhưng mà Tom vừa hết ca làm, hình như chuẩn bị đi về rồi.” Nhân viên cười trả lời.

“Như vậy à!” Lục An Nhiên cười mỉm có chút đáng tiếc mà chu chu miệng: “Còn muốn đến đây uống cà phê do anh ta pha cơ!”

“Muốn uống cà phê do tôi pha thì lúc nào cũng được mà!” Tom sớm đã thay đồng phục thường ngày ra xuất hiện trước mắt Lục An Nhiên.

“Thật sao?” Lục An Nhiên nở một nụ cười với Tom, hôm nay mục đích mà cô đến đây chính là để uống cà phê do anh ta pha đấy.

“Em tìm một cái bàn ngồi đi, rất nhanh liền xong ngay!” Tom cầm lấy tay phải của Lục An Nhiên, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cô nói: “Sẽ xong rất nhanh thôi!”

“Ừm ừm!” Lục An Nhiên tìm một chiếc bàn vuông bốn chỗ ngồi ngồi vào, Lục An Hổ ngồi đối diện cô.

Ước chừng không tới 3 phút, Tom bưng theo một cái khay đi ra, trên khay có 3 ly cà phê, và hai miếng bánh kem cùng với một miếng bánh sừng trâu. Tom đặt chiếc mâm lên trên bàn, sau đó ngồi vào vị trí bên cạnh Lục An Nhiên: “Nếm thử đi.”

Lục An Nhiên bưng ly cà phê lên nếm một ngụm nhỏ: “Jamaica Lam Sơn.”

“Không sai.” Tom hài lòng gật đầu: “Biết ngay là em sẽ không khiến tôi thất vọng mà!”

“Cà phê này vô cùng ngon! Giá cả nhất định không hề rẻ!” Lục An Nhiên kết luận: “Tom, đây là quà tặng còn dư của anh đúng không!”

“Haha! Cả chuyện này mà em cũng biết à!” Tom cười lớn nói.

“Cây cà phê này đều lớn lên ở địa hình đồi núi gập ghềnh, quá trình thu hoạch vốn dĩ đã rất khó khăn, lúc hái hạt cà phê này còn phải chọn lựa hạt đã đạt tới độ chín nhất định. Trong ngày liền phải đem hạt cà phê hái được đi bóc vỏ, lên men. Sau đó quá trình rang sấy cũng không đơn giản, lúc rang sấy hạt cà phê Lam Sơn này bắt buộc phải làm trên nền xi măng hoặc một miếng đệm lót thật dày dưới đất, cho đến khi độ ẩm của hạt cà phê giảm xuống từ 12%-14%. Sau đó được lưu trữ ở loại kho chuyên dụng cho loại cà phê này. Lúc cần đến thì lấy ra rang xào, sau đó xây thành bột. Những quá trình này bắt buộc phải được kiểm soát chặt chẽ, nếu không, sẽ ảnh hưởng đến chất lượng của cà phê. Cho nên loại cà phê Jamaica Lam Sơn tốt thì giá cả sẽ không thấp, mà ly cà phê này thật sự là tinh phẩm, nhất định không phải loại hàng bày bán ở cửa hàng!” Lục An Nhiên giảng giải.

“Tôi biết rằng em sẽ hiểu mà!” Tom lộ ra một ánh mắt tán thưởng: “Thật ra hôm nay em đến đây cũng là do chúng ta có duyên đó!”

“Hửm?” Lục An Nhiên dùng nĩa cắm vào một miếng bánh sừng trâu nhỏ: “Là ý gì?”

“Chiều hôm nay tôi phải lên máy bay sang Anh rồi. Nếu em đến trễ cỡ hai tiếng đồng hồ thì lúc đó tôi đã trên đường đi đến sân bay!” Tom nói tiếp: “Thứ hai, ở Anh có một cuộc triển lãm cà phê, tôi có nhận được thư mời đến đó tham dự.

“Vậy thì thật sự là đến sớm không bằng đến đúng lúc nha.” Lục An Nhiên cười nói: “Lúc nào anh mới quay lại?”

“Muộn nhất là một tuần.” Tom nói: “Đến lúc đó tôi nhất định sẽ chuẩn bị hạt cà phê ngon nhất để đợi em đến đây!”

“Cảm ơn nhé!” Lục An Nhiên chớp chớp mắt cười: “Anh vừa nói tôi liền cảm thấy thèm!”

“Em có muốn cùng tôi đi đến đó không?” Tom ngỏ lời mời: “Phí ăn ở tôi sẽ lo hết.”

“Không cần đâu, cảm ơn!” Lục An Nhiên từ chối nói: “Tôi còn phải đi học nữa!”

“Vậy thì thật sự đáng tiếc.” Tom nhún nhún vai cười nói: “Nếm thử bánh kem trà xanh này đi, cũng là do tôi làm đó.”

“Được thôi!” Lục An Nhiên cười nếm thử một miếng nhỏ, hương vị thanh mát của trà xanh phút chốc lan tỏa trong miệng, khiến Lục An Nhiên không khỏi rụt cổ: “Có thêm bạc hà!”

“Đúng rồi!” Tom gật đầu: “Cũng ngon đúng không!”

“Ừm ừm!” Lục An Nhiên vui mừng gật đầu, đem đồ ăn ở trên bàn ăn sạch, lại nói chuyện thêm một lúc, Lục An Nhiên và Lục An Hổ cùng nhau rời khỏi tiệm cà phê, hẹn trước là khoảng cỡ hai tuần sau nữa sẽ đến đây quấy rầy, lần này Lục An Nhiên vốn không hề tranh giành việc trả tiền với Tom, sau khi rời khỏi quán cà phê, Lục An Nhiên và Lục An Hổ lại đi đến Tân Đông.

Khoảng thời gian một tuần, tiến độ trang trí trong nhà hàng vốn không hề chậm, tất cả mặt tường đều được dán giấy dán tường theo như Lục An Nhiên đã chỉ định sau đó lại còn cẩn thận dùng loại nhựa dẻo phủ lên để bảo vệ bề mặt, còn lọai ghế ngồi màu trắng mà Lục An Nhiên đã đặt hàng thì phải cần khoảng một tháng nữa mới có thể giao hàng tới đây, tạm thời cô cũng không gấp, xem xét tiến độ thi công, lại nói chuyện với nhân công thi công một chút, hỏi thăm một số chi tiết và đích thân trả lời một số vấn đề mà công nhân thi công vẫn chưa hiểu rõ lắm, sau khi nói chuyện xong, Lục An Nhiên mới rời khỏi nhà hàng, lúc đi xuống lầu một lại ngẫu nhiên gặp hai anh em Nhạc Ngưng San.

Nhạc Ngưng San cũng rất kinh ngạc khi gặp Lục An Nhiên, ngày hôm đó sau khi nghe được tất cả những gì mà Lục An Hân nói tâm tình của cô rất lâu cũng không thể bình lặng trở lại, sau đó liền rời khỏi yến hội từ sớm, cho nên cô cũng không biết là đêm đó tiết mục Lục An Hân “Say rượu nói lời thật lòng”, hôm nay gặp Lục An Nhiên, Nhạc Ngưng San kéo kéo khóe miệng lộ ra một nụ cười không được tự nhiên cho lắm.

Mà Lục An Nhiên theo phép tắc nở một nụ cười với Nhạc Ngưng San nói: “Nhạc học tỷ, chị cũng tới đây xem tiến độ thi công sao?”

“Đúng vậy!” Nhạc Ngưng San cười.

“Ngưng San! Bạn em à! Còn không giới thiệu với anh!” anh trai của Nhạc Ngưng San là Nhạc Ngưng Hàn dùng ánh mắt không đứng đắn nhìn Lục An Nhiên từ trên xuống dưới, khó khăn lắm mới có thể thu hồi ánh mắt, vốn nghĩ rằng Lục An Hân chính là hàng cực phẩm, hôm nay lại có thể gặp được người tuyệt vời hơn thế nữa, Nhạc Ngưng Hàn thậm chí còn xác định rằng quyết định về nước của hắn ta rất đúng đắn!

“Người này là anh trai chị, tên Nhạc Ngưng Hàn, vẫn luôn học ở nước ngoài, vừa về nước không bao lâu, cho nên vẫn không biết đến em.” Nhạc Ngưng San cười cười, khuôn mặt trầm lặng và dịu dàng nở nụ cười như vậy lại càng thêm phần nữ tính.

“Chào anh, em tên Lục An Nhiên.” Lục An Nhiên gật đầu xem như chào hỏi, ánh mắt của Nhạc Ngưng Hàn khiến cô cảm thấy khó chịu, cô cũng không có ý định kết bạn với tên Nhạc Ngưng Hàn này, cho nên thái độ biểu hiện cũng rất lạnh nhạt.

“Chào em chào em! Anh tên Nhạc Ngưng Hàn!” Nhạc Ngưng Hàn cười vươn bàn tay ra, nghĩ rằng lập tức liền có thể nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo kia, mặt mày đều mang theo một mảnh mừng trộm.