Trùng Sinh Lần Nữa Vẫn Yêu Chàng

Chương 45: CHE MẮT

Đêm thanh vắng, Trúc Thanh Hi một mình đứng dưới mái hiên tĩnh lặng nhìn lên bầu trời. Mây mù đen kịt che khuất ánh trăng, vài cơn gió thỉnh thoảng thổi qua, cây lá đụng phải nhau vang lên tiếng xào xạc.

Tạ Lục Khôn khoác áo choàng lên người nàng, lẳng lặng đứng cạnh Trúc Thanh Hi.

"Hoàng cung xa hoa lộng lẫy là thế nhưng mấy ai ở nơi này thật sự hạnh phúc chứ. Hôn sự của Tạ Mỗ là do Hoàng Hậu định đoạt, vậy hôn sự của Nhị gia có do Minh quý phi làm chủ không?"

Thanh âm trong trẻo thốt ra phá tan sự yên tĩnh, lời của Trúc Thanh Hi chứa đầy tâm sự. Thì ra nàng vẫn để tâm những lời ban nãy hắn nói.

"Hôn sự của ta đúng là ta không thể tự mình quyết định."

Trúc Thanh Hi nghe ra sự bất lực trong giọng nói của Tạ Lục Khôn, nàng thở dài thất vọng, toan tính rời đi.

"Nếu không có sự đồng ý từ nàng thì ta sẽ thành thân với ai? Trúc Thanh Hi, ta tuyệt đối không buông tay nữ nhân của mình."

Ngón tay thanh mảnh cùng Trúc Thanh Hi đan xen, đời này của Tạ Lục Khôn tất cả sự yêu chiều đều đặt lên người nàng, phải làm thế nào Trúc Thanh Hi mới hiểu tâm tư của hắn.

Trúc Thanh Hi quay người nhìn nam nhân đối diện, dáng vẻ thâm tình của Tạ Lục Khôn chỉ duy nhất ở bên cạnh nàng mới biểu đạt. Trúc Thanh Hi thừa nhận mình ích kỷ, nàng không muốn nhường Tạ Lục Khôn cho bất kỳ ai. Nàng tiến lên hai bước.

"Một lời đã định. Nếu người phụ ta, đừng trách ta vô tình."

Tạ Lục Khôn mỉm cười dịu dàng, ôm trọn Trúc Thanh Hi vào lòng, theo thói quen hôn lên trán nàng, thì thầm.

"Sao có thể phụ nữ nhân mình yêu chứ."

Trúc Thanh Hi nhắm mắt tựa vào lồng ngực ấm áp của Tạ Lục Khôn, khóe môi nàng giương lên nụ cười hạnh phúc.

Bốn ngày sau, Tạ Mỗ và Tạ Lục Khôn chính thức bước vào kỳ sát hạch sắc phong thái tử. Hai ngày đầu tập trung thi *kinh nghĩa, *chiếu biểu, sáng tác thơ phú và thi *văn sách, ngày cuối sẽ tỉ thí võ công.

Hôm nay Trúc Thanh Hi dậy sớm hơn thường lệ, nàng chăm chú họa mặt cho Tạ Lục Khôn.

"Xong, người nhìn xem." Trúc Thanh Hi đẩy gương đến trước mặt Tạ Lục Khôn.

Trúc Thanh Hi khoanh tay hài lòng quan sát thành phẩm.

"Có phải rất giống người sắp chết đúng không. Làn da tái nhợt, quầng thâm mắt rõ rệt, bờ môi khô khốc."

Trúc Dạ Ưng bên cạnh không ngừng gật đầu cảm thán. "Quả rất giống."

Tạ Lục Khôn hung hăng nhìn Trúc Thanh Hi và Trúc Dạ Ưng.

"Hai người có vẻ thích thú trước bộ dạng này của ta?"

"Nhị gia đừng trừng mắt như thế, người phải hạ mắt xuống, nhìn vào vô định để ánh mắt trở nên vô hồn."

Trúc Thanh Hi đi vòng qua người Tạ Lục Khôn, nhấc cánh tay trái băng kín chỉ lộ ra năm ngón tay của hắn lên, nàng tiếp tục dặn dò.

"Ngàn lần không được cử động cánh tay này, phải khiến Tạ Mỗ tin rằng cánh tay trái của người đã mục rữa hoàn toàn."

Tạ Lục Khôn lật tay, dùng sức kéo Trúc Thanh Hi sát gần mình trêu chọc. Trúc Thanh Hi không khách khí đánh mạnh vào cánh tay của hắn.

"Người có tin ta phế luôn cánh tay của người?"

Tạ Lục Khôn lập tức buông ra, mặt nhăn nhó.

"Đệ ra tay tàn nhẫn thật."

"Hi Nhân, đừng đùa nữa. Nhị gia, chúng ta xuất phát thôi." Trúc Dạ Ưng nhắc nhở.

"Được."

Cả ba di chuyển đến Thái Bình lâu, vốn là chốn Hoàng Thượng dùng đọc sách mỗi khi rảnh rỗi. Khi đến nơi vừa vặn gặp Tạ Mỗ cùng Duệ Phong đi tới.

"Sức khỏe của Nhị đệ thế nào rồi?" Tạ Mỗ ra vẻ hỏi han.

"Hoàng huynh. Sức khỏe của đệ tốt hơn nhiều rồi." Tạ Lục Khôn chậm rãi đáp.

Tạ Mỗ nhìn chăm chăm vào cánh tay của Tạ Lục Khôn, ngón tay tím tái, sắc mặt lại thiếu sinh khí. Hắn nhếch mép thỏa mãn "để xem ngươi trụ được bao lâu". Tạ Mỗ cố tình vỗ mạnh lên bắp tay trái Tạ Lục Khôn, trưng ra bộ mặt tươi cười giả tạo.

"Vậy thì tốt. Ta rất hứng thú khi so tài với đệ."

Tạ Lục Khôn nhíu mày, tay phải ôm lấy chỗ vừa bị Tạ Mỗ đụng, giọng nói yếu ớt.

"Là vinh dự của đệ."

"Tốt, tốt lắm."

Tạ Mỗ cười lớn, chắp tay ra sau lưng kiêu ngạo bước vào cổng.

Hai ngày này, Tạ Mỗ và Tạ Lục Khôn thi khép kín, ngoại trừ *Tam Công *Tam Thiếu đích thân ra đề, coi thi, không ai được phép đi vào Thái Bình lâu kể cả Hoàng Thượng, Hoàng Hậu hay các phi tần. Người của *ngự thiện phòng chỉ được phép mang cơm đến cửa rồi cũng lập tức trở ra.

*kinh nghĩa: gồm các sách tứ thư, ngũ kinh của Nho giáo

*chiếu biểu: soạn thảo các văn bản hành chính như chiếu, biểu, sớ...

*văn sách: viết bài tự luận (tương tự như thi tự luận ngày nay)

*Tam Công: Thái sư, Thái phó, Thái bảo (thầy dạy dỗ, luận đạo cùng Vua)

*Tam Thiếu: Thiếu sư, Thiếu phó, Thiếu bảo (dưới một bậc, hỗ trợ Tam Công)

*ngự thiện phòng: nhà bếp