Trùng Sinh Chi Tô Gia

Chương 57

Hai tay trượt xuống lưng nam nhân, Diệp tử cảm giác tay mình không chịu khống chế bắt đầu ngao du tới những nơi không nên tới, bên tai bất chợt vang lên thanh âm thức tỉnh hắn.

“Đường Kiêu, đừng sờ loạn……” Ai kia mơ mơ màng màng buông ra một câu.

—–

Khu vực Trung Đông từ xưa loạn đến nay, không có thời kì nào yên ổn, tôn giáo cũng vậy, dầu mỏ cũng vậy, chủng tộc cũng vậy, bất cứ vấn đề gì cũng có thể gieo sóng gió ở địa phương này vài thập niên, khai thác dầu mỏ khiến không ít quốc gia Trung Đông phất lên trong một đêm, nhưng dầu mỏ vốn hữu hạn, hơn nữa nói không chừng một ngày nào đó một loại tài nguyên mới có thể thay thế dầu mỏ được phát hiện, vùng đất này phỏng chừng lại phải lâm vào hỗn loạn càng rắc rối hơn.

Bất quá nhìn từ góc độ thương nhân, khu vực này trái lại đã mang đến không ít tiền cho Tô gia, Trung Đông đầy rẫy phần tử vũ trang, hầu như mỗi ngày đều có vài cuộc xung đột đấu súng lớn nhỏ. Là một đầu mốibuôn lậu vũ khí, Trung Đông từ các hoàng thất quốc gia giàu có dầu chảy tứ xứ cho tới những phần tử vũ trang đánh du kích khắp nơi đều là khách hàng thân thiết của Tô gia.

Nói thì nói vậy, nhưng Tô Gia không nguyện đến Trung Đông chút nào, châu Âu xinh đẹp không ở, ai lại thích tới nơi này hóng mát.

Hình cảnh quốc tế đến Trung Đông không gì ngoài hai vụ sau; một là các loại buôn lậu, thông thường nhất là buôn lậu vũ khí và buôn lậu danh họa trân phẩm; hai là tróc nã phần tử khủng bố. Căn cứ vào những sự tình phát sinh gần đây ở Trung Đông, khả năng thứ hai cao hơn, bằng không Diệp Tử Ngọ cũng không đích thân xuất động.

Máy bay hạ cánh, Tô Gia lại cùng đám người Diệp Tử Ngọ chuyển sang trực thăng đến cung điện của hoàng tộc nước L, quả là trùng hợp, bởi vì trước kia y cũng từng tới đây, cho nên y biết cung điện này là cung Hamlin, một trong những khu nghỉ dưỡng được các hoàng thất vương quốc L ưa chuộng nhất.

Trực thăng vừa đáp xuống, chủ nhân cung Hamlin đã suất lĩnh một đoàn bộ hạ ăn mặc kiểu Hồi giáo chính cống đích thân nghênh đón bọn họ, xem ra lần này là hoàng thất có việc cần nhờ, nếu không đã không cần tự mình nghênh đón.

“Diệp cảnh quan, hoan nghênh anh đến đây.” Hoàng thân nọ thoạt nhìn không đến ba mươi tuổi, đôi mắt to sáng đặc trưng của đàn ông Trung Đông, hàng my vừa cong vừa dày đến mức có thể đi quay quảng cáo cho mascara, từ hai bên quai hàm đến cằm đều là râu rậm được tỉa cực khéo, đặc điểm điển hình của dân Ả Rập.

“Ali điện hạ.” Xuất thân gia đình quý tộc, Diệp Tử Ngọ cúi chào đúng tiêu chuẩn đạo Hồi với hoàng tử Ali, Tô Bạch đi theo bên cạnh cũng hành lễ có bài có bản.

Mỗi địa phương đều có truyền thống tập tục riêng, bạn không thể thay đổi chỉ có thể thích ứng, mà đây cũng đồng thời thể hiện mình có tri thức có giáo dục, đặc biệt ở trong cái gọi là xã hội thượng lưu này, người càng có thân phận tôn quý lại càng chú trọng lễ tiết, Tô Bạch tuy không phải một người đặc biệt ngoan cố bảo thủ, nhưng cũng nhận định điểm này là một phần không thể thiếu trong giới thượng lưu.

Đơn giản trao đổi một lát, hoàng tử Ali tự mình dẫn đoàn người Diệp Tử Ngọ vào cung Hamlin, công trình kiến trúc vừa đậm chất Ả Rập phong tình lại phô bày đầy đủ nét đặc sắc của loại quốc gia phát tài nhờ dầu mỏ không chỗ tiêu tiền này, trên vách tường dát vàng khảm từng viên từng viên đá quý to đùng lấp lánh, phóng mắt nhìn khắp cung điện chẳng có gì khiến người cảm nhận được vẻ đẹp của nghệ thuật, trái lại hương vị của tiền thì thập phần nồng nàn, tùy tiện khoét một góc tường cũng đủ cho người thường no ấm cả đời.

Tới Trung Đông nhiều lần, Tô Bạch đã sớm không lạ lẫm với gu thẩm mỹ “độc đáo” của nơi đây, ngược lại vài anh hình cảnh theo Diệp Tử Ngọ lần đầu đi Trung Đông phá án trong mắt đều lộ vẻ kinh ngạc, mỗi khi bọn họ đi qua, nô bộc trong cung đồng loạt quỳ xuống cúi đầu hành lễ, nếu không phải trên người còn mặc trang phục hiện đại, cung điện Hamlin đích thực sẽ mang tới một loại ảo giác như xuyên về thời chế độ chiếm nô.

“Mời ngồi.” Đến phòng khách cũng xa hoa vô hạn, hoàng tử Ali ngồi xuống trước, tùy tùng có trật tự đứng túc trực bên cạnh.

Diệp Tử Ngọ không lập tức ngồi xuống, hắn quay sang nhìn Tô Bạch, sau đó chỉ vị trí kế bên mình, đối phương tự nhiên không khách khí ngồi xuống, mơ tưởng y giống như đầy tớ hoặc cấp dưới đứng hầu bên cạnh? Miễn đi, từ sau khi khôi phục thân phận đại đương gia, Tô Gia liền không có ý định ủy khuất chính mình thêm một phân một hào nào nữa.

Tô Bạch ngồi rồi Diệp Tử Ngọ mới ngồi xuống bên cạnh, hoàng tử Ali nãy giờ vẫn không mấy chú ý tới Tô Bạch lúc này mới đặt mắt lên người nam tử châu Á nho nhã kia.

“Vị này là đồng nghiệp của anh?” Hoàng tử Ali phát một tràng tiếng Anh lưu loát.

“Không phải.” Diệp Tử Ngọ lập tức phủ nhận.

“Diệp cảnh quan, tôi nghĩ sự việc lần này là bí mật trọng đại.”

“Anh ấy là chuyên viên tôi mời đến.” Ngắn gọn một câu, lại mang theo một cỗ ý vị không cho cự tuyệt.

Hoàng tử Ali cũng không đôi co quá lâu, bọn họ đã sớm nghe qua tác phong làm việc của vị Diệp cảnh quan này, muốn làm hắn thay đổi ý định là phi thường khó, mà bọn họ cũng tin vào ý thức chuyên nghiệp của Diệp Tử Ngọ, sẽ không vô duyên vô cớ dẫn theo một gã vô danh tới Trung Đông, còn vị tiên sinh không biết tên kia có thể là một người thân phận phức tạp, phức tạp đến mức bọn họ trước đó cũng không biết có một nhân vật như vậy theo Diệp Tử Ngọ đi Trung Đông.

“Diệp tiên sinh, đây là uy hiếp tử vong mấy hôm trước chúng tôi vừa nhận được.” Trên mặt mang vài phần mệt mỏi, hoàng tử Ali ra hiệu cho tùy tùng bên cạnh đưa thư tín đến tay Diệp Tử Ngọ.

Diệp Tử Ngọ chỉ tùy ý nhìn sơ qua, diện vô biểu tình ngẩng đầu hỏi: “Vật kèm theo đâu?”

Hoàng tử Ali lại phất tay, tùy tùng ôm thêm một cái rương nhỏ tới trước mặt Diệp Tử Ngọ.

“Ở bên trong, thứ đáng sợ đó tôi không muốn nhìn thấy nữa, hãy thông cảm cho sự thất lễ của tôi.” Hoàng tử Ali ủ rũ đứng lên, khách sáo với Diệp Tử Ngọ vài câu liền thoái lui.

Tuy vừa xuống máy bay nhưng Diệp Tử Ngọ vẫn không muốn nghỉ ngơi ở cung Hamlin, cầm thư tín và rương, nhờ tùy tùng dẫn đường một lần nữa lên trực thăng, lần này địa điểm dừng chân là sân thượng của một khách sạn Ả Rập xa hoa, xem ra đãi ngộ dành cho hình cảnh quốc tế rất tốt.

Tô Bạch hiện giờ cũng không biết mình mang thân phận gì, Diệp Tử Ngọ tựa hồ không có ý định đưa y ra tòa, cho dù bị buộc phải ở lại bên cạnh Diệp tử, đối phương cũng không có lấy còng tay khóa y. Y không muốn bị cuốn vào hoàng thất phân tranh ở Trung Đông, nhưng Diệp tử hiển nhiên không dễ dàng thả y đi, mà y lại không thể đào tẩu, không phải trốn không thoát, chỉ là trốn rồi về sau sẽ thật sự phải trở mặt với Diệp Tử Ngọ.

Y luyến tiếc Diệp Tử Ngọ — khụ, chính xác là thế lực đằng sau Diệp tử.

Bỏ đi, lần này xuất hành coi như cái giá phải trả để du lịch cộng thêm lung lạc Diệp Tử Ngọ.

Từ sân thượng trực tiếp vào thang máy xuống tầng trệt, hai người một phòng, không có gì bất ngờ, Diệp Tử Ngọ ở chung với Tô Bạch. Tô Gia tuy không thích chia phòng với người khác, nhưng trong tình huống bất khả kháng, y tình nguyện ở chung với Diệp Tử Ngọ thân quen, vẫn tốt hơn mấy vị cảnh quan còn lại luôn xem y là phần tử khủng bố thời thời khắc khắc canh chừng.

Gian phòng thập phần rộng rãi, không biết có phải để tiện giám sát y hay không, hai cái giường đặt chung trong một gian, chỉ cách nhau không đến một thước, Tô Gia đầu tiên đánh giá phòng tắm, không tệ, phòng tắm hứng sáng cực tốt, chính giữa bố trí một bồn tắm lớn có công năng mát xa, trên vách còn treo một chiếc TV LCD siêu mỏng.

Trải qua hỗn chiến trên đảo ở Pháp, lại thêm chuyến lữ hành đường dài trên không, hiện tại chuyện y muốn làm nhất chính là ngâm nước ấm tắm một trận, sau đó hưởng thụ một liệu trình mát xa.

“Muốn tắm trước?” Đằng sau vang lên giọng nam trẻ tuổi.

Diệp Tử Ngọ đứng ngay cửa nhìn họ Tô nào đó đang tuần tra phòng tắm, họ Tô hỏi: “Diệp tử, cậu biết mát xa không?”

“Ân, biết chút ít, ở nhà thường bóp vai cho bà nội.” Diệp Tử Ngọ vẫn chưa nghĩ đến mình sẽ mát xa cho Tô Bạch, trong khách sạn đầy đủ tiện nghi cũng đầy đủ loại hình phục vụ, tùy tiện gọi một cú điện thoại liền có thợ mát xa chuyên nghiệp tự mình tới cửa, đáng tiếc Tô Gia có chút khiết phích, không thích bị người lạ sờ soạng vuốt ve.

Lúc không có Đường Kiêu, Diệp Tử Ngọ cũng tạm chấp nhận, duyệt!

Một giờ sau, Diệp Tử Ngọ nghẹn đỏ cả mặt quỳ bên giường, lòng bàn tay hứng tinh dầu ra sức chà xát, do dự một lát mới vươn tới chỗ nam nhân đang nằm úp mặt trên giường.

Vừa tắm xong, trên người nam nhân còn lưu lại mùi sữa tắm thơm ngát, mái tóc đen hơi ướt vén sau tai càng làm nổi bật vành tai bạch ngọc, dưới ánh đèn có cảm giác như pha lê bán trong suốt, khiến người nhịn không được muốn chạm vào, Diệp tử nỗ lực dời tầm mắt của mình khỏi đôi tai xinh đẹp kia, hai tay nhẹ nhàng đáp lên vai Tô Bạch bắt đầu xoa ấn.

Tinh dầu ấm áp trong lòng bàn tay tác động trên làn da trắng mịn nhất thời sinh ra một loại phản ứng hoá học kỳ diệu, đến nỗi mỗi lần vuốt ve đều khiến Diệp Tử Ngọ hưng phấn đến có chút run tay.

Vì để tiện mát xa, áo choàng tắm của Tô Bạch bị kéo tụt xuống vùng eo, nguyên tấm lưng trần ưu mỹ mà không mất đường cong nam tính cứ thế đập vào mắt Diệp tử, giống như có một ngọn lửa hừng hực luồn vào cơ thể hắn, thiêu đốt đến ngực hắn phát đau, nhịp tim tăng tốc mạc danh kỳ diệu, trong đầu một mảnh trống rỗng, quên mất mình thế nào chịu mát xa cho Tô Bạch, quên mất mình thế nào nhìn đối phương kéo áo tắm xuống tận eo nằm lên giường.

Thời gian dường như dừng lại, hoặc giả chỉ trôi cực thong thả, ngưng trệ mà giằng co, ánh đèn ấm áp soi khắp bốn phía, trong không khí thoang thoảng mùi hương, hắn nhẹ nhàng ấn vai nam nhân, Tô Bạch nhắm mắt thoạt nhìn như đang ngủ, hàng my cong dài rợp nên một mảnh bóng tối dưới vành mắt, không còn cặp mắt sắc sảo như một thanh bảo kiếm, Tô Bạch cả người đột nhiên liền có vẻ yếu đuối hẳn.

Hai tay trượt xuống lưng nam nhân, Diệp tử cảm giác tay mình không chịu khống chế bắt đầu ngao du tới những nơi không nên tới, bên tai bất chợt vang lên thanh âm thức tỉnh hắn.

“Đường Kiêu, đừng sờ loạn……” Ai kia mơ mơ màng màng buông ra một câu.

Động tác trên tay bỗng dưng cứng đờ, Diệp Tử Ngọ dừng một lát, thu tay, dùng khăn lau đi tinh dầu dư trên lưng nam nhân, kéo áo choàng tắm lên lại, sợ Tô Bạch nằm sấp ngủ không thoải mái, lại nhẹ nhàng xoay người y, chuyển thành tư thế nằm nghiêng.

Trở về giường mình, hắn quay đầu nhìn nam nhân cách hắn không xa, trong mắt là một ít vị đạo mê muội mà do dự, hồi lâu, Diệp Tử Ngọ vươn tay tắt đèn, trong phòng một mảnh tối đen yên tĩnh.

Trên chiếc giường bên cạnh hắn, nam nhân vốn đang chợp mắt lại chậm rãi mở mắt, đáy mắt một mảnh thâm trầm.