Trùng Sinh Meo Meo Meo

Chương 79: Kết Cục (Hạ)

Tiết đại tướng quân vẫn còn đang trong trạng thái hoảng sợ cực độ thì Bùi Khuyết đã đưa người vào trong doanh trướng mất rồi.

Hôm nay, Bùi Khuyết muốn đưa nàng về nên mới nói thân phận của nàng cho Tiết Dịch biết, đây cũng là điều đúng đắn, thế mà…Ninh Oản nghiêng đầu nhìn lại phía sau rồi thở dài một hơi, lắc đầu.

Tiết Dịch vẫn đang ngớ ngẩn, cả người không nhúc nhích tí nào.

—— Cứ tiếp tục như thế, có lẽ y sẽ thành người tuyết mất.

Ninh Oản quay đầu lại, tức giận nhìn Bùi Khuyết bên cạnh: “Chàng muốn đưa thiếp về gấp vậy!”

Y không luyến tiếc nàng sao? Ninh Oản đảo mắt, vô cùng mất mát.

Bùi Khuyết khẽ cười, khuôn mặt càng trở nên ấm áp, dịu dàng như ánh ban mai trên đỉnh núi tuyết, sưởi ấm lòng người. Nhìn y vui vẻ như thế, Ninh Oản nhớ tới đêm qua hai người cùng triền miên, mặt không khỏi nóng lên, ngượng chết đi được, cứ thế vội vàng ăn sáng cho khỏi xấu hổ.

Thực sự muốn khinh bỉ!

Đêm qua hầu hạ y một đêm triền miên như thế, vậy mà sáng dậy đã phủi tay hết mọi thứ. Đáng ghét!

Ninh Oản cắn răng, tức giận dậm chân một cái.

Bùi Khuyết thấy nàng như vậy cũng đành chịu, chỉ nhẹ nói một câu: “Dùng bữa nhanh lên, ta đồng ý cho nàng ở thêm một ngày chờ ngày mai tuyết ngừng rơi: “

Ở thêm một ngày nữa? Hai mắt Ninh Oản sáng ngời, kéo kéo ống tay áo Bùi Khuyết, vui vẻ nói: “Thật sao? Cho thiếp ờ thêm một ngày nữa sao?”

Bùi Khuyết gật đầu, giọng nói ôn hòa: “Ừ, nhưng nếu nàng còn không chịu ăn cơm… Ta đây phải đi gặp Tiết Dịch rồi.”

Ninh Oản cúi gằm mặt, vội ăn, lầm bầm không rõ: “Đừng…Đừng đi gọi…”

Nàng không phải đang ăn sao?

“Từ từ, coi chừng lại nghẹn!” Bùi Khuyết đưa tay xoa đầu nàng, ý cưng chiều trong mắt.

Tuyết trắng xóa, giống như những sợi tơ mềm mại lượn bay. Trận tuyết này rất lớn, phủ một lớp thật dày, có lẽ không dừng sớm được.

Ninh Oản khép chặt áo khoác trên người lại, đạp lên những vũng tuyết đọng trên mặt đất đuổi theo bước chân Bùi Khuyết, nàng nhướn mắt nhìn y, không hiểu hỏi: “Lên núi làm gì?”

Nàng không hiểu lắm, dùng cơm sáng xong, y đã mang nàng đi theo lên núi. Hôm nay lại là ngày đại hàn, tuyết vẫn còn rơi, nàng có thể chết vì lạnh đó.

Bùi Khuyết nghiêng đầu, mỉm cười nhìn nàng: “Không nhớ sao? Nơi này là Phật Ấn sơn.”

Núi Phật Ấn?

Ninh Oản sửng sốt, nàng nhanh chóng phản ứng, ngước mắt lên nhìn những bông tuyết rơi xuống, phóng tầm mắt ra nhưng chỉ thấy một màu trắng xóa, chợt bừng tỉnh: “Thì ra nơi này là núi Phật Ấn!”

Trách không được sao y lại sai các tướng sĩ đợi ở đây một ngày, hóa ra không phải bởi vì tuyết lớn mà là bởi vì y muốn dẫn nàng tới đây. Môi nàng mím lại, trong lòng ngọt ngào đầy dâng, tâm tình tốt lên rất nhiều, còn ngân nga hát dân gian.

Bùi Khuyết nắm tay nàng thật chặt: “Lần trước ba người chúng ta tới đây, bây giờ lại không có Ngọc Hành, ta sẽ ở cùng nàng.”

Ninh Oản hơi bất ngờ, nháy mắt một cái, giơ một ngón tay lên hỏi.”Theo thiếp cả ngày sao?”

“Ừ.” Bùi Khuyết nắm chặt bàn tay bé nhỏ của nàng, gật đầu.

“A Khuyết thật tốt!” Ninh Oản bước tới, nhón chân lên hôn môi Bùi Khuyết một cái.

Trên núi Phật Ấn có ký ức của họ —— chính ở nơi này, Bùi Khuyết cõng nàng lần đầu tiên.

Hôm nay, nàng ở nơi này nhớ về ngày trước, khi nàng còn là một cô nhóc luôn chạy theo sau lưng đại ca, mà A Khuyết chỉ yên lặng ở cạnh bảo vệ nàng.

Lần trước tới nơi này, họ là thanh mai trúc mã, bây giờ, họ đã là phu thê.

Hai người leo lên đỉnh núi thì đã là buổi trưa, tuyết vẫn còn rơi, trên núi hoa mai nở bung trắng một vùng trời như bảy năm về trước. Ninh Oản không nghĩ tới việc sắp phải xa Bùi Khuyết, thỏa thích cùng y ngắm hoa, tận hưởng từng phút từng giây.

Bùi Khuyết từ nhỏ đã là một nam nhân hào hoa phong nhã, Ninh Oản làm quả cầu tuyết ném y, y chỉ nhìn mà không tránh, thấy nàng vui cười xán lạn như thế, trong thâm tâm y cũng hạnh phúc theo.

Chơi thoải mái là thế nhưng Ninh Oản vẫn lưu luyến không rời, cứ mãi ôm lấy Bùi Khuyết, chết cũng không buông.

Bùi Khuyết không còn cách nào, vỗ nhẹ lên đầu của nàng, thầm nghĩ: Ngày mai từ biệt, cũng phải mấy tháng nữa mới có thể gặp lại nàng. Chỉ nghĩ thế thôi y đã không chịu nổi, càng siết chặt vào lòng.

Ninh Oản còn chẳng muốn xuống núi. Lần trước khi ba người đến đây cũng trải qua một đêm trên núi mà. Nhớ tới lần đó, Bùi Khuyết liền ôm ngang Ninh Oản đi về phía trước.Phía đó có một sơn động, có lẽ ở được.

Bên trong sơn động không lạnh giống bên ngoài, y nhóm lửa rồi ôm lấy Ninh Oản vào lòng, lo nàng đói bụng, Bùi Khuyết lấy lương khô đã chuẩn bị sẵn ra, cúi đầu đút cho nàng.

Động tác này rất giống với khi y từng đút cho A Cửu ăn, nhớ tới lại không nén được cười.

Ninh Oản thì nghĩ, nếu mình và người mình yêu dù có phải ở trong sơn động, tuy giản đơn nhưng vẫn rất ngọt ngào. Nàng cứ thế vùi mặt vào trong lòng y, lâu lâu lại ngẩng đầu lên cắn miếng lương khô A Khuyết đưa tới, chỉ là nàng hơi dùng sức quá, cắn vào luôn ngón tay Bùi Khuyết.

“Ấy…”

Bùi Khuyết nhìn tiểu cô nương trong lòng đang cắn ngón tay mình, lại còn nháy nháy mắt liếm liếm, người cũng bừng nóng lên.

ĐÚng là dằn vặt người ta mà!

“Ngon lắm!” Ninh Oản nhả ra, cố lý sự cùn.

Ánh mắt của nàng nhìn thẳng vào y, giống như thứ nàng ăn vào không phải là lương khô mà là y vậy. Đôi môi mọng nước khẽ mở, ngon miệng ngọt ngào.

Bùi Khuyết sao chống lại được loại mê hoặc này, cúi đầu hôn lên môi nàng, phía dưới có trải lót bằng áo khoác của y, nằm xuống rất êm.

Ninh Oản yêu kiều than một tiếng, nhìn Bùi Khuyết cũng đang nhắm chặt mắt, hàng mi dày khẽ rung. Hai chiếc bóng đổ dài xuống… Hôn nồng nhiệt…

Nàng cong môi, hai tay ôm Bùi Khuyết càng chặt hơn.

Trong sơn động ấm áp, ánh lửa nhấp nhô phản chiếu lên vách động hai bóng dài mãi quấn quít vào nhau.

Ninh Oản thật sự không ngờ nàng với A Khuyết lại náo loạn trong sơn động cả một buổi tối. Lúc tỉnh lại, quần áo trên người nàng đã sớm chỉnh tề, không cần nghĩ cũng biết là ai thay nàng mặc lại.

Mở mắt ra đã thấy một ánh mắt mềm mại nhu hòa, còn nghe được giong nói trầm thấp, mới ngủ dậy: “Tỉnh rồi?”

“Ừ.” Ninh Oản gật đầu, đêm qua mệt muốn chết, cả người rất đau, nên cứ ỷ lại tựa vào trong lòng Bùi Khuyết, mơ mơ màng màng nói: “Đói bụng…”

Biết nàng đói, nhưng đồ ăn hôm qua chuẩn bị cũng không dư dả lắm. Bùi Khuyết lấy một ít lương khô còn sót lại đút cho nàng rồi nói: “Chúng ta trở về nhé, được không?”

Ninh Oản còn chưa tỉnh ngủ, vỗ vào mặt vài cái, ngoan ngoãn gật đầu — mỗi lần nàng mới ngủ dậy đều rất ngoan. Bùi Khuyết hôn lên trán nàng một cái, đứng dậy chỉnh trang y phục cho nàng rồi ôm nàng đi tới cửa động.

Bên ngoài, gió lạnh ập tới, Ninh Oản lạnh đến phát run, đầu óc nhanh chóng minh mẫn — nàng sắp phải trở về.

Nhưng nàng rất muốn đi cùng A Khuyết.

Không muốn vậy đâu. Ninh Oản ngước mắt nhìn trộm A Khuyết, trong lòng tiếc nuối.

Nàng cũng đã đồng ý với A Khuyết rồi, không đựơc tùy hứng như vậy nữa.

Ninh Oản suy nghĩ một chút, thở dài, nói với Bùi Khuyết: “A Khuyết, chàng cõng thiếp đựơc không?” Biết phải đi, nhưng chỉ muốn y cõng nàng trên lưng như ngày trước.

Dứt lời, Bùi Khuyết liền biết trong lòng nàng đang nghĩ gì, khom lưng xuống, nói: “Lên đây đi!”

“Ừ.” Ninh Oản nhoẻn miệng cười vui vẻ, nhẹ nhàng nhảy lên lưng Bùi Khuyết, hai tay ôm lấy cổ y, thân thiết tựa vào, động tác vô cùng quen thuộc.

Nhớ lại ngày ấy, Bùi Khuyết dừng bước, hỏi: “Lần đó, sao nàng không để cho Ngọc Hành cõng nàng?”

Nàng từ nhỏ đã rất thân thiết với ca ca, thế nhưng lần đó, khi nàng mệt mỏi, Ninh Ngọc Hành muốn cõng nàng, nàng lại cứ lắc đầu, la hét đòi y phải cõng nàng. Tuy là nhìn nàng lớn lên, trong lòng y cũng đã có nàng, lúc nào cũng rất cẩn thận quan tâm, không biểu lộ điều gì. Khi đó nàng chỉ là một tiểu nha đầu, thấy y lãnh đạm như vậy, sao lại muốn gần gũi với y được?

Từ đó đến nay, y vẫn nghĩ chưa ra.

Ninh Oản nghĩ một chút, mỉm cười, không ngờ A Khuyết vẫn băn khoăn chuyện này. Nàng cúi đầu, đáp: “Kỳ thật, thiếp cũng không biết, chỉ là có cảm giác như vậy. Tuy là ba người cùng đi chơi, nhưng lại thấy chàng có chút khoảng cách, chàng thoạt nhìn thì cao cao tại thượng, vừa đẹp, vừa lạnh lùng, cứ như một vị thần tiên từ trong tranh bước ra ấy…Thiếp chỉ là muốn ở cùng, vậy thôi.”

Mỗi lần Ninh Oản nhìn thấy Bùi khuyết, đều là một thân y trang màu trắng, từ nhỏ đã là một thiếu niên tuần tú rồi, càng lớn lại càng ngọc thụ lâm phong, nhẹ nhàng như tiên nhân. Nàng muốn kết thân với y, muốn kéo y xuống đất, để họ cùng giống nhau.

Và bây giờ, nàng đã làm được điều đó rồi.

Bùi Khuyết hiểu ra: “Hóa ra là vậy.”

Ninh Oản thở dài, tay vẽ vòng tròn trên lưng Bùi Khuyết: “Thật ra, nếu lúc đó chàng đứng xa cách với thiếp như thế, quan tâm thiếp một chút, thì nhất định thiếp sẽ la hét đòi gả cho chàng từ nhỏ.”

Nàng sẽ không ngốc nữa, nam nhân tốt như vậy, đối xử với nàng lại tốt, tất nhiên sẽ trở thành phu quân tốt. Nếu là vậy, nàng sẽ phát hiện được tâm ý của y với mình, kiếp trước cũng sẽ không…

Từ nhỏ đã đòi gả cho y? Viễn cảnh như vậy… thật hoàn hảo.

Nhưng…..

Bùi Khuyết cười nhạt: “Bây giờ cũng không trễ mà.” Không phải nàng vẫn thích y sao? Vẫn nhận ra tâm ý của y với nàng. Hiện tại, hai người cũng đã thành thân, nàng cũng thích ở cùng với y, điều này cũng đã khiến y rất thỏa mãn rồi.

Cho tới bây giờ, y chưa từng hy vọng quá mức xa vời.

Ninh Oản còn đang muốn nói. Kiếp trước là quá muộn, nhưng nàng nghĩ lại giây phút hoàn hảo này, muốn nói với y một câu khác. Ôm chặt lấy cổ Bùi Khuyết, hôn lên người y, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng kiên định: “A Khuyết, thiếp yêu chàng.”

Trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng thật lòng muốn nói với A Khuyết câu nói đó, dù chuyện gì xảy ra, cũng chỉ muốn nói vậy thôi: Nàng yêu A Khuyết.

Tấm lưng cõng nàng hơi run lên, giống như bị kinh ngạc, nhưng ngay tức khắc bình ổn lại, tiếp tục đi về phía trước… Cái người này, y có nghe được không vậy?

——- Bùi Khuyết luôn cho rằng, thích Ninh Oản nhiều năm như vậy, tình cảm của mình cũng sâu đậm như vậy, nhưng không ngờ, người nói ra ba chữ này đầu tiên lại là nàng.

Bước chân Bùi Khuyết rất vững vàng, Ninh Oản dần cảm thấy buồn ngủ, tựa đầu vào người y, ngoan ngoãn ngủ. Bùi Khuyết nhìn nắng sớm mờ mờ chiếu lên mặt tuyết trên Phật Ấn sơn làm vạn vật trở nên lấp lánh, đẹp đến diệu kì.

Trên lưng y là tiểu cô nương của mình, dưới chân y là giang sơn xã tắc.

Bùi Khuyết nhớ tới bảy năm trước, cũng là tại nơi này, y cõng nàng, dưới chân là lớp tuyết thật dày, mỗi bước đi đều phát ra tiếng sột soạt, hai tay của nàng ôm chặt lấy cổ y, hơi thở nhẹ nhàng, ấm áp lất phất qua tai, nàng yên ổn ghé vào lưng y ngủ ngon lành, rất ngoan

Khi đó, nàng cũng nhỏ nhắn như vậy, cũng xinh xắn, mềm mại như vậy, nhưng y lại bối rối đến toát mồ hôi hột vì khẩn trương.

“Oản Oản?” Y muốn nói cho nàng biết, mặt trời đã mọc lên rồi.

“…Ừ” Ninh Oản mơ màng đáp đại một tiếng, sau đó ôm chặt lấy cổ Bùi Khuyết hơn.

Nghe nàng nói, hóa ra là đang ngủ. Bùi Khuyết nhếch mép cười, không nói gì, có lẽ không có thời khắc nào có thể sánh với giờ phút này, bình an.

Không nhìn thấy cũng không sao, sau này, họ còn có rất nhiều cơ hội cùng nhau ngắm mặt trời mọc.

“…A Khuyết.” Ninh Oản chép miệng, nói mê: “Đến thì nhớ gọi…”

“Được!”

Ba tháng sau.

Hoàng thượng ngự giá thân

chinh chiến thắng trở về.

Trong hoàng cung lại được một hồi thấp thỏm, lo âu.

Bùi Khuyết cả người phong trần,mệt mỏi, xuống khỏi ngự liễn thì đi thẳng đến Dực Khôn cung, thế nhưng vừa đi tới ngoài điện thì thấy nô tài của Dực Khôn cung đứng đầy ra đó.

Sao lại ra ngoài hết thế này? Bùi Khuyết nhíu mày.

Một đám nô tài nhìn thấy hoàng thượng tới thì nhanh chóng quỳ xuống hành lễ, Bùi Khuyết thấy không khí có phần kì lạ, liền hỏi một câu: “Hoàng hậu làm sao?”

Vừa nghe hỏi, đám nô tài quỳ trên mặt đất bỗng run lên, càng cúi đầu sâu hơn, một chữ cũng không dám nói.

Bùi Khuyết cảm thấy không ổn, cất bước vào trong, y chỉ nghĩ, mấy ngày này, Oản Oản thừa dịp y không có ở đây thì sẽ vui vẻ coi diễm bản, sau đó để Yên Chi bên người hầu hạ, hưởng thụ món điểm tâm nàng thích nhất.

….Thế nhưng, hình ảnh mà Bùi Khuyết nhìn thấy trước mắt thực sự khiến y hoảng sợ.

Oản Oản của y, bên ngoài chỉ mặc một bộ ngoại sam mỏng manh, đi chân trần, đang quỳ trên mặt đất, cánh tay trắng như ngọc đang chăm chỉ nướng cá.

Mùi cá thơm vô cùng.

Cá.

Nhưng mà…Oản Oản từ khi nào thích ăn cá thế này?

Bước chân Bùi Khuyết khựng lại, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía xa. Có lẽ do tiếng bước chân của y quá gấp, tiểu cô nương đang nướng cá nghe tiếng động thì chậm rãi quay đầu qua nhìn y.

Vẫn là đôi mắt trong veo ngày trước, Bùi Khuyết hoang mang, bước từ từ đến chỗ Ninh Oản. Y cười hiền, đưa tay tới trước mặt nàng, cẩn thận nói: “Oản Oản, ta đã về rồi.”

Y đã trở về, tiểu cô nương của y chắc là sẽ vui mừng nhào tới.

Nhưng…

Ninh Oản chỉ nhìn thoáng qua Bùi Khuyết, sau đó nghiêng đầu qua chỗ khác, cắn một miếng cá, rồi giống như sợ Bùi Khuyết sẽ đoạt lấy cá của nàng, Ninh Oản cận thận đem cá giấu sau lưng, tránh xa y ra một chút.

Bùi Khuyết ngơ ngẩn cả người, sắc mặt tái đi, định mở miệng, nhưng lại không biết nên nói gì.

Yên Chi đứng lặng một bên cuối cùng cũng trấn tĩnh lại, nơm nớp lo sợ đi tới trước mặt Bùi Khuyết, quỳ xuống, khẩn khoản nói: “Hoàng thượng, nô tỳ…Nô tỳ cũng không biết Nương nương sao lại trở thành như vậy. Sáng nay, sau khi tỉnh lại liền trở nên như thế này, không nói lời nào, không chịu mặc quần áo, cứ la hét đòi ăn cá, còn…”

“Meo meo…” Tiếng kêu mềm mại, nũng nịu vang lên, có cảm giác như là thỏa mãn vì được ăn no.

Vừa nghe thấy tiếng mèo kêu, Bùi Khuyết chẳng còn lọt tai lời nào của Yên Chi nữa, phất tay, cau mày nói: “Ngươi ra ngoài trước đi!”

Yên Chi liếc nhìn Ninh Oản, sau đó hành lễ rồi lui nhanh ra ngoài.

Bùi Khuyết đứng ở xa, híp mắt lại suy nghĩ.

Một hồi sau, trong lòng đã có đáp án, hai bàn tay dưới áo nắm chặt thành quyền, cố gắng nén chặt ưu tư trong lòng để bình tĩnh. Y ngồi xổm xuống, nhìn thẳng nàng, thấy khuôn mặt trắng nõn sau khi ăn cá thì lấm lem ra, trông rất ngốc.

“Meo meo.” Có lẽ cảm giác được y sẽ không làm tổn thương mình, NInh Oản nhe răng cười, nhìn y kêu ‘meo’ thân thương một tiếng.

Bùi Khuyết yên lặng nhìn gương mặt nàng, nhìn từ đầu mắt đến cuối mắt, nhìn đến vết bẩn trên mép nàng, rồi tới chóp mũi xinh xắn, còn có…đôi mắt to tròn của nàng.

Sau một khắc…

Khuôn mặt tuấn tú của Bùi Khuyết đen lại, y duỗi tay ôm ngang tiểu cô nương trên đất, bế đến vào giường nhỏ. Động tác của y rất nhanh khiến tiểu cô nương khó chịu, kêu “meo meo meo meo meo” liên tục, cánh tay mềm mại mà vô lực đanh vào người y, ra vẻ rất uất ức.

Ngồi vào cạnh giường, Bùi Khuyết chuyển người của nàng lên chân, sau đó gạt tiết khố nàng ra, đánh mạnh vào mông.

Chát!

“A! Đau…”

Nghe thấy tiếng khóc, Bùi Khuyết khẽ cười một tiếng, nhưng tay vẫn không ngừng lại, gằn từng chữ: “Ai bảo nàng hồ đồ!”

“Đau…Thiếp không dám nữa, A Khuyết, đau quá đi!” Ninh Oản nào ngờ y sẽ không bị lừa, rõ ràng nàng đã luyện tập rất nhiều, sao có thể dễ bị phát hiện ra như vậy?

Hơn nữa… A Khuyết ra tay rất nặng. Ninh Oản đau đến phát khóc.

Lần này Bùi Khuyết không nhẹ tay, đánh một lúc mấy cái. Nhìn Ninh Oản khóc lóc trên đùi mình, Bùi Khuyết mới bớt phiền não hơn, xoay người nàng lại, cúi đầu ngậm lấy môi của nàng.

Ninh Oản vừa ăn cá xong, miệng vẫn còn mùi cá, Bùi Khuyết không để ý nàng kêu đau, mạnh mẽ giam người nàng lại, hôn thật sâu đến khi nàng hổn hển tựa vào ngực mình. Đôi môi căng mọng bị hôn đến hồng lên, cứ như được thoa thêm một lớp son, đẹp mắt, cánh môi khẽ hé, thở gấp lấy hơi.

Đợi khi thở lại bình ổn, Ninh Oản hai mắt đẫm lệ đánh A Khuyết một cái, tức giận nói: “Vừa mới thấy mặt đã đánh người, Bùi Khuyết, chàng bắt nạt thiếp!”

….Chân và mông nàng đau quá.

Thực sự là ác nhân mà còn đòi cáo trạng trước, Bùi Khuyết hít sâu một hơi, tay nhéo mặt của nàng, cúi người chạm trán mình lên trán nàng, làn hơi nóng phả lên khiến Ninh Oản hơi ngứa ngáy.

Y cất giọng nhẹ nhàng trầm thấp: “A bảo nàng trêu ghẹo ta như vậy?”

Nàng không biết, mỗi lần không thấy nàng, y lo lắng biết bao. Mấy ngày nay, để có thể sớm gặp lại nàng, mọi chuyện phải rút nhanh hơn nửa tháng, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc nàng đang đợi y thì dù có khó khăn y cũng gắng gượng chống đỡ.

Vậy mà nàng lại đi tỉ mẩn chuẩn bị cái này dọa mình.

——– Đúng là y đã quá cưng chiều nàng rồi.

Ninh Oản không dám nói lời nào, lông mi run lên, trên mặt vẫn còn chưa khô nước mắt. Nàng thận trọng ngẩng mặt nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Bùi Khuyết, cằm bạnh ra vì giận. Nàng biết lần này nàng có hơi quá đáng, nhưng…nhưng chính y cũng đồng ý sau hai tháng sẽ trở về…Nên nàng mới nghĩ ra trò này để trêu y.

A Khuyết đừng tức giận chứ?

Làm sao bây giờ?

Khuôn mặt nhỏ nhắn làm bộ đáng thương, nàng vòng tay qua cổ phu quân, dùng mũi cọ cọ vào mặt y, cố tình nói sang chuyện khác, cười cười: “Nhưng mà, A Khuyết, làm sao chàng nhìn ra được?”

Rõ ràng nàng giả bộ rất giống mà.

Bùi Khuyết vẫn còn tức giận, không nhịn được đánh nhẹ nàng một cái, NInh Oản nhíu mày, cắn môi không dám kêu tiếng nào, bụng nghĩ: Cho đánh, chỉ cần cuối cùng A Khuyết hết giận là được… Hơn nữa, người đau lòng nhất là y mà…

Ninh Oản bị đánh một chút cũng không khóc nháo, ngoan ngoãn tựa vào lòng A Khuyết. Nhìn nàng hiểu chuyện như vậy, lửa giận trong lòng Bùi Khuyết bỗng chốc tiêu tan. Vốn là một nam nhân chính nghĩa, không còn tức giận nữa, trong lòng lại là kiều thê nhuyễn ngọc ôn hương, mấy tháng tương tư đều trút hết xuống.

“Nếu nàng còn dám…” Thanh âm Bùi Khuyết trầm đi, mắt đuôi sao hơi run rẩy.

“Không dám nữa.” Ninh Oản vội nói, sau đó liền ngẩng đầu hôn lên gò mà của y một cái, dính cả nước bọt lên mặt, mềm giọng nói: “Sau này sẽ không như vậy nữa…Nhưng A Khuyết…chàng không được lại để thiếp chờ nữa, được không?”

Ba tháng này, mỗi ngày nàng đều trông tin họ về. Ngày đó, A Khuyết cõng nàng xuống núi nhưng lại không đánh thức nàng dậy, nửa ngày trôi qua, lúc nàng tỉnh lại đã thấy mình trong xe ngựa, bên cạnh là khuôn mặt lạnh như băng của Tiết Dịch.

Khi đó, nàng hận chết y ———– đã bảo là y phải gọi nàng dậy.

Thanh âm của nàng vừa nhẹ, vừa dịu, Bùi Khuyết vừa nghe xong, ánh mắt liền dịu lại, cúi đầu nói: “Ừ.” Mấy tháng không gặp, người ấy ở trong lòng, hơn nữa lại chỉ mặc ngoại sam rất mỏng, cái yếm bên trong như ẩn như hiện, hai chân để trần trắng như bạch ngọc. Không giống như trước đây mà béo lên xinh đẹp.

Y cúi đầu hôn lên mắt nàng, lâu ngày chưa gần gũi, đương nhiên ai kia rất muốn cùng nàng làm chút chuyện…

Ninh Oản nhắm mắt, nhưng mông với chân nàng đau quá, gắt giọng: “A Khuyết, đau.”

Bùi Khuyết ngẩn ra, nghĩ thầm: Cũng đúng, vừa nãy y tức giận đánh nàng, nàng vẫn còn đau, tất nhiên không thể làm chuyện kia. Trong lòng cũng hơi thất vọng, nhưng vừa nghĩ tới mình mà cũng có ngày như vậy liền bất đắc dĩ cười.

Mà thôi, nhịn nữa cũng có sao.

Thấy Bùi Khuyết không hôn nữa, Ninh Oản nheo mày, cầm lấy tay áo của y, mở to hai mắt nói: “A Khuyết…chàng không muốn sao?”

Y chỉ cười cười, nhẹ tay véo lỗ mũi của nàng, tuy rất bất mãn nhưng vẫn ra vẻ lạnh lùng nói: “Ta không có loại đói bụng này.”

Ninh Oản cong môi, hé miệng “à” một tiếng, quệt miệng lầm bầm: “Nhưng…thiếp đói…”

Nàng cứ nghĩ…

Bùi Khuyết: “…”

————”Vi phu tuân mệnh.”

***************CHÍNH VĂN HOÀN*****************