Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 112: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Thiên Y

Sáu giờ sáng, rốt cuộc thì Thương Trung Tín cũng bước vào cửa nhà.

Thương Hồng lẳng lặng chờ ở trên ghế sa lon, mấy người giúp việc đứng bên cạnh. Ba vừa vào cửa, cô ta liền vội vàng chào đón: " Ba."

" Ừ." Thương Trung Tín gật đầu. Cả đêm vùi đầu vào công việc nên trên mặt ông không giấu được sự mệt mỏi.

" Tại sao ba.... Không nhận điện thoại của con. " Vì khiếp sợ uy nghiêm của Thương Trung Tín, giọng của Thương Hồng càng ngày càng nhỏ: " Cả một đêm chị hai không trở về, có phải lại đi rồi không?"

Sau khi Thương Lam mất tích, Thương Hồng cảm thấy sốt ruột nên chờ cô cả một đêm.

Suy nghĩ của cô gái nhỏ thì có thể lừa gạt được người nào chứ? Chuyện Thương Hồng và Thương Lam bằng mặt không bằng lòng sao Thương Trung Tín lại không biết. Đột nhiên em gái bỗng nhiên quan tâm đến chị gái, lý do chỉ có một, nghĩ tới đây gương mặt Thương Trung Tín liền lạnh xuống, nói: " Chuyện này con đừng tham gia vào."

Phùng Nguyên Chiếu từ trên lầu đi xuống, lộ ra đôi mắt gấu mèo, trong miệng không ngừng ngáp dài, là dáng vẻ một đêm không ngủ.

" Chú Thương, sao bác không nhận điện thoại vậy? Cháu và tiểu Hồng đợi một buổi tối, sao Tiểu Lam còn chưa trở lại?"

Phùng Nguyên Chiếu lo lắng nói: " Có cần báo cảnh sát không ạ?"

Sự xuất hiện của cậu ta thật là tốt, nhắc đến mấy vấn đề khiến Thương Trung Tín chán ghét nhíu mày, trợn mắt nhìn Thương Hồng, lướt qua cô ta đi thẳng đến thư phòng, cuối cùng ở trước cửa dừng lại, nói: " Ta có chừng mực."

Dứt lời, ông đóng sầm cửa lại.

Phùng Nguyên Chiếu gãi gãi đầu, không nghĩ ra mình chọc đến chỗ nào khiến chú Thương tức giận, bước đến gần Thương Hồng hỏi: " Tiểu Hồng! Em muốn ăn cái gì? Anh làm cho em nhé?"

" Ăn, ăn, ăn! Trên thế giới này tại sao lại vẫn còn có người đần như anh chứ, cả ngày chỉ biết ăn thôi!" Thương Hồng đẩy tay Phùng Nguyên Chiếu nói: " Tránh ra, đừng đụng vào tôi, anh không xứng!"

Nói xong, cũng không nhìn ánh mắt bi thương của ánh mắt, liền vội vã chạy về gian phòng của mình. Ngoài cửa sổ, mặt trời từ từ lên cao, chiếu sáng vào bên trong phòng,nhưng không xua đi sự tối tăm trên mặt của cô ta.

Thương Hồng cắn chặt môi, chỉ cần vừa nghĩ tới gương mặt quần chúng của người nào đó, nụ cười ngờ nghệch, sự chén ghét hiện lên trong mắt.

Tại sao cô ta có thể cam tâm gả cho tên quê mùa cứng đầu này, ngay cả việc xách thì người đàn ông này cũng không xứng làm cho cô ta.

Cùng lúc đó, khi Thương Trung Tín đi vào thư phòng, giống như là nghĩ tới điều gì, cánh tay vung lên gạt hết tất cả những thế trên bàn xuống đất mà không hề báo động trước.

Ông mở ra máy vi tính nhìn tài liệu xuất hiện trên màn hình, sắc mặt từ từ trở nên lo lắng.

Ông nhớ tới cuộc gọi của Triển Mộ cho mình.

- Triển Mộ, cậu dám uy hiếp tôi sao?

- Những thứ sổ sách kia chú cũng có phần, nếu vạch trần ra cũng không tốt với chú vì công ty nào mà không có một chút vấn đề. Cháu muốn cho chú biết, thủ đoạn của chú không hại chết cháu được, vì vậy đừng làm chuyện quá truyệt tình, nếu cháu không sống được thì chú cũng chạy không thoát.

Lời cảnh cáo của anh không mang theo sự nặng nề.

– Chú Thương.

Triển Mộ cười, nói nhỏ một tiếng:

– Chú già rồi....

Hai người đàn ông này đều hiểu, một khi những tài liệu này bị lộ ra, không ai trong bọn họ có thể thoát được. Nhưng có thể khẳng định một điều, dù sao Triển Mộ trẻ hơn Thương Trung Tín quá nhiều, dù có phải đi tù mấy năm thì vẫn còn có thể làm lại từ đầu.

Nhưng Thương Trung Tín thì khác. Thương thị là tâm huyết nửa đời của ông, nên mất đi Thương thị thì đồng nghĩa với mất đi tất cả. Huống chi với tình trạng sửa khoẻ của ông mấy năm này, căn bản không chịu được cuộc sống ở trong lao tù.

Cuộc đối thoại này kéo dài thật lâu. Cuối cùng, sau khi cả hai cân nhắc, ông quyết định thỏa hiệp.

– Cậu muốn như thế nào?

......

Thương Trung Tín tức giận vung tay lên laptop, chiếc máy tính mỏng manh bị rơi xuống mặt đất phát ra một tiếng vang. Sau đó bên trong phòng lại chìm trong im lặng một lần nữa, ngoài trừ tiếng chim hót thỉnh thoảng truyền vào vào trong phòng thì không còn âm thanh nào.

Ngày hôm đó khi trời sáng, ánh mặt trời hưng phấn chiếu vào bên trong phòng. Mấy năm trốn đi công việc Thương Lam làm là làm đầu bếp. Mỗi ngày trời chưa sáng liền đi chợ chọn mua thực phẩm, lâu dần đồng hồ sinh lý dần hình thành, trời vừa sáng đã mở mắt ra.

Nhưng Triển Mộ không để cho cô dậy, sau khi đút cô uống hết thuốc thì không nhịn được đè cô làm một lần ở trên giường, khiến cả người cô mềm nhũn, ngủ mê mang.

Cô nằm ở trên giường động đậy một chút, có thể cảm thấy hạ thân lạnh như băng chảy ra một dòng dịch dính ở giữa ở hai chân, mặc dù đã lau khô, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.

Cô hít sâu một hơi ở trong chăn, mùi hương bạc hà quanh quẩn bên mũi, đoán là sau khi Triển Mộ làm xong cũng không quên mà bôi thuốc cho cô.

Thương Lam quay lưng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi sâu vào trong chăn mỏng, im lặng nghe động tĩnh