Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 118: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Thiên Y

Trong phòng không có trải thảm, đụng vào sàn nhà bằng gỗ phát ra âm thanh không nhỏ.

Ngoài cửa lại an tĩnh một hồi, chỉ chốc lát sau, Triển Mộ đứng bên ngoài cánh cửa hỏi: " Sao lại khóa cửa vậy?"

Thương Lam ôm trái tim đang đập bình bịch tại chỗ.

Nghe ngoài cửa lại truyền đến hai tiếng gõ nhẹ, Thương Lam cắn môi lên tiếng: " Đợi.... Đợi chút."

Cô vội vàng hấp tấp thu thập đồ rơi ở dưới đất để lại chỗ cũ, rồi sau đó hít sâu một cái, nỗ lực làm dịu tâm trạng khẩn trương, lúc này mới coi như không có chuyện gì xảy ra mà mở cửa.

Triển Mộ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra từ trong khe cửa, nói: " Mới vừa rồi em đang làm gì?"

" Em còn chưa thu thập xong." Sắc mặt của Thương Lam không tốt lắm, màu môi hơi nhạt, dáng vẻ của một người không đủ chất dinh dưỡng.

Nhìn bộ dạng yếu đuối của cô, Triển Mộ nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng sờ lên gò má của cô: " Sau khi cưới anh sẽ giành thời gian để chúng ta ra ngoài du lịch, em nghĩ muốn đi đâu?"

Cô gật đầu một cái, coi như là đồng ý, lại không trả lời.

" Còn có cái gì muốn thu dọn, anh giúp em được không?"

" Không...... Không cần. Đều là ít quần áo, em tự mình dọn là được rồi." Cô vừa nói, vừa gắt gao cắn môi. Triển Mộ lướt qua bả vai của cô, ánh mắt sắc nhọn nhìn khắp căn phòng.

Gian phòng của cô rất chỉnh tề, màu sắc đồ dùng trong nhà hơi nhạt, khiến người ta có cảm giác yên tĩnh. Ngửi một hơi thật sâu, thậm chí có thể ngửi thấy một mùi hương thơm mát thuộc về thiếu nữ.

Triển Mộ trầm ngâm chốc lát, mặc dù trong phòng không tìm được manh mối gì nhưng sự nghi ngờ dưới đáy lòng chưa mất đi, anh nhìn chằm chằm đôi mắt đen sáng của Thương Lam, cố gắng muốn nhìn được điều gì đó từ bên trong.

" Vậy cũng được, anh đợi em ở tầng dưới." Bàn tay vuốt lên mái tóc đen của cô, bất ngờ kéo gần lại khoảng cách của hai người.

Thương Lam kinh ngạc khi đột nhiên thái độ của Triển Mộ trở nên dịu dàng, nhưng cũng không cố tìm hiểu dụng ý của anh.

Cô nhỏ giọng đồng ý, rồi khép cửa phòng ở trước mặt anh.

Triển Mộ lại đứng ngoài cửa một hồi, cuối cùng lấy điện thoại di động ra, gửi đi một tin nhắn cho Ngụy Vô Lan.

Lần này Thương Lam không dám khóa cửa lại, chỉ lẳng lặng để ý động tĩnh ngoài cửa. Cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng bước chân của Triển Mộ xuống lầu, lúc này cô mới thở ra một hơi, cũng đi nhanh đến bên máy tính....

Hai mươi phút sau, cô xách theo túi hành lý ra ngoài.

Nhìn USB trong lòng bàn tay, trong mắt hiện lên do dự, cô không biết mình có dũng khí gánh trên lưng tội bất hiếu không.

Thương Lam trời sinh là người không thích tranh đoạt với người khác, có thể nhịn được thì nhịn, không thể nhẫn nhịn thì trốn tránh. Có lẽ vì tính tình có vẻ hèn yếu như vậy nên mới khiến cô sống lại nhưng không có ý nghĩa gì, cố thay đổi tất cả nhưng lại trở về vạch xuất phát.

Cô nhẹ nhàng thở ra, đem USB nhét vào trong túi hành lý.

Kể từ khi Thương Trung Thời ra tù thì liền ở lại biệt thự nhà họ Thương.

Nếm khổ mấy năm nên người cũng đàng hoàng, chịu khó hơn rất nhiều, thay đổi từ việc lười biếng ham ăn trở nên trở nên khiêm tốn học hỏi hơn. Với chuyện này, Thương Trung Tín rất mừng rỡ, không những để ông ta dọn đến ở, thậm chí có ý định giao cho ông ta một chức vụ ở trong Thương thị.

Thương Lam đi thẳng xuống cầu thang. Lúc đi ngang qua khúc quanh của hành lang thì loáng thoáng nghe được mấy tiếng rên rỉ nhỏ. Cô tò mò đến gần, giọng nữ kia rất quen thuộc, xen lẫn tiếng thở gấp của đàn ông, xuyên qua cửa phòng, quanh quẩn bên tai.

Nếu như cô nhớ không lầm, nơi này là phòng ngủ của Thương Trung Thời.

Bàn tay đang xách theo túi hành lý chợt cứng đờ, cô dừng bước ở trước cửa.

Hôm nay là Trung thu, cả nhà đều tụ tập ở phòng khách, rất ít người đi lên đây.

Cộng thêm tiếng ồn ào ở bên ngoài phòng nên nếu không nghe kỹ thì rất khó biệt được động tĩnh bên trong phòng.

Mà sau khi Thương Lam sống lại, thính lực trở nên nhạy cảm hơn so với người bình thường. Cô tỉ mỉ lắng nghe tiếng động ở trong phòng, nếu như cô không có nghe lầm thì giọng nói của người đàn ông kia là.... Thương Trung Thời....

Mà người phụ nữ.... là Trần Lệ.

Sau khi Thương Lam ý thức được điều này, sắc mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch.

Trong phòng tiếng rên càng ngày càng lớn, xen lẫn với những lời nói phóng túng, khó nghe.

Túi xách trong tay rơi xuống đất, âm thanh không lớn, nhưng cũng khiến đôi nam nữ đang dây dưa ở trong phòng nghe được.

Hai người trên giường đều cả kinh, mà phản ứng nhanh nhất là Thương Trung Thời, ông ta vội vàng mặc quần áo lại, lật người đi ra ngoài.

Sau khi cửa mở, ông ta nhìn cả hành lang trống trơn, cả một sợi tóc cũng không tìm được thì huống chi là người.

Thương Trung Thời nghi ngờ nheo mắt lại, không nghe thấy tiếng bước chân xuống lầu, ông ta biết người nọ vẫn còn ở nơi này, chẳng qua là trốn đi....

Nghĩ tới đây, ông ta yên tâm. Chỉ cần không phải bị Thương Trung Tín bắt gặp, như vậy thì còn có thể cứu vãn được.

Ông ta đẩy cửa vào, trong mắt hiện lên sự chết