Sau ba phát đạn không nối liền, phảng phất sấm nổ bên tai, ngũ lão nhân kinh hãi tột độ, còn tưởng rằng Anh Kiệt không kịp phản ứng, Lương Dương càng là muốn liều mạng lao ra lôi Anh Kiệt kéo vào, bất quá đợi lão cấp tốc tiến đến gần Anh Kiệt nắm lấy hắn thì sững sờ, hai mắt trừng đi ra ngoài
Chỉ thấy trước ngực Anh Kiệt đang lơ lửng ba viên đạn đồng không ngừng xoay tròn, mà ba viên này nhắm vào ba vị trí khác nhau, dư lực còn rất mạnh, có điều hiện tại giống như có một cổ lực lượng vô hình ép buộc dừng ở giữa không trung, Lương Dương nhất thời bất ngờ, sau đó thì vui mừng
"Đây là cương khí hộ thể a! Không hổ là tông sư!" lão trong lòng cảm khái
Tiếp sau đó sắc mặt nghiệm nghị nhìn về phương hướng đạn bay, không ngừng nói:
"Đáng chết mấy tên sát thủ, dám cả gan gây hấn với một vị tông sư, trước khi ra tay hắn không có điều tra lai lịch của Võ thiếu tướng sao?"
"Tra không ra!"
Đột nhiên Lê Dục lên tiếng đáp
"Võ thiếu tướng bị chính phủ coi là tuyệt mật kỳ tài, người biết tin không nhiều, cho dù là đại gia cũng chỉ biết không tới mười nhà, nếu như sát thủ là người ngoại quốc thì càng không thể tra. Hơn nữa, cho dù biết thì thế nào? Sát thủ giết tông sư không phải chúng ta chưa từng thấy qua!"
Ngũ lão nhân sắc mặt càng thêm trầm trọng, đây là gây hấn, muốn xảy ra chiến sự. Từ khi hòa bình tới nay ở Việt Nam chưa hề có sát thủ xuất hiện trong nước, chắc hẳn có vấn đề.
Lúc này Anh Kiệt nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy ba viên đạn đồng, từ tốn nói, trên mặt lộ ra sát khí
"Không cần quan tâm bọn chúng là ai, dám động thủ đến ta đừng mong sống sót"
Khi câu này ra thì ngũ lão nhân từ nghiêm nghị trở nên thoải mái, họ trực nhớ ra Võ thiếu tướng nào có phải cao thủ bình thường, đường đường đỉnh cao võ giã a.
Anh Kiệt không quan tâm, tay không bóp nát mấy viên đạn BMG thành phấn vụn, sau đó oanh tạc cửa kính lao ra, hướng thẳng về phía sát thủ mà đi.
Ngũ lão nhân thấy vậy hai hai mặt nhìn nhau, sau đó cười cười nối đuôi nhau đuổi theo Anh Kiệt, họ biết Anh Kiệt sắp động thủ, cũng muốn chứng kiến tông sư thủ đoạn
Tại tòa khách sạn cách đó khoảng 1km, trên tầng thứ chín có một nhóm người đang tụ tập, ba nam hai nữ, bọn họ mặc đồ như thường dân, có đều tất cả họ bàn tay đều có mang găng tay, trên bàn còn để đầy súng ống cùng dao găm, thậm chí có cả lựu đạn cỡ nhỏ
Lúc này một nam hai nữ ngồi phía trong luyên thuyên nói chuyện trên trời, nghĩ làm sao dùng hết số tiền vừa nhận được, thì ở phía ngoài lang cang có hai tên nam nhân nằm sát mặt sàn, tay cầm súng bắn tỉa, giống như Đỗ Nghi phán đoán, hai khẩu súng đen ống dài khoảng 1m hơn, phía trên có ống ngắm, hai cây đều là Barret M99.
"Mày thấy chưa? Tao bắn chuẩn hơn mày rất nhiều, toàn ngay điểm chết người, đỉnh đầu, giữa ngực, cổ!" tên bên phải đột nhiên cất tiếng cười trào phóng nói
"Hừ, Bạch Nhãn mày đừng tự sướng, nếu như không phải vừa rồi tao đang bắn bị mày đẩy tay một cái thì phát đầu đã trúng, nào có trượt?" tên còn lại trừng mắt không vui
Hai tên này đều là sát thủ trong nhóm, bọn chúng đều có biệt danh, không dùng tên thật. Bạch Nhãn là tên vừa rồi cười cợt chọc tức đồng bạn, tên còn lại gọi Hắc Cầu, một nam hai nữ bên trong thì tự xưng nam Cẩu Thần, Huyết Nữ và Nữ Thần.
Tất nhiên đây là bọn họ tự đặt, nhưng càng về sau sự kiện của họ tạo ra khiến cho thế giới ngầm chấn động, cuối cùng được xếp vào hạng 26 hội sát thủ, từng cái danh xưng từ tùy tiện đặt ra hiện giờ chính là nổi ám ảnh của các đại gia trên thế giới, số nhiệm vụ họ hoàn thành tính đến hiện tại là 149 vụ, chưa niếm mùi thất bại, người ta gọi họ là Liên Hoàn Sát
Mà bên trong một nữ nhân mặc váy trắng dày tới bắp chân, lộ ra cặp chân thon dài mỹ lệ, nàng ngồi bắt chéo hai chân, tay bưng ly rượu lạnh nhạt lên tiếng, có vẻ không vui
"Đừng có đùa giỡn nữa, đối phương các ngươi có thấy không? Người ta mặc quân phục cấp thiếu tướng, còn đùa nữa sẽ để hắn ta xổng mất, dù sao hắn cũng là nhiệm vụ cuối cùng khi chúng ta giải nghệ!"
Nàng gọi Nữ Thần, dung mạo xinh đẹp không thua kém các ngôi sao ca sĩ ở Việt Nam, nhưng khí chất lạnh lùng như băng tảng trăm năm không sờn, càng lộ ra vẻ đẹp quyến rũ động phách lòng người
Sở trường của nàng là tốc độ, vũ khí lại là Katana.
"Ai, người thứ 150 a! Xem như có chút chiến tích, chúng ta phải cảm ơn người thuê, không ngờ họ lại dám muốn giết thiếu tướng quân hàm a!" nam nhân ngồi một bên khác vừa mở ra lắp vào mấy món vũ khí, vừa nói
Hắn là Cẩu Thần, vũ khí yêu thích là dùng dao găm cùng súng lục, sở trường cận chiến
Còn lại nữ nhân Huyết Nữ thì cười cười không nói, nhưng ánh mắt điều là vui vẻ
Bạch Nhãn nghe Nữ Thần nói vậy thì cười cười đáp
"Đại tỷ yên tâm, ta vừa bắn liền ba phát đều tập trung vào tử huyệt, làm sao sẽ thất bại? không nói nữa, dù sao vừa rồi ba phát bắn ra chắc chắn mục tiêu không sống được"
Hắn vừa tự tin xoay mặt nhìn Nữ Thần đáp, vừa lộ ra một chút cảm tình, dĩ nhiên là tương tư cô nàng rồi đi, thì đột nhiên bên cạnh hắn Hắc Cầu giọng nói không thể tin được thốt lên
"Mau nhìn, hắn chưa có chết! Còn có đồng bọn?" Hắc Cầu vẫn luôn quan sát qua khung cửa sổ khách sạn bên Anh Kiệt bằng ống ngắm, đột nhiên thấy cửa sổ bị vỡ ra có một bóng người lao ra, chính là mục tiêu mà họ cần phải trừ khử
Nhưng chưa hết, tiếp theo còn có thêm năm đạo bóng người nối đuôi nhau lao ra đi sau Anh Kiệt.
Bạch Nhãn nghe thấy cũng không tin, xoay mặt lại nhìn xuyên qua ống ngắm thì giật mình, hét lên cảnh báo
"Không ổn, bọn chúng đang tiến đến đây!"
"Cái này không thể nào, rõ ràng vừa rồi ta bắn đều chính xác vào hắn, làm sao hắn còn sống?"
Bạch Nhãn không thể tin nổi, có cho hắn thêm tiền cũng không muốn tin, nhưng sự thật rành rành trước mắt khiến hắn quá sốc, tay chân luốn cuốn tiếp đạn
Hắc Cầu một bên thấy thằng bạn mình như vậy khẽ bĩu môi, có đều cũng không nói, lập tức lên đạn muốn giết người tới
Thì cả ba người bên trong cũng cảnh giác tìm chổ ẩn nấp, nếu hai người kia bị phá vỡ phòng tuyến thì họ sẽ làm hậu phương, sẵn tiện tấn công bất ngờ tạo thành thế giáp công
Bất quá đối phương có tận sáu người, họ chỉ có năm người, Huyết Nữ núp gần cửa sổ, cô vén một bên màn cửa sổ nhìn qua khe hở thì thấy sáu đạo bóng người lướt rất nhanh trên từng cái nóc tòa nhà, người dẫn đầu là mục tiêu họ cần tiêu diệt, nhưng năm người sau đều là lão nhân họ chưa từng được đề cập, cô khẽ nhíu mày đang nghĩ tới điều gì, thì kế bên Cẩu Thần đột nhiên nói
"Là cao thủ, võ giả!"
Hắn nói lời này ra cũng giải đáp hết nghi vấn cho các đồng nghiệp, dù sao ở hắc ám thế giới điều có những người này, họ không thấy lạ, tất cả hết sức tập trung tinh thần chiến đấu
Mà trên đường lao nhanh đến mấy tên sát thủ, Anh Kiệt ngoảnh đầu lại nhìn ngũ lão nhân, không khỏi nhịn cười mà hỏi
"Các ngươi tìm đâu ra cái áo choàng cổ lổ sỉ đó vậy?"
Năm vị lão nhân bị hỏi, đúng là từ trong khách sạn nhảy ra họ đã mặc thêm một cái áo choàng bên ngoài, bên trong là áo vest, nhìn vào rất ra dáng phong thái hào kiệt cao thủ, nhưng hiện tại không phải thập niên 80 a? Ngoài Phan Nam và Lê Dục má hơi đỏ vì xấu hổ thì ba người khác một chút cũng không có, ngược lại là Lương Dương lão hưng phấn cùng tự hào cười hì hì đáp
"Đây là mặc cho ngầu a!"
Mặc cho ngầu? Phan Nam và Lê Dục xấu hổ muốn độn thổ, nói cái gì vậy cha?
Thực chất áo choàng này là để che đậy vũ khí của họ, họ có thể cất giấu bao nhiêu cũng không rõ, nhưng đó chính là công dụng duy nhất, mặc dù không hỏi hết nhưng Anh Kiệt liếc mắt liền nhìn ra phía sau hông của Lương Dương lấp lánh ánh bạc, khẳng định là thủy chủ dao găm
Trong nháy mắt, sáu người Anh Kiệt đã tiếp cận nhóm sát thủ, Liên Hoàn Sát tập trung cao độ.
"Đến rồi!"