Trùng Sinh Đô Thị An Nam

Chương 64: Hàng hoặc tử?

So sánh giữa cao thủ bình thường và cao thủ nội kình thì bên ngũ lão nhân sẽ chiếm ưu thế, nhưng vì bên Liên Hoàn Sát có mang vũ khí nóng cho nên ngũ lão nhân khó mà áp chế

"Chuột nhắt, cũng có chút tài nghệ, nhưng đừng nghĩ có súng liền thắng!"

"Kim Cương Thể!"

"Thiết Quyền!"

Lương Dương sử dụng tuyệt kỹ tường đồng vách sắt, cường hóa thân thể trở nên cứng cáp như thép, lấy tu vi hiện tại của ông ta cũng có chút miễn cưỡng, tuy nhiên thời gian là có hạn, tối đa ba phút

Thiết Quyền của Lương Dương giống như một thanh đại chùy, rất cứng cáp cùng lực lượng mạnh mẽ, một quyền đánh ra đều để lại một hố sâu hơn nửa tấc, sàn nhà cứ như bùn nhão mỗi khi ông đánh vào

Bạch Nhãn né trái né phải vẫn là không kịp tránh, ăn trọn hai quyền liên tiếp vào ngực, bị hất văng xa phun ra một vệt máu sau đó va vào vách tường, không đứng dậy nổi, hiển nhiên là bị trọng thương không nhẹ

"Phốc!"

"Bạch Nhãn!" Cẩu Thần thấy đồng đội mình bị trọng thương, sát ý dâng lên mà cuồng

"Chớ vội, tiếp theo sẽ là ngươi!" Lương Dương liền đổi mục tiêu

Lần này Cẩu Thần phải đối phó tận hai người, chật vật vô cùng, tay hắn luồn lách vào các chổ hiểm của đối thủ, nhưng rất nhanh đối phương được đồng đội hổ trợ, trong nháy mắt Cẩu Thần rơi vào tuyệt cảnh, không lâu liền bị Lương Dương và Đỗ Nghi một quyền một chưởng đánh cho hộc máu

"Khốn nạn! Bọn chúng quá mạnh, đại tỷ! Làm sao bây giờ?" Huyết Nữ bị Nguyễn Linh quấn mãi không rời, trên thân nàng toàn là vết dao cắt, tuy không sâu nhưng rất nhiều từ trên xuống dưới, quần áo tả tơi, máu chảy toàn thân nhìn ra vô cùng thảm

Còn lại Nữ Thần và Hắc Cầu cũng không kém, họ đều cố gắng chống đỡ, lúc đầu còn có thể cân sức nhưng đánh càng lâu thì ngũ lão nhân càng mạnh, Liên Hoàn Sát bọn họ ngược lại là kiệt sức

Võ giả sỡ dĩ mạnh lên trong chiến đấu, có thể tìm kiếm cơ hội đột phá, ở thời đại ngày nay muốn từ ngoại kình bước vào nội kình đã khó huống chi nội kình đột phá hóa cảnh, một tầng lại một tầng, khó như lên trời

"Thập Tự Trảm!"

"Ma Loạn Trảm!"

"Giết!"

Nữ Thần bị bức bách phải dùng tuyệt kỹ Thập Tự Trảm, Huyết Nữ cũng dùng loan đao chém ra mấy chục nhát, tốc độ trong nháy mắt quả thật làm người kinh hãi, nếu là người bình thường thì đã sớm đầu rơi máu chảy

Đỗ Nghi, Lương Dương đã chia ra hợp sức với ba người còn lại, tuy nhiên vẫn có người bị thương, Đỗ Nghi bị Thập Tự Trảm chém trúng hơn năm nhát, cả cánh tay trái đều là máu, nhưng vẽ mặt không có giống như đau đớn, ngược lại cười vui vẻ, càng đánh càng hăng

"Loạn Thần Quyền!" Lương Dương lần này ra tay toàn lực, quyền tung ra như mưa đổ ập xuống đầu Hắc Cầu

"Mãng Lục Chưởng" hai tay Nghi trở nên nhanh nhẹn, tốc độ này đã so với Lê Dục không kém, hơn nữa uốn lượn không khác gì một con cự mãng, mạnh mẽ nện vào sau lưng Nữ Thần

"Phốc!"

"Đại tỷ!"

"Nữ Thần!"

Huyết Nữ điên cuồng gào thét, nàng toàn thân ướt đẫm máu, lần này các vết thương đều rất sâu, tay chân đều không nhúc nhích được, chỉ có thể bất lực ngồi trên sàn đẫm nước mắt nhìn đại tỷ của mình bị đánh hạ

Hắc Cầu tình trạng cũng không ổn, ăn trọn mấy chục quyền vào thân thể đã sớm ho ra mấy ngụm máu, liền bất tỉnh nhân sự

Chiến không tới 5 phút, ba người bị thương, một người bất tỉnh, chỉ còn lại một Nữ Thần thân cô thế cô, đối mặt ngũ lão nhân sát ý ngập trời, nàng vẫn cố đứng vững, mặc dù bị một chưởng làm cho trọng thương nhưng hai tay vẫn nắm chặt thanh kiếm, cắn răng nhìn xung quanh toàn địch

"Các người ép người quá đáng!" nàng căm phẫn tột độ

"Mãng Thiên Thần Trảm!"

"Ta dùng hết sức lực vào chiêu này, phải đem các ngươi chém thành trăm mảnh, không chết không thôi!"

Thanh kiếm đột nhiên lóe sáng, ánh sáng tỏa ra màu vàng nhạt, nhưng hiện tại nó lại là thứ chói mắt nhất trong căn phòng

"Hửm? Đó là, nguyên khí tích tụ tạo thành?" Anh Kiệt quan sát, nhìn thấy cảnh tượng này chân mày cũng hơi giật giật

Tốc độ ra chiêu của Nữ Thần đột ngột tăng mạnh, tất cả sức lực nàng dùng hết vào cho chiêu này, được ăn cả ngã về không.

"Đại tỷ nhất định phải thắng..." Huyết Nữ ánh mắt dần dần trở nên mơ hồ, lẩm bẩm mấy câu cũng liền ngất đi, chuyện sau đó không còn hay biết gì nữa

"Các ngươi không đở nổi chiêu này, để ta!" Anh Kiệt bình thản nói, hắn lúc này thật sự vào cuộc

"Kiếm này năng lượng thật khủng bố, có thể sánh ngang với nội kình đi" Lê Dục cảm thán, liền bắt đầu lui lại

"Lui!" các lão nhân lúc này thật sự cảm giác được uy hiếp, nghe lời Anh Kiệt thấy khó mà lui

"Haha, không ngờ ngươi lại muốn đứng ra nộp mạng, cũng tốt! Ta cất công đến đây chính là vì cái mạng của ngươi!" Nữ Thần gương mặt đều đầy mồ hôi, nhưng vẫn nở nụ cười lạnh lùng nói

Lúc này sát khí thao thiên, tràn ngập cả căn phòng, Nữ Thần dậm chân nhảy lên cao

"Trảm!"

Chỉ thấy thanh kiếm đột ngột lóe sáng lên như ánh sáng mặt trời, không thể nhìn được, đến cả ngũ lão nhân cũng phải tránh đi ánh sáng này, bởi vì cũng quá chói mắt rồi, một kiếm vô cùng uy lực, tựa như thần tướng hạ đao

"Võ thiếu tướng!"

"Võ thiếu tướng!"

"Uỳnh!!!" âm thanh chấn động cả căn phòng, sau một khắc, ánh sáng dần dần mờ đi

"Ai thắng?"

"Võ thiếu tướng sẽ không bại chứ?"

"Ngu ngốc, ngài ấy là tông sư..."

Ngũ lão nhân lòng hết sức khẩn trương, vội vàng mở to mắt quan sát, sau đó chỉ thấy một cảnh tượng làm cho họ ngẩn người

Mãng Thiên Thần Trảm của Nữ Thần đã sử dụng thành công, nhưng tấn công thất bại, không những không làm tổn thương một sợi tóc nào của Anh Kiệt, mà còn bị Anh Kiệt bắt lấy

Chỉ thấy Anh Kiệt một tay nắm lấy cổ của Nữ Thần giơ cao, hai chân nàng không thể chạm đất hết sức giãy dụa trong bất lực, giống như bị một người đàn ông khổng lồ đùa giỡn, mà Anh Kiệt không có cảm xúc gì, cứ như đang xách lên một đứa con nít vô cùng nhẹ nhàng

"Aizz, ta thừa biết sẽ thể này mà" Phan Nam cười khổ

"Ưm.. Ư... Thả..."

Nữ Thần bị nắm chặt cổ, thật sự rất khó thở, lúc này nàng thật sự sợ hãi, lần đầu tiên trong đời đối mặt với một người mạnh mẽ như thế, không những lực lượng khủng bố, sức phòng ngự cũng đáng sợ, nên biết Mãng Thiên Thần Trảm là kiếm pháp chỉ ở thức thứ ba, nàng chưa học hết môn kiếm pháp này, nhưng nàng tự tin khẳng định ra chiêu kiếm này cho dù là võ giả cũng phải sợ, như ngũ lão nhân kia, nhưng nàng không ngờ, người thiếu niên này dùng thân thể chặn đòn mà không tổn hại một góc áo nào, thậm chí người này không hề thương hoa tiếc ngọc, nàng thật sự cảm thấy mình đang cận kề cái chết, nàng nhận ra, người này tuyệt đối mạnh hơn võ giả bình thường, là đại cao thủ.

"Kiếm pháp của ngươi rất tốt, nhưng tiếc là ngươi chọn sai đối thủ. Nói, ai thuê các ngươi giết ta?"

Anh Kiệt thả lỏng ngón tay mặt không thay đổi lạnh lùng hỏi, nhưng kình lực vẫn như cũ treo Nữ Thần lên, Nữ Thần đầu đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, cho dù là Nữ Thần kiêu ngạo bây giờ cũng phải chật vật thế này, dù sao con người cũng không ai muốn chết, nàng ấp a ấp úng đáp lời Anh Kiệt

"Là... Là... Trần Chí... Hoang!"

"Trần Chí Hoang?"

Anh Kiệt trong đầu nháy mắt hiện ra một bóng người

"Được, được, ngươi có hai sự lựa chọn, hàng hoặc tử?"

Ánh mắt Anh Kiệt âm u phát ra lạnh lẽo, Nữ Thần trong lòng run lên một trận, tâm đ*o

"Người này giống như ác ma, một thiếu niên khôg thể có ánh mắt sát khí nhiều như vậy, cho dù là các sát thủ hàng top từng giết qua vô số người cũng không có ánh mắt thế này, ánh mắt xem người khác không khác gì sâu kiến!"

Nữ Thần ánh mắt chuyển dời qua phía đồng đội, đồng nghiệp của nàng đều bị thương nặng, Nữ Thần không có sự lựa chọn, nàng cắn răng trả lời

"Chúng ta... Hàng!"

"Tốt!"

Anh Kiệt buông tay ra thả Nữ Thần xuống, nàng ho khan từng trận, dấu tay Anh Kiệt vẫn còn in dấu đỏ trên cổ, đau đớn không thôi

"Nếu đã hàng, thì từ nay các ngươi sẽ là thuộc hạ của ta, ta sai đâu đánh đó, nếu dám cãi lại, các ngươi sẽ thành người chết, hiểu chưa?"

Nữ Thần ngũ vị tạp phần, trong lòng khó chịu nhưng vẫn cắn răng chịu đựng đáp

"Thuộc hạ hiểu rõ!"

"Nuốt cái này vào, đan này gọi Thất Tình Nhân Quả, là do ta gần đây tự tay luyện chế, tất nhiên tự đặt tên, khi nuốt nó vào linh hồn các ngươi sẽ do ta nắm giữ, từ nay các ngươi đi đến đâu, làm việc gì ta đều biết, chỉ cần nhất cử nhất động của các ngươi có thay đổi, ta búng tay liền diệt!"

"Cái gì? Nắm giữ linh hồn, đây là bán mạng a!" Đỗ Nghi kinh ngạc nói

"Haha, thủ đoạn của Võ thiếu tướng không ít a" Lương Dương một bên vỗ tay khen hay

"Cũng tốt, có thêm người thực lực sẽ tăng thêm một chút" Lê Dục cười nhẹ

Phan Nam và Nguyễn Linh gật đầu, Anh Kiệt vẫn đứng đó, cao cao tại thượng, Nữ Thần không còn sự lựa chọn, nàng dùng hết sức can đảm, sau đó thở dài, cắn nuốt Thất Tình Nhân Quả vào trong, chỉ cảm giác cơ thể có thứ gì đó siết chặt, nói đúng hơn là linh hồn bị từng sợi dây vô hình trói buộc, càng cảm nhận được những sợi dây này xích lại, liên kết vào trong hồn phách, hiện giờ cả hai trở thành một, những sợi xích kia từ giở đi sẽ là một phần của nàng

Nữ Thần đổ mồ hôi nhìn Anh Kiệt, ánh mắt phức tạp, nàng biết chỉ cần là phản bội, những sợi xích kia liền đổ nát, đồng nghĩa nàng cũng bị hồn phi phách tán, mãi mãi không siêu sinh

"Thuộc hạ Nguyễn Quỳnh Nhi, gặp qua chủ nhân!" Nữ Thần quỳ xuống hành lễ, cũng lấy ra tên thật khai báo

Người đàn ông trước mắt nàng, vô cùng mạnh, ít nhất mạnh nhất trong những người nàng từng đối đầu, nàng dám chắc chắn cho dù top 3 sát thủ đến đây cũng khó phân thắng bại với người này

"Những viên khác, cho bọn họ nuốt vào, nếu bọn chúng kháng cự, giết là được, nghe rõ không?"

Anh Kiệt nói xong thả bốn viên Thất Tình Nhân Quả vào tay Nữ Thần, Nữ Thần thở dài, ánh mắt hiện ra không đành lòng, dù sau bốn người kia cũng từng là chiến hữu thân cận nhất, trung thành nhất với nàng, nói giết rất khó, nhưng hiện tại mạng của nàng đã sớm không thuộc về nàng

"Quỳnh Nhi hiểu rõ!"

"Ngày mai đến gặp ta, được rồi, mọi chuyện kết thúc ở đây, chúng ta đi!" Anh Kiệt nói xong xoay người rời đi, ngũ lão nhân cũng đồng loạt rút lui, chỉ để lại Nữ Thần ánh mắt chua xót, hai mắt đều đỏ, nàng nhìn trong tay mình bốn viên Thất Tình Nhân Quả

"Mọi người, cho tôi xin lỗi!"