Trùng Sinh Siêu Sao: Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương

Chương 102-2: Kỷ niệm thành lập của Sở thị 2

Editor: Mặc Doanh RF, Diệp gia quán.

“Đừng buồn! Chị nói sai rồi!” Đường Bội vội vàng vỗ vai Đường Tử Thái, nói: “Ừ ừ ừ, sau này chị sẽ dẫn Tử Thái của chúng ta theo, nếu như trời sập có một người cao như vậy đứng cạnh chị thì có thể chống giúp chị.”

“Chị!” Đường Tử Thái biết Đường Bội nói đùa với mình.

Cậu ôm lấy Đường Bội, cằm đặt trên vai Đường Bội, buồn bực nói: “Em nghe anh hai Liên nói, khoảng thời gian này, chị gặp không ít chuyện. Tại sao chị lại không nói cho em biết?”

“Bởi vì không có chuyện gì lớn hết.” Đường Bội thản nhiên nói: “Đều đã qua rồi mà.”

“Nhưng mà anh hai Liên nói, những người đó là nhắm vào Sở thiếu. Bọn họ không dám đụng vào anh ấy nên mới ra tay với chị.” Đường Tử Thái buồn bực nói.

“Không phải bọn họ cũng không làm gì được chị hay sao?” Đường Bội đoán được Đường Tử Thái muốn nói gì.

Cô ôm cậu vào lòng, giống như hồi còn nhỏ, trong đêm tối, hai chị em ngồi trong góc giường, trùm chăn, sống nương tựa lẫn nhau, ôm chặt em trai trong lòng mình, thấp giọng nói: “Tử Thái, khi còn bé mẹ có từng nghĩ muốn rời bỏ chúng ta không?”

“Không có…” Đường Tử Thái lắc đầu.

“Đúng vậy, cho dù ở thời điểm khó khăn nhất, mẹ cũng chưa hề muốn bỏ lại chúng ta. Em nhớ không? Mẹ dẫn chúng ta đi qua thăm dì ở kế bên, sau đó đã nói gì với chúng ta?”

Khi đó, Đường Bội còn rất nhỏ, Đường Tử Thái còn nhỏ hơn cô.

Cậu im lặng chốc lát rồi nghi hoặc hỏi: “Là dì bị bệnh ở sát nhà chúng ta, dì Trương sao?”

“Ừ.” Đường Bội gật đầu.

Cô cũng đặt càm trên người em trai, dịu dàng nói: “Mẹ đã nói, thật sự yêu thì sẽ cùng nhau trãi qua những vui buồn mừng giận, đau khổ gian nan, đó mới thật sự là tình yêu chân chính. Mẹ dùng cả cuộc đời của mình để dạy cho chúng ta những thứ này, cho nên, dù…”

Mắt Đường Bội đã hơi ướt, nhưng vẫn dịu dàng nói với em trai của mình: “Cho dù mẹ đã rời khỏi chúng ta rất sớm, nhưng chị chưa từng thấy cô đơn. Bởi vì chị còn có em, còn có tình yêu mà mẹ để lại cho chúng ta.”

“Dạ.” Đường Tử Thái đáp.

“Em nhìn Liên tam thiếu xem, ông ấy có tiền, có năng lực để cho bản thân cuộc sống tốt nhất, nhưng bây giờ ông ấy lại giống như đang sống trong địa ngục vậy. Nguyên nhân không phải là vì ông ấy không biết yêu là gì sao?” Đường Bội lại nói: “Cho nên chị sẽ không phạm phải sai lầm của ông ta, em đừng trách anh Sở. Anh ấy yêu chị quý trọng chị, nhưng anh ấy không phải thần tiên. Chị có thể cùng anh ấy đối mặt với nguy hiểm, chuyện này không có gì lớn cả. Nếu như chỉ có như thế mà chị đã sợ rồi tránh né, thì tương lai, chị nhất định sẽ hối hận.”

Đường Tử Thái ôm chặt Đường Bội hơn.

“Chờ sau này em gặp được người mình yêu thì em sẽ rõ.” Đường Bội cười, tựa đầu vào vai Đường Tử Thái, thấp giọng nói: “Đó là một cảm giác rất kỳ diệu, hy vọng có thể tham dự tất cả những chuyện của đối phương, hy vọng có thể ở bên đối phương mãi mãi… Cho nên Tử Thái, đừng quá lo lắng, chị đồng ý với em, chị nhất định sẽ bảo vệ mình thật tốt, bởi vì chị cũng muốn cùng em, cùng Quân Việt, ở bên nhau đến già, đến khi kết thúc sinh mạng.”

“Được.”

Năm Đường Tử Thái mười mấy tuổi, đã tin tưởng rằng—–

Không có ba cũng chẳng sao, bởi vì trên đời này cậu còn có chị gái và mẹ.

Cậu lại ôm Đường Bội chặt hơn chút nữa, nếu như là Đường Bội nói, vậy cậu bằng lòng tin tưởng.

Nhưng cậu hy vọng, sau này đừng bao giờ xảy ra chuyện tương tự nữa.

Cũng trong lúc đó, trong phòng họp ở tầng cao nhất của Sở thị, bầu không khí căng thẳng đến mức sắp ép chết người.

Giọng Văn Tư Miểu vang lên: “Chúng ta đã đánh giá thấp đối phương, người lái máy bay lần này là người đã làm việc cho Sở thị nhiều năm. Đã trải qua những cuộc khảo hạch nghiêm khắc, nhưng đến sau khi chuyện xảy ra, mới tra được thông tin của người đó là giả.”

“Giả?” Sở Quân Việt nhíu mày.

“Vâng.” Nói cách khác, ít nhất tám năm trước, đối phương đã bắt đầu sắp đặt chuyện này.

“Tra được thông tin thật chưa?” Sở Quân Việt trầm giọng hỏi.

“Vẫn chưa.” Văn Tư Miểu xấu hổ cúi đầu.

Tám năm chưa tạo ra thân phận giả, trăm phương ngàn kế lẩn vào Sở thị, im hơi lặng tiếng nhiều năm, dần dần lấy được sự tin tưởng của bọn họ.

Che giấu tốt như vậy, nếu như lúc ấy người ngồi trên máy bay không phải là Đường Bội mà là một người nào khác thì e rằng cho dù Boss có thần thông cỡ nào cũng không thể cứu vãn.

“Trừ hắn ra, còn có ai?” Sở Quân Việt lại hỏi.

“Chuyện này…” Văn Tư Miểu cứng họng.

Nếu như không phải người này tự làm lộ thì đoán chừng không ai biết hắn dùng thân phận giả.

Đối thủ của bọn họ lần này, đúng là lo xa nghĩ rộng, tâm cơ thâm sâu, lúc Văn Tư Miểu biết chân tướng cũng bị chấn động một phen.

Sở Quân Việt đứng lên.

Toàn bộ nhân viên trong phòng cũng đứng lên theo.

Bọn họ cúi đầu, không ai dám thở mạnh, chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Quân Việt ném từng sấp tài liệu trong tay lên bàn.

Đây là lần đầu tiên anh không chút che giấu để lộ sự tức giận của mình trong phòng họp.

Sở Quân Việt đập cửa đi ra.

Ngày đó ở Sở thị, giống như bị gió lốc thổi qua, toàn bộ nhân viên cao cấp chấn động, không khí khẩn trương bao phủ toàn bộ cao ốc.

Tiệc kỷ niệm thành lập của Sở thị sắp tới, lại không có ai có thể cười được.

Cho nên tất cả nhân viên đều biết, mấy ngày nay, tậm trang của Boss không tốt, hiệu suất làm việc cũng tăng gấp mấy lần, cộng trạng tăng vùn vụt.

Nhưng đều không hóa giải được sự nóng nảy trong lòng Sở Quân Việt.

Một mệnh lệnh được truyền xuống, Văn Tư Miểu ở lại bên cạnh anh, Lục Tử Mặc bắt đầu điều tra sâu vào, ngay cả ông cụ Sở cũng bị kinh động, về nước trước thời hạn.

“Đây là tình huống trước mắt của chúng ta.” Sở Quân Việt trầm giọng nói xong câu cuối rồi cúi đầu trước mặt ông cụ Sở.

“Quân Việt.” Trên mặt ông cụ Sở đã không còn nụ cười nhẹ nhõm phúc hậu khi nói chuyện với Đường Bội, giờ đây, ông trầm tĩnh nhìn Sở Quân Việt, lạnh nhạt nói: “Con còn trẻ, bất kỳ ai cũng không thể đi trên con đường bằng phẳng mãi thuận bườm xuôi gió. Không nên vì một chuyện nhỏ thế này mà làm rối loạn chiến tuyến của mình.”

“Dạ.” Sở Quân Việt trầm giọng đáp rồi lại nói: “Nhưng mà chuyện này lại liên lụy đến Bội Bội, con thật sự không còn cách…”

“Cô bé Đường gia này, ông thấy so với con còn mạnh mẽ hơn. Khoảng thời gian này, con bé nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ. Khi gặp nguy hiểm cũng là con bé, nhưng người ăn không ngon ngủ không yên lại là con. Quân Việt, bại bởi một cô gái, không phải là chuyện đáng kiêu ngạo.” Ông cụ Sở cắt đứt lời nói của Sở Quân Việt.

“Ông nội.” Sở Quân Việt nhìn vào mắt ông cụ Sở, sau một lúc im lặng, mới nói: “Con thà rằng những chuyện đó xảy ra trên người con.”

“Vậy con nói thử xem, lúc đó con định làm thế nào?” Ông cụ Sở không tiếng động thở dài, lại hỏi.

Lần này, Sở Quân Việt thật lâu không nói gì.

Qua một lúc lâu sau, ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ thủy tinh, chiếu vào phòng.

Sở Quân Việt đứng lên, từ từ đi tới trước cửa sổ sát đất.

Anh nhìn xuống mảnh đất phía dưới, đây là tòa nhà cao nhất thành phố S, đứng ở đây có thể thấy toàn bộ thành phố S.

Những chiếc xe đang chạy giống như từng cái hộp quẹt nhỏ, ngay cả những tòa nhà, trước tòa cao ốc của tập đoàn Sở thị, cũng trở nên nhỏ bé.

Nơi đây vốn là lâu đài kiên cố nhất của anh.

Trước khi Đường Bội đi vào, anh thật sự cho là như vậy.

Nhưng mà bây giờ…

Sở Quân Việt đấm thật manh lên tấm kính chống đạn thật dày.

Lúc này mặt trời ngả về Tây, ánh nắng nơi chân trời đỏ rực như đang bùng cháy, ánh nắng vàng rực rỡ kéo dài cái bóng của Sở Quân Việt, diệp gia quán, trải dài trên nền phòng.

Cái bóng ấy, nhìn sao mà lại cô tịch đến lạ.

Kỷ niệm thành lập của Sở thị, cũng coi là chuyện lớn mỗi năm.

Ông cụ Sở không có nhiều con cháu, dòng thứ của Sở gia cũng không có nhiều con cháu, mỗi cuối năm tụ họp lại cũng không đếm được bao nhiêu.

Nhưng hàng năm khi tới kỷ niệm thành lập Sở thị, mọi người từ các nơi trên thế giới đều quay về, tính cả thuộc hạ cùng nhân viên của Sở gia thì không khí lại càng thêm náo nhiệt.

Địa điểm tụ họp là ở Nam Thái Bình Dương, trên một hòn đảo nhỏ tư nhân của Sở gia.

Đường Bội và Sở Quân Việt đến đó trước một ngày.

Mấy hôm nay, cô biết Sở Quân Việt rất bận rộn.

Mỗi ngày không tới nửa khuya, Sở Quân Việt sẽ không về.

Khi cô còn chưa dậy, anh đã đi.

Có mấy lần cô giật mình tỉnh giấc, luôn cảm thấy trong bóng tối có người nhìn cô.

Thỉnh thoảng sẽ có đôi môi mềm mại nhẹ nhàng hôn lên trán cô, cảm giác mộng ảo, làm cho Đường Bội cũng nghĩ rằng mình đang mơ.

Mấy ngày nay dường như cô không đi ra ngoài, liên tục xảy ra chuyện nên Sở Dực Thành cũng không thúc giục Đường Bội trở lại đoàn phim.

Sở Quân Việt thì cũng mong thời thời khắc khắc Đường Bội đều đợi ở nhà, tốt nhất là không đi đâu hết!

Cho nên sáng hôm đó, anh vội vả chạy về nhà, đón Đường Bội cùng ra đảo thì Đường Bội có hơi kinh ngạc.

Hai người ngồi trên máy bay,

Nhìn Sở Quân Việt hình như rất mệt mỏi.

Chân mày của anh vẫn luôn nhíu lại, dù nắm tay Đường Bội, nhưng giống như không có tinh thần nói chuyện với cô, chỉ ngồi dựa vào ghế, mày cau lại, nhắm mắt dưỡng thần.

Trong khoang máy bay điều hòa hơi lạnh, Đường Bội thấy vậy thì nhờ tiếp viên hàng không lấy hộ một cái chăn mềm đắp lên cho Sở Quân Việt.

Lúc cô kéo chăn lên đến dưới cằm thì Sở Quân Việt đột nhiên mở mắt ra, bắt lấy tay Đường Bội.

“Sao vậy?” Đường Bội vuốt chân mày Sở Quân Việt, dịu dàng nói: “Nếu mệt thì ngủ một chút đi.”

Sở Quân Việt không nói gì.

Anh kéo tay Đường Bội lên một chút, nhè nhàng đặt lên môi mình.

Nụ hôn của anh dịu dàng đặt lên ngón tay Đường Bội, ngón tay thon dài nhỏ bé hơi lạnh, làm cho anh không kiềm chế được mà chìm vào đó.

Đường Bội cười khẽ, thấp giọng nói: “Đừng quậy, anh mệt thì ngủ một chút đi.”

Cô đau lòng nhìn đôi mắt thâm quầng của Sở Quân Việt, thở dài nói: “Anh… Chuyện lần này khó giải quyết lắm sao?”

Sở Quân Việt lắc đầu.

Anh lại hôn lên tay Đường Bội một cái, thấp giọng nói: “Anh sẽ giải quyết tất cả.”

Đảo tư nhân của Sở gia, vô cùng xinh đẹp.

Giữa rừng cây xanh um là một tòa biệt thự rộng lớn, như hòa cùng biển xanh và núi rừng.

Biệt thự có bốn tầng, ngoài ra, còn có một sân vườn lộ thiên.

Khoảng sân kéo dài đến bờ cát, cát trắng mịn nhẹ nhàng ma sát với lòng bàn chân, biển xanh thơ mộng, làm cho người ta cảm thấy nhẹ nhõm và vui sướng.

Lúc xuống máy bay, sắc mặt Sở Quân Việt cũng không tốt mấy, ngược lại còn u ám hơn lúc nãy.

Dường như biển xanh vô tận cũng không thể nào rửa sạch sự phiền não trong lòng anh.

Một số khách mà Sở gia mời đã tới trước, lúc quản gia tới tiếp đón chủ nhân, Sở Quân Việt đã đi tới cửa ra đột nhiên quay người lại.

Đôi mắt anh thâm thúy và vô cùng nóng bỏng, khi cô vẫn chưa lấy lại tinh thần thì anh đã ôm lấy eo cô, kéo cô vào ngực mình.

So với ánh mắt anh thì nụ hôn của anh còn nóng bỏng hơn.

Mặc dù Đường Bội hơi kinh ngạc, nhưng đôi tay ôm eo cô có lực và ấm áp, cô từ từ nhắm mặt lại, chú tâm vào nụ hôn này.

Khi Sở Quân Việt buông cô ra, mặt Đường Bội đỏ lên.

Đôi mắt mang theo chút ngại ngùng đảo quanh một vòng, quản gia được huấn luyện nghiêm chỉnh đã sớm trấn định lại và chỉ huy người xách hành lý, như không thấy gì.

Đường Bội cười khẽ.

Cô nhón chân lên, nói nhỏ bên tai Sở Quân Việt: “Ngày mai… Ừ, em sẽ tặng anh một món quà.” (Mai vui lắm ^^)

“Được.” Sở Quân Việt gật đầu, đáp.

Trong phòng được bài trí theo phong cách Địa Trung Hải lãng mạn.

Phong cách nhẹ nhàng khoan khoái mà đơn giản, mỗi một căn phòng đều có thể làm người ta cảm nhận được sức quyến rũ của biển khơi.

Hành lý của Đường Bội được người làm đem vào một căn phòng trên lầu bốn.

Sở Quân Việt cùng cô đi xem phòng, lúc đi anh hôn lên trán cô, khẽ nói: “Hôm nay và mai anh sẽ rất bận, em nghỉ ngơi cho khỏe nhé.”

“Hả? Vậy có chỗ nào em giúp được cho anh không?” Đường Bội hỏi.

“Em nghỉ ngơi cho tốt là được rồi.” Sở Quân Việt lại hôn lên trán cô một cái.

Anh thật sự không nỡ xa Đường Bội, mấy hôm nay anh bận làm việc từ sáng tới khuya, họ rất ít chạm mặt nhau, diệp gia quán, cơ hội nói chuyện cũng không nhiều.

Sở Quân Việt quyến luyến vuốt ve gương mặt Đường Bội, rất dịu dàng.

“Sao vậy?” Đường Bội thấy anh cứ sờ mặt mình hoài nên hỏi.

“Không có gì.” Sở Quân Việt lắc đầu.

Anh lại ôm Đường Bội một cái, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, khẽ nói: “Anh muốn cùng em đi dạo khắp nơi.”

“Chờ anh hết bận là được mà.” Đường Bội cười nói.

Cô đẩy Sở Quân Việt ra, nói: “Anh mau đi làm việc của mình đi, làm xong nhanh một chút thì có thể nghỉ ngơi rồi.”

“Ừ.” Sở Quân Việt gật đầu, buông Đường Bội ra.

Khi đi tới cửa, Sở Quân Việt lại không kiềm được mà quay đầu nhìn Đường Bội.

Đúng lúc Đường Bội cũng đi tới cửa sổ.

Căn phòng này hẳn là căn phòng tốt nhất trong biệt thự, nhìn từ góc cô đang đứng, có thể nhìn thấy rõ bờ biển mênh mông ngoài kia.

Ánh mặt trời trải trên mặt biển, giống như những ngôi sao lấp lánh, bướng bỉnh phập phồng theo sóng biển.

Màn cửa sổ sát đất màu xanh da trời bên cạnh cô cũng bị gió biển thổi bay lên.

Đường Bội bị che sau tấm màn cửa, bóng dáng như ẩn như hiện.

Thấy Sở Quân Việt nhìn mình, cô quay đầu nhìn anh.

Ánh mặt trời phủ lên người Đường Bội, cô như đắm mình trong ánh mặt trời, thản nhiên cười với Sở Quân Việt.

Hình ảnh đó đẹp đến mức làm cho Sở Quân Việt quên cả hô hấp.

Buổi tối hôm đó, Sở Quân Việt bận đến nỗi không có thời gian trở về phòng.

Buổi sáng ngày hôm sau, Đường Bội ngủ một mạch đến khi người giúp việc tới gọi mới thức dậy.

Thay bộ dạ phục được mang đến, cô đã đặc biệt chọn một bộ lễ phục yếm đơn giản trang nhã.

Váy xòe màu xanh da trời dài đến đầu gối, tầng tầng lớp lớp giống như biển khơi, màu xanh da trời nhìn nhẹ nhàng khoan khoái lại không mất vẻ đi nữ tính.

Tóc dài để buông xõa đơn giản.

Ngay cả giày, cô cũng không mang giày cao gót mà là một đôi giày giản dị mộc mạc.

Toàn bộ mặt giày là hạt thủy tinh màu lam được khãm ngay ngắn thành hình sao biển, vô cùng tương xứng với lễ phục Đường Bội đang mặc, khiến cô giống như con gái của biển, diệp gia quán, quyến rũ động lòng người.

Ăn mấy thứ đơn giản, Đường Bội từ từ đi ra phía sân định hít thở một chút không khí trong lành.

Gió biển nhẹ nhàng thổi lay váy cô, lúc đi qua các tân khách đều không kiềm được mà nhìn cô một cái.

Đường Bội cũng mỉm cười lễ phép đáp lễ.

Thật vất vả mới tìm được một góc ít người, Đường Bội thả lòng nhìn bốn phía một chút.

Dọc đường tới đây, cô cũng không nhìn thấy bóng dáng Sở Quân Việt, cũng không thấy ông cụ Sở hay bất cứ người nào của Sở gia.

Nhưng tất cả tân khách đến đây đều ăn mặc sang trọng, nhìn vô cùng ưu nhã hào phóng.

Nơi cô đang đứng là một mái đình bên cạnh dòng ao cá nhỏ.

Trong suối là pho tượng mỹ nhân ngư, con gái của biển cả. Trong ngực pho tượng ôm một bình cá nhỏ, nước suối trong suốt từ miệng bình chảy ra, rơi xuống trong ao, vô số giọt nước trong suốt bắn lên.

“Xin cho hỏi…”

Ngay lúc Đường Bội nhập thần, sau lưng cô truyền đến một giọng nói vui vẻ dịu dàng.

Đường Bội xoay người.

Sau lưng cô là một cô gái xinh đẹp ước chừng khoảng hai mươi tuổi.

Cô gái châu Á xinh đẹp búi tóc nhẹ nhàng, trên đầu cài một chiếc vương miện thuỷ tinh đáng yêu.

Trang điểm tinh xảo, lễ phục trên người nhìn như một cô công chúa cao quý.

Cô gái khẽ mỉm cười đi về phía Đường Bội, đôi mắt tò mò như có điều suy nghĩ dừng lại trên vai cô một lát rồi chuyển đến trên khuôn mặt Đường Bội, thản nhiên cười nói: “Xin hỏi, cô là cô Đường phải không?”

Đường Bội nhìn xuống bả vai mình, trên đó có một con bướm đang vỗ cánh muốn bay.

Cô nhìn vào mắt cô gái kia, gật đầu cười nói: “Tôi chính là Đường Bội, xin hỏi cô là?”

“Tôi là Cảnh Nhật Duyệt.” Cô gái vừa tự giới thiệu mình vừa đi đến trước mặt Đường Bội, đưa tay nở nụ cười xinh đẹp nói: “Chắc là cô chưa nghe nói đến tôi, nhưng tôi đã nghe về cô rồi.”

“Phải không?” Đường Bội cười đưa tay nắm tay cô gái, thản nhiên nói: “Vậy thì tôi thật vinh hạnh.”

Cảnh Thiên Duyệt mỉm cười, ánh mắt lại rơi xuống hình xăm con bướm trên vai Đường Bội, nói: “Sở Quân Việt là anh họ của tôi, tôi nghĩ là cả dòng họ không có ai chưa từng nghe tới đại danh của cô Đường.”

Cảnh Thiên Duyệt cười, giọng hết sức dịu dàng nói tiếp: “Mọi người cũng rất tò mò, cô gái dám cầu hôn anh họ tôi ở trên ti vi, suýt chút nữa trở thành chị dâu họ của tôi, rốt cuộc là người như thế nào?”