Trùng Sinh Đô Thị An Nam

Chương 4: Ông bà ngoại?

Đến bệnh viện Anh Kiệt sau khi hỏi nhân viên y tế phòng của mẹ. Hắn lập tức đi thẳng đến đó.

Đến trước cửa phòng Anh Kiệt dừng lại, vì nghe thấy bên trong có giọng của người lạ. Với cảnh giới của Anh Kiệt thần niệm bao phủ phạm vi 100m cho dù phòng cách âm hắn vẫn nghe rõ.

"Con nghe mẹ nói! Tốt nhất nên về nhà ba mẹ ở, đừng sống với thằng đó nữa nó chỉ làm cho con thêm cực khổ!"

Trong phòng một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, đích thị là người giàu có, so với mẹ có chút lớn tuổi hơn vài chục, bà ta tên Lê Quý Trân. Đang nắm tay mẹ Anh Kiệt nói.

"Mẹ! Con không thể để hai cha con anh ấy sống mà không có người chăm sốc, dù sao Anh Cường với con cũng là vợ chồng 30 năm! Hơn nữa bây giờ còn có Anh Kiệt"

Người đáp là Bảo Nhi, mẹ của Anh Kiệt lời vừa ra hai mắt lập tức có chút chảy lệ.

Anh Kiệt bên ngoài nghe được cũng thật sự bất ngờ, kiếp trước hắn cũng chưa gặp qua những người bên ngoại bao giờ, vốn dĩ hắn có từng hỏi nhưng mẹ nhất quyết không chịu nói.

Bây giờ Anh Kiệt hoài nghi mẹ mình và bên ngoại có vấn đề, mà bên ngoại thì có vẻ không thích ba hắn cho lắm.

Lê Quý Trân nghe con gái mình nói thế, trong lòng lập tức khó chịu nhưng vẫn mỉm cười nắm tay Bảo Nhi càng thêm chặt, lời đầy dụ dỗ:

"Bảo Nhi! con là con gái cưng của ba mẹ, từ xưa đến giờ mẹ luôn rất thương con, con cũng biết phải không?"

"Con biết!" Bảo Nhi nhẹ nhàng trả lời

"Con biết? Vậy con có còn nghĩ đến hai ông bà già này không?" Lê Quý Trân vừa hỏi ngón tay vừa chỉ đến người đàn ông đứng bên cạnh, ông ấy cũng là ba của Bảo Nhi, tức là ông ngoại của Anh Kiệt, Hồ Hoàng Phúc.

Anh Kiệt thấy có chút thú vị không nghĩ tới lại gặp được ông bà ngoại của mình, lặng lẽ ngồi xuống băng ghế bên ngoài nhắm mắt quan sát, cho dù hắn nhắm mắt thì thần niệm bao quát xung quanh ở đây, cử động của một con muỗi cũng không thoát.

Trong phòng ba người một nam hai nữ vẫn tiếp tục nói chuyện

"Con... Tất nhiên là có nghĩ tới" Bảo Nhi có chút khổ sở nói ra

"Có nghĩ tới? Tại sao con bỏ ba má mà đi theo trai? Tại sao ngày xưa con không nghe lời mẹ cưới lấy thằng Dương? Bây giờ con nói con nghĩ tới ba mẹ sao?" như tìm được chổ bắt bẻ Lê Quý Trân dồn dập hỏi

Khiến cho Bảo Nhi bắt đắc dĩ không đáp lên lời, trong lòng bà vốn không thích người ta, mẹ kêu cưới làm sao mà chịu được. Hơn nữa gia đình thúc ép khiến bà mất niềm tin, lúc trước còn xém chút nữa tự vẫn cho xong đời.

Nhưng nhờ gặp Anh Cường mà bà có thể tiếp tục sống, dù hiện tại có khổ như lời mẹ nói nhưng vẫn rất hạnh phúc, theo những câu hỏi của mẹ mà Bảo Nhi trong tâm rối tung

"Mẹ..."

*Cạch!*

Định mở miệng khuyên mẹ thì cửa phòng đột nhiên mở, ba người đồng loạt quay lại nhìn.

"Ai vậy mẹ?" người vào là Anh Kiệt, nhưng hắn giả vờ không biết hỏi

"À, Anh Kiệt! Lại đây mẹ giới thiệu cho con ông bà ngoài" Bảo Nhi nằm trên giường bệng ngoắc tay Anh Kiệt

Anh Kiệt không nhanh không chậm đi tới bênh cạnh mẹ.

Bảo Nhi ôn hoà nắm lấy tay Anh Kiệt giới thiệu hai ông bà, Anh Kiệt cũng không nói lời nào chỉ là gật đầu nhưng là với mẹ hắn, còn đối với hai người kia thì hắn không chào một tiếng.

Bảo Nhi lại nói với hai ông bà:

"Ba mẹ! Đây là con trai của con..."

Lê Quý Trân nhìn thấy Anh Kiệt tỏ ra chướng mắt, Hồ Hoàng Phúc thì nhìn cũng không nhìn, quay sang chổ khác xem như không thấy.

Từ bên ngoài đến vào trong, chứng kiến tận mắt thái độ Anh Kiệt bây giờ đã hiểu, hai ông bà già này không ưa gì cha con hắn, nếu đã vậy cũng đừng trách hắn vô tình vô hiếu.