Trùng Sinh Chi Tô Gia

Chương 26

Cảm giác được ánh nhìn sâu xa đến từ Đường Tạp, Tô Gia nhướn mày cười khẽ: “A Tạp, mê gia rồi sao?”

Đường Tạp lập tức như nuốt phải ruồi…

—–

Lúc Tiểu Hải vào thư phòng Trần Uyên đang ngồi trên sô pha, trong phòng không bật đèn, rèm cửa sổ bị vén sang hai bên, cho dù ánh trăng chiếu vào cũng không đủ thắp sáng gian phòng, tối tăm, yên tĩnh, phong cách xưa nay của Trần Uyên.

Hay nói đúng hơn, là phong cách xưa nay của Tô Gia?

Biết có người đến, Trần Uyên cũng không ngẩng đầu nhìn Tiểu Hải, trong tay hắn cầm một cái tẩu thuốc bạch ngọc, nương theo vật Tô Gia từng dùng mà tưởng niệm nam nhân.

“Em đã tra qua sổ sách check-in, Tô Gia ngày đó đích thực có lên máy bay, Trần ca, không ai có thể sống sót sau sự cố máy bay cả.” Tiểu Hải đi tới bên Trần Uyên, “Người liên lạc với em không nhất định là Tô Gia, có lẽ là Simon.”

Ngón tay chậm rãi vuốt ve cán tẩu, Trần Uyên cúi đầu, khóe miệng hơi cong lên: “Tô Gia là thần bất tử.”

“Trần ca.” Tiểu Hải ngồi xuống trước người Trần Uyên, tay tỳ lên đầu gối nam nhân, như một con mèo phụng phịu úp mặt vào đùi Trần Uyên, “Nếu Tô Gia còn sống, nếu Tô Gia biết là em giúp anh đối phó ngài ấy, nếu Tô Gia lệnh cho anh giết em, Trần ca, anh cũng sẽ nghe lời ngài ấy giết em sao?”

Trần Uyên cẩn cẩn dực dực cất tẩu thuốc vào trong hộp gỗ trầm hương, không nhanh không chậm mang găng tay trắng, lúc này mới nhẹ nhàng vuốt mái tóc nâu mềm mại của Tiểu Hải: “Đương nhiên không.”

Nghe được đáp án thỏa lòng, Tiểu Hải cười ngọt cọ cọ đùi Trần Uyên, thanh âm ôn nhu: “Trần ca, vì câu này của anh em nguyện làm tất cả.”

Cũng như anh nguyện vì Tô Gia làm bất cứ chuyện gì, em cũng có thể vì anh giết chết kẻ đã thời thời khắc khắc ràng buộc ám ảnh anh như ma quỷ, cho dù sau này anh phát hiện là em giết người anh yêu nhất, cho dù anh vì thế mà tự tay giết em, hận em cả đời, em cũng cam tâm tình nguyện.

“Chuyện ta giao cậu tra thế nào rồi?” Nam nhân khuôn mặt ẩn trong bóng tối nhìn không rõ biểu tình.

“Hộp đen trên máy bay sau khi được vớt lên đã chuyển đến tay Diệp Tử Ngọ, em tới chậm một bước, Simon đã trộm mất thẻ nhớ trong hộp, lần này Diệp Tử Ngọ đi Hương Cảng tin rằng là nhằm vào Simon. Trần ca, Simon trộm thẻ nhớ trong hộp đen có lẽ cũng vì muốn điều tra nguyên nhân của sự cố máy bay, nhưng hiện tại Tô Gia đã chết…… không rõ tung tích.” Tiểu Hải cắn cắn môi dưới sửa từ, “Bất luận là nguyên nhân gì, hắn nhất định cũng sẽ đem chuyện Tô Gia gặp nạn đổ lên đầu anh.”

“Ta đợi hắn tự mình tới cửa.”

Từ mấy tháng trước khi phát sinh thảm họa máy bay của Tô Bạch, tổng bộ Tô gia liền có người nhân cơ hội nhảy ra gây sự, trên thực tế ít nhiều cũng nhờ đám ruồi bọ kia khiến Trần Uyên không thể không nhính chút thời gian trở lại châu Âu thanh lọc những kẻ chướng mắt.

Tô Bạch tuy bị lật đổ hơn một năm, nhưng dù sao cũng đã chưởng quản Tô gia hơn hai thập kỷ, muốn trong một thời gian ngắn triệt để khống chế Tô gia không phải chuyện dễ, Trần Uyên năm đó lấy cớ đưa Tô Bạch dưỡng thương đem giam cầm y trên đảo nhỏ mà cung phụng, tuy rằng rất muốn mỗi ngày đều được ở bên Tô Gia, nhưng bên ngoài sự tình dồn dập buộc hắn không thể không xử lý mọi chuyện lớn nhỏ trong ngoài Tô gia trước.

Hắn dùng thời gian một năm cơ bản khống chế được cục diện, cuối cùng đợi đến cơ hội có thể ở bên Tô Gia nhiều hơn, lại xảy ra một loạt ngoài ý muốn.

Nói không mệt mỏi, chính là gạt người.

“Không có Tô Gia ở sau lưng chỉ huy Simon giống như một chiếc máy bay chiến đấu không người điều khiển, lợi hại cỡ nào cũng sẽ rơi tan xác.” Tiểu Hải bĩu môi.

Nhưng nếu Tô Gia còn sống thì sao? Không cần nghi ngờ, Simon đã đang và sẽ là vũ khí lợi hại nhất trong tay Tô Gia. Trần Uyên không có ý định giải thích quá mức về Tô Gia với Tiểu Hải, ngón tay nhẹ nhàng cuốn tóc Tiểu Hải, ánh mắt âm lãnh nhìn về một góc trong phòng.

……

……

Hai ngày sau buổi tiệc đấu giá rượu, đám người Đường Kiêu y hẹn đến một câu lạc bộ golf của Tống Sở Vân.

Đường Tạp lần này chỉ đóng vai trò trung gian, tay trái Đường Kiêu tay phải Tống Sở Vân, nếu không phải bên cạnh Đường Kiêu còn đứng một Tô Bạch luôn giữ bộ dáng cao thâm mạc trắc, phía sau Tống Sở Vân lẽo đẽo một tiểu bạch thỏ Trần Dư, Đường Tạp rất muốn kéo Đường Kiêu với Tống Sở Vân lại gần để hai người họ tay trong tay.

Tiếp thu sự thật Đường Kiêu thích nam nhân cũng không phải việc gì khó, nhưng Đường Tạp thủy chung cảm thấy muốn tìm nam nhân thì nên tìm loại hình như Tống Sở Vân, áo mũ chỉnh tề, phong lưu phóng khoáng, có dục vọng chinh phục nhất định lại có thể nắm chắc trong tay, hoặc là loại hình như Trần Dư trường phái cấm dục có chút khép kín.

Cảm giác được ánh nhìn sâu xa đến từ Đường Tạp, Tô Gia nhướn mày cười khẽ: “A Tạp, mê gia rồi sao?”

Đường Tạp lập tức như nuốt phải ruồi ngũ quan méo mó, tay ôm cổ khạc nhổ một hồi khinh bỉ nhướn mày lại, nói: “Tô lão sư, anh đang đóng phim xã hội đen sao, luôn miệng tự xưng gia này gia nọ.” Thật sự tưởng mình là Tô Gia chắc! Lên mặt loạn xạ.

“Cậu mặc đồ…… có gu như vậy, tôi cảm thấy cậu càng thích hợp làm minh tinh hơn, bên Mỹ có Nữ Thần Tạp Tạp (Lady Gaga =]]), bên ta cũng có một Đường Tạp Tạp.” Từ trên xuống dưới quét mắt nhìn quần da bó sát hoa hòe lòe loẹt cùng áo sơmi đỏ chói trên người Đường Tạp.

“Cái này gọi là mốt, hạng lão nam nhân chỉ biết ba màu đen xám trắng như anh làm sao hiểu được.” Đường Tạp không cam lòng yếu thế phản kích.

Đường Kiêu xưa nay cũng chỉ chuộng ba màu trắng xám đen nghe vậy liền nghiêm nghị liếc gã em họ kể từ lúc ra khỏi cửa đã bắt đầu đấu võ mồm với Tô Gia nhưng bách chiến bách bại, gọi một tiếng: “A Tạp.”

Sờ sờ mũi, Đường Tạp lặng lẽ trừng Tô Bạch một cái rồi im lặng.

“Để anh chê cười.” Đường Kiêu nhìn Tống Sở Vân đứng đối diện.

Đường Kiêu và Tống Sở Vân câu được câu không vừa đi vừa tán gẫu, Đường Tạp chẳng mấy hứng thú với kinh doanh đi được nửa đường đã bị một em caddy xinh đẹp câu hồn (caddy là phục vụ trong sân golf, vác gậy nhặt bóng v.v…), hí ha hí hửng chạy tới xun xoe bên người ta.

Tô Bạch và Trần Dư theo sau lưng Đường Kiêu bọn họ, Tô Bạch cố ý thả chậm tốc độ, Trần Dư cũng có ý thức đi chung với Tô Gia, chẳng mấy chốc hai người đã kéo ra một đoạn khoảng cách không nhỏ với đám người Tống Sở Vân.

Đi một hồi, Tống Sở Vân quay đầu xem Trần Dư phía sau, mặc dù cách hơi xa, nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy nam tử luôn im lặng ẩn nhẫn kia giờ phút này tựa hồ đang nghe được câu chuyện hài nào đó mà phát ra những tràng cười giòn giã, đã bao lâu rồi không thấy Trần Dư cười như vậy? Ngay cả chính hắn cũng nhớ không rõ.

“Hai người họ xem ra rất hợp nhau.” Đường Kiêu đứng bên cạnh, cũng theo Tống Sở Vân quay đầu nhìn về hướng Tô Bạch Trần Dư.

“Đường tổng có vẻ đặc biệt phóng túng với mèo con nhà mình.” Thu hồi tầm mắt, Tống Sở Vân tiếp tục đi tới phía trước, một nam nhân bị người tình tát trước mặt công chúng có đáng hợp tác hay không, điểm này rất đáng thương thảo.

“Mèo con? Ha ha, hắn là hổ dữ chỉ biết ăn thịt người thì có.” Cười sang sảng, Đường Kiêu nhanh nhẹn đi theo, chẳng mảy may để tâm tới ý vị châm chọc ẩn trong lời của Tống Sở Vân, “Tô Mặc không phải món đồ chơi của tôi, hắn thông minh hơn hẳn đại đa số người, cũng ưu tú hơn hẳn, trên thực tế, là tôi đang theo đuổi hắn.”

Lời thừa nhận thẳng thắn của Đường Kiêu khiến Tống Sở Vân nao nao, hắn vẫn một mực đinh ninh Tô Mặc chẳng qua chỉ là một con mèo có vuốt sắc ở bên cạnh Đường Kiêu.

“Với điều kiện của Đường tổng cư nhiên chưa chinh phục được một nam nhân?” Tống Sở Vân không tin cho lắm, theo hắn thấy rõ ràng là Đường Kiêu chiều chuộng Tô Mặc thái quá, Tô Mặc được sủng nên kiêu cố ý câu lấy Đường Kiêu mà đùa giỡn.

Tô Mặc đương nhiên không khó theo đuổi, nhưng người ta theo đuổi là Tô Gia a.

……

……

“Tôi đã nói chúng ta sẽ gặp lại.”

Tô Gia đảo mắt nhìn phía trước, Đường Kiêu không biết đã lôi Tống Sở Vân tới khu nào đánh golf, bây giờ chỉ có còn lại y và Trần Dư hai người.

“Anh muốn gì ở tôi?” Câu tiếp theo của Trần Dư khiến Tô Gia thoáng sửng sốt.

“Sao lại nói thế?” Xoay người đi đến dưới một gốc đại thụ ngồi xuống, Tô Gia ngoắc tay với Trần Dư vẫn còn đứng một bên, “Bọn họ đánh golf của bọn họ, bàn chuyện làm ăn của bọn họ, chúng ta lo tâm sự của chúng ta.”

Trần Dư do dự vài giây mới bước qua, hắn ngồi bên cạnh Tô Gia, ánh mắt có chút mờ mịt nhìn thảm cỏ xanh mơn mởn: “Hôm đó sau khi trở về tôi đã nghiệm lại những gì anh nói, tại sao phải nói những điều đó với tôi, anh sẽ chẳng chiếm được gì từ tôi cả, Trần gia chỉ xem tôi như một con chó, trong mắt Tống Sở Vân tôi cũng chỉ là một món đồ chơi.”

“Trần Dư.”

“Ân?”

Bốp — Trần Dư còn chưa kịp quay đầu trên mặt đã hung hăng trúng một cái tát, hắn ôm mặt kinh ngạc nhìn Tô Bạch.

“Tức lắm phải không?” Tô Gia diện vô biểu tình.

“Tại sao đánh tôi?” Vô duyên vô cớ ăn một bạt tai, là ai cũng sẽ nổi giận.

“Cậu không phải nói mình là chó sao? Tôi chỉ đang đánh chó mà thôi.” Tựa lưng vào thân cây, Tô Gia liếc nhìn Trần Dư vẻ mặt không cam lòng, hiệu quả y muốn chính là Trần Dư không cam lòng.

“Biết làm sao thu phục một con chó không? Cậu đánh nó một cái nhẹ, nó tuy không đau nhưng sẽ ghi hận cậu trong lòng, bất cứ lúc nào cũng muốn chạy tới cắn cậu một phát. Cậu dùng sức đánh nó thêm hai cái, đánh cho nó sợ đến nghe lời, nó sẽ biến thành một con chó ngoan.” Chỉ vào Trần Dư, nói, “Cậu bị bọn chúng đánh mãi nên đâm ra sợ hãi, không dám phản kháng, nhưng cậu là một con chó thật ư?”

Trần Dư hậm hực không đáp.

“Mẹ cậu bị mẹ của Trần Thiên Hà hành hạ đến chết, giờ cậu lại bị Trần Thiên Hà xem như con chó tặng tới tặng lui, không muốn báo thù sao? Đừng quên, cậu cũng mang họ Trần.”

“Anh có thể giúp em?” Trần Dư có chút thận trọng nhìn Tô Bạch, ở vị trí của hắn luôn phải thận trọng mọi bề, Tô Bạch tiếp cận khiến hắn khó tránh cảnh giác, nhưng mị lực cùng lời nói của nam nhân này lại cho hắn thấy được hy vọng, kiềm lòng không đậu muốn tin tưởng đối phương.

Thân thể hơi nhoài ra trước, Tô Gia vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve bên má hơi sưng của Trần Dư, thanh âm ôn nhu: “Không ai vô duyên vô cớ đi giúp một người ngoài, cho nên chúng ta có thể làm giao dịch.”

“Nhưng hiện tại em chẳng có gì cả.” Trần Dư bất giác thả lỏng xuống.

“Chờ cậu trở thành chưởng môn nhân của Trần gia, cậu sẽ có tất cả.”

“Vậy em nên làm sao đây?”

“Cậu cảm thấy Tống Sở Vân thế nào?” Tô Gia hỏi ngược lại.

Trần Dư một trận trầm mặc, ban đầu bị Trần Thiên Hà đưa đến Tống gia hắn từng nuôi ý định phản kháng, nhưng đúng như Tô Bạch nói, bị đánh thảm vài lần liền không thể không biến ngoan, cuối cùng bất kể có bị đánh hay không đều bị tha lên giường.

Sự im lặng của Trần Dư xem như đã cho Tô Bạch một câu trả lời.

“Hắn một tuần động tới cậu mấy lần?”

“Mỗi ngày.” Nghẹn khuất đáp.

“Khoảng thời gian này cứ ngoan ngoãn nghe lời hắn, hắn bảo cậu lên giường cậu liền lên giường, ở trên giường thỉnh thoảng cũng có thể chủ động một chút, nhưng đừng thái quá.”

Lời Tô Bạch nói gây kinh ngạc cho Trần Dư.

“Đàn ông luôn thích người vâng lời, nếu hắn không phải biến thái, như vậy sẽ đối xử cậu tốt hơn.” Tống Sở Vân thoạt nhìn có vẻ bình thường, thân là nam nhân Tô Gia tự nhiên biết nam nhân thích cái gì.

“Còn nữa,” Từ dưới bóng cây đứng lên, ưu nhã phủi phủi cỏ dại bám trên quần, “Cùng hắn hút thuốc, uống rượu, trò chuyện, đàn ông đều là những kẻ cô đơn.”

“Hẹn gặp lại.” Tô Gia xoay người đưa lưng về phía Trần Dư, phất phất tay.

Ván trong ván, rốt cuộc ai mới là mồi nhử, ai mới là con mồi, chỉ có người khống chế bàn cờ ngay từ đầu mới thấy rõ.

Từ câu lạc bộ golf về tới biệt thự, vừa xuống xe ba người lập tức bị dọa bởi biển hoa khổng lồ trước mắt, trước cổng biệt thự chất đầy hoa cúc dại đang nở rộ, nếu không phải Anna đứng giữa biển hoa nỗ lực vẫy tay, bọn họ còn tưởng đã đi nhầm chỗ.