Trùng Sinh Đô Thị An Nam

Chương 68: Trần gia, diệt!

Một chưởng uy, kình khí tuôn trào áp sát đến đỉnh đầu Nguyễn Kiên, lần này sắc mặt Nguyễn Kiên đều trở nên khẩn trương, hắn biết một chiêu này không thể dùng cương đối cương như trước, phải né

Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, Nguyễn Kiên liền muốn nhảy vọt tránh ra sang bên phải, dậm chân một cái liền trong tích tắc di chuyển hơn mười bước

Nào ngờ lúc này, Tần Thanh Nguyên liền đổi hướng tay, nhưng không phải đuổi theo hắn mà là nhắm vào Anh Kiệt đang đứng chắp tay sau lưng, Nguyễn Kiên kinh hãi trong lòng, vội nâng hai tay lên muốn đánh ra chặn đòn

Nhưng mà đã muộn, chưởng ấn đánh xuống người Anh Kiệt tạo ra một tiếng động cực lớn

Uỳnh! Khói bụi mù mịt.

"Cậu chủ...?" Nguyễn Kiên hét to, không còn gì suy nghĩ nhiều, hắn hai tay lập tức liền tạo thành quyền đánh ra

"Lạp Ma Quyền!"

Hai quyền sóng khí như quỷ dị, bị Nguyễn Kiên đấm ra không khí như bị vỡ tan, ầm ầm đánh về hướng Tần Thanh Nguyên

"Lục Hộ Phù" Tần Thanh Nguyên đang mất đà rơi, cũng không còn nội lực để đở đòn, hắn biết hai quyền này không né được, liền móc trong túi áo ra một cái phù văn

Roẹt~!

Ánh sáng vàng lóe lên như kim quang, hai quyền của Nguyễn Kiên lúc này đánh vào

Ầm!

Tiếng vang như sấm nổ, lục phù của Tần Thanh Nguyên chỉ đở được một đòn liền bị chấn đến tan nát, quyền còn lại nện ở trên ngực hắn

Đùng!

Phốc, Tần Thanh Nguyên phun ra một ngụm máu tươi, cả cơ thể không tự chủ được bay thẳng vào tường va chạm thật mạnh, tạo ra một lõm to trên mặt tường kèm theo vô số vết rãnh, Nguyễn Kiên lần này cũng không còn sức, khói bụi mù mịt hắn không nhìn rõ Anh Kiệt thế nào, vội hét to hỏi

"Cậu chủ! Cậu không có sao chứ?"

"Ha ha ha! Mày... Khụ khụ, mày thua rồi, hắn ăn trọn của tao một chưởng đủ bại tông sư... Khụ khụ, làm sao mà sống được?"

Tần Thanh Nguyên thế mà chưa chết, ngồi sát tường ho khan sắc mặt tái nhợt, nhưng trên miệng đều là ý cười vui vẻ, hắn thắng, mục tiêu của hắn đến cuối cùng vẫn là Anh Kiệt, hắn không sợ Nguyễn Kiên

Dù sao cũng cùng tu vi không ai giết được ai, nhưng mà Anh Kiệt làm cho hắn run sợ, bởi vì Anh Kiệt từng đánh bại Chu Thái nhưng hiện tại hắn không đoán được tu vi, đây là tạo cảm giác bất an cho Tần Thanh Nguyên, hắn dám khẳng định người thiếu niên này tu vi ở phía trên mình, cho nên vừa rồi dùng hết sức ra một chiêu đánh vào Nguyễn Kiên chỉ là dụ tình, hắn muốn làm cho Anh Kiệt cùng Nguyễn Kiên mất cảnh giác

Không ngờ lại thành công, một chiêu tất cả nội lực của hắn nếu không phòng bị thì cho dù là tông sư cũng phải bị trọng thương, cho nên Tần Thanh Nguyên đang vô cùng đắc ý

Mà Nguyễn Kiên thì giận tím mặt đầy gân xanh chửi thề: "Cmm, tao muốn giết mày!"

Hắn đã bị Anh Kiệt gieo vào người Thất Tình Nhân Quả, hắn cảm giác được nếu như Anh Kiệt chết thì hắn cũng tiêu đời, dĩ nhiên đây chỉ là trực giác, thật sự không phải vậy, Anh Kiệt và Liên Hoàn Sát không hề có liên kết gì vào hồn phách, Anh Kiệt cũng không có ác đến vậy

Nguyễn Kiên cũng chẳng còn nhiều sức lực, muốn đánh chết Tần Thanh Nguyên là chuyện khó, hắn hiện tại chỉ mong cậu chủ không sao

Quả nhiên, khói bụi tan đi bên trong lộ ra một bóng người, dĩ nhiên là Anh Kiệt, hắn một tay chắp sau lưng một tay phủi phủi trên vai, mặt đầy khó hiểu nói

"Chiêu này có thể bại tông sư?"

"Cậu chủ!" Nguyễn Kiên thấy Anh Kiệt không sao thì hớn hở

Về Tần Thanh Nguyên thì nụ cười đắc ý đã bị đông cứng trên mặt, trừng mắt không tin vào hiện thực đang thấy, sau một khắc hắn giật mình hét to

"Không thể nào! Không thể nào! Cho dù, khụ khụ, là đại sư huynh, không, cho dù là sư phụ cũng, khụ, không dám dùng thân thể chống đở đòn này của ta a!"

Sắc mặt hắn đầy kinh hãi, lúc xanh lúc trắng, lại có chút không cam tâm, vừa giận vừa sợ, bất quá Anh Kiệt nghe cũng không nghe, hắn nào quan tâm thằng nào đở được thằng nào không? Mấy bước đi tới trước người Tần Thanh Nguyên liếc nhìn xuống, lạnh nhạt nói

"Tông sư? Một đám gà đất chó sành mà thôi. Nếu như mày không nhiều chuyện xía vào chuyện của tao thì không phải chết, đáng tiếc!"

Nếu có tông sư ở đây mà nghe Anh Kiệt nói như thế đều sẽ giận tím người, muốn lao lên giáo huấn một trận, thậm chí là muốn giết người, tông sư nào chịu nhục?

Anh Kiệt tay nhẹ nhàng giơ lên định tạp Tần Thanh Nguyên thành bánh thịt, thì lúc này trong cơn hoảng loạn Tần Thanh Nguyên nói ra một cái tên làm cho hắn sững sờ

"Không! Không, mày không thể giết tao! Sư phụ tao là Võ Anh Vương, là tông sư đệ nhất nhân ở Miền Nam! Vạn lần mày không thể giết tao a!" hắn vừa sợ vừa đem tên sư phụ ra đe dọa Anh Kiệt, bỗng thấy Anh Kiệt sững sờ, hắn liền nghĩ không ngờ đến lúc sắp chết tên sư phụ có thể mang ra giữ được cái mạng nhỏ?

Tần Thanh Nguyên liền thở phào nhẹ nhỏm một cái, Anh Kiệt cau mày nghĩ tới cái gì, sau đó lắc lắc đầu, lạnh lùng nói:

"Chờ ta một chút, ta có chuyện muốn hỏi ngươi, đừng nghĩ đến việc chạy trốn, vô ích!"

Tần Thanh Nguyên lúc này trong lòng đã cảm tạ trời đất, nào dám nói hai lời? Vừa rồi Anh Kiệt nâng cánh tay lên hắn mơ màng đã nhìn thấy một bàn tay của người khổng lồ, so với Phật Tổ trong truyền thuyết còn khủng bố hơn, tất nhiên chỉ là ảo giác

Anh Kiệt lúc này xoay người lại nhìn Trần Gia, vẻ mặt vô hỉ vô bi, mọi người cũng không hiểu hắn định làm gì, nhìn quang cảnh hoang tàn đã biết Tần đại sư thua rồi, Trần gia chỉ thấy Anh Kiệt hắn động tác nhẹ nhàng một tay quơ ngang vòng cung một cái, Trần Gia chỉ cảm giác lạnh ở cổ một cái, giống như một cơn gió lạnh buốt vừa đi ngang qua, Nguyễn Kiên thậm chí thấy mấy cọng tóc của mình không hiểu làm sao lại bị cắt đứt?

Không ai hiểu, kể cả hai cao thủ nội kình như Tần Thanh Nguyên và Nguyễn Kiên, chỉ sau chốc lát phía cầu thang phát ra giọng run rẩy

"A... A... Cổ của ta... Máu?"

Mọi người đồng loạt quay qua nhìn Trần Chí Cương, chính hắn vừa nói, vừa thấy hắn ai cũng trợn tròn mắt, bởi vì cổ của hắn có một vết cắt nhỏ, nhưng máu chảy ra không ngừng, chỉ chốc lát nhộm cả bộ đồ, sau đó đột nhiên cái đầu rơi xuống, thân thể cũng liền ngã một bên, đầu lâu hai mắt vẫn mở to

Trần Chí Cương, chết.

Nhìn thấy cảnh này mọi người đầu tiên là ngây người, sau đó thì con cháu trong nhà hoảng sợ hét toáng lên họ mới giật mình tỉnh lại, Trần Bá Hoang đầu tiên hướng nhìn phía Anh Kiệt hoảng sợ cùng giận dữ quát

"Là mày làm, nhất định là mày làm!"

Vừa nói xong hắn cũng cảm giác cổ họng mình khô rát, cảm giác không đúng, liền sờ sờ một cái cảm thấy ướt át cùng hơi ấm, hắn giơ tay lên xem thì sợ ngây người, giống như Trần Chí Cương, ở cổ của hắn cũng có một vết cắt nhỏ, máu càng lúc càng nhiều, cổ họng càng không phát ra tiếng, hắn chỉ kịp chỉ tay nhìn Anh Kiệt phát ra một tiếng: "mày..." thì đầu cũng liền rơi

Người thứ hai Trần Bá Hoang, chết.

Tiếp theo đó là một màn kinh dị nhìn rồi không ai quên nổi, chỉ thấy từng người của Trần Gia lần lượt đầu rơi máu chảy ngã xuống, máu nhộm cả cầu thang chảy xuống như một thác nước, cho đến cái cuối cùng Cao Hoài Xuân người tuổi cao nhất đều chết, bà lão vẫn trừng mắt không tin, chỉ sau một khắc cả nhà Trần Gia già trẻ chết hết, chết vô cùng thảm, trong đó liền có Lý Thị Kiều Nga

Tần Thanh Nguyên hay Nguyễn Kiên đều là ngây người chết đứng, không tin vào mắt mình, sau đó sợ hãi nhìn sang Anh Kiệt, trong lòng có chung ý nghĩ, vừa rồi là nhất định người này làm

Chỉ sợ tin tức Trần Gia bị diệt cả nhà ngày hôm nay truyền ra sẽ làm chấn động cả nước, nhưng chuyện vẫn chưa hết, chỉ thấy Anh Kiệt kết ấn, niệm một cái chú pháp, trong vũng máu tươi bay ra giống như sợi chỉ, hai người chỉ nghe Anh Kiệt nói

"Hôm nay ta lấy máu Trần Gia hiến tế, dùng huyết mạch của các ngươi tiêu diệt bốn đời nhà họ Trần, lấy làm cảnh cáo thế nhân, ta Võ An Nam, không phải dễ trêu chọc!"

Võ An Nam, là hắn từng được vạn giới xưng tụng, An Nam lão tổ, có ân báo ân, có oán diệt ngươi cả nhà.