Trùng Sinh Siêu Sao: Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương

Chương 124-2: Khích bác ly gián 2

Editor: Mặc Doanh RF, diệp gia quán

Gian nan lắm mới quay xong, cô vừa đấm vai mình, vừa nhìn qua bên cạnh, Âu Dương Lạc cũng bị hành đến mệt mỏi, cười trêu: “Sao hả? Muốn rút lui à?”

“Rút lui?” Âu Dương Lạc nhíu mày, kinh ngạc lặp lại câu nói của Đường Bội.

Dáng vẻ anh ta bây giờ, giống như lúc huấn luyện, cũng không gò bó, không chịu thua như vậy.

“Trong từ điển của anh, không có hai chữ rút lui!” Âu Dương Lạc nhướng mày cười, cúi đầu nhìn kịch bản bị mình hành cả buổi chiều, nói: “Ngày mai chắc chắn anh sẽ khiến em nhìn bằng cặp mắt khác xưa.”

Trải qua một buổi quay, chút xấu hổ nho nhỏ lúc trưa cũng biến mất.

Đường Bội vừa cười nói với Âu Dương Lạc vừa đi tới phòng nghỉ ngơi.

Sở Dực Thành đã thương lượng với nhà trường mượn chỗ này để quay phim, thế nhưng thiết bị ở đây cũng không thể nào đầy đủ như ở thành phố điện ảnh.

Chỉ có vài người có địa vị trong đoàn phim mới có phòng nghỉ và phòng hóa trang riêng, những người khác thì dùng chung một phòng.

Dù vậy, trong căn phòng trên tầng hai, vẫn có hơi chen chúc.

Đường Bội và Âu Dương Lạc dùng phòng hóa trang riêng, đi tới ngã rẽ hai người liền tách ra.

Từ đầu tới cuối chú Lợi vẫn đứng cách Đường Bội không xa, lúc này lại quan sát bốn phía, đi tới phòng hóa trang trước Đường Bội một bước.

Bình thường lúc cô quay Ann sẽ tự tìm thú vui, hôm nay lại lúng túng đứng canh ở cửa phòng hóa trang.

Thảo nào chú Lợi lại cảnh giác, Đường Bội dừng bước, như có điều suy nghĩ nhìn Ann.

Hiện tại có thể nói Ann là thợ trang điểm riêng của cô, không chỉ thế, cô ấy còn là bạn của Đường Bội.

Lúc này nét mặt Ann không phải xấu hổ mà là lo lắng.

Thấy đám người Đường Bội đi tới, rõ ràng mắt cô ấy sáng lên, bước nhanh tới đón.

Chỉ tiếc có người còn nhanh chân hơn.

Không biết từ lúc nào Lục Tử Mặc đã nhanh chân bước lên trước. Không cho Ann cơ hội nói chuyện đã hạ giọng nhìn Đường Bội, nói: “Sở thiếu đang chờ cô.”

Rốt cuộc Đường Bội cũng hiểu tại sao Ann lại như vậy, trong lòng không khỏi thấy cảm kích.

Đường Bội không phải là người thích bàn luận chuyện riêng của mình với người khác, cho nên cô cũng không nói chuyện của mình và Sở Quân Việt cho Ann nghe.

Cho nên Ann cũng hiểu lầm.

Trong mắt cô ấy, quan hệ của Sở Quân Việt và Đường Bội cũng giống như những nữ diễn viên và kim chủ khác.

Cũng chính bởi vì vậy, cô ấy mới đứng chờ ở đây, đồng thời còn lo lắng như thế.

Nghĩ tới đây, Đường Bội cười trấn an nhìn Ann, quay lại gật đầu với Lục Tử Mặc, sau đó nói với chú Lợi: “Chú Lợi, không sao đâu!”

Lúc đi qua Ann, Đường Bội vỗ vai cô một cái, cười nói: “Đừng lo, không sao đâu.”

Trong phòng hóa trang vô cùng yên tĩnh.

Đường Bội vừa đẩy cửa ra, đã nhìn thấy Sở Quân Việt im lặng ngồi trên ghế salon.

Cô đóng cửa phòng lại, tất cả những ánh mắt hoặc tò mò hoặc lo lắng đều bị ngăn ngoài cửa, bước chậm tới chỗ Sở Quân Việt đang chăm chú nhìn laptop.

Ghế không lớn, nhưng có thể chuẩn bị được căn phòng thế này, Sở Dực Thành đã tốn khá nhiều sức lực rồi.

Đường Bội cũng không cảm thấy có gì bất tiện.

Cô đi qua bàn trà, chống hai tay bên hông ghế của Sở Quân Việt, nhìn anh chằm chằm, cười nói: “Không phải hôm nay Sở thiếu rất bận rộn sao?”

Hai mắt Sở Quân Việt vẫn đặt trên màn hình laptop.

Đường Bội nhìn anh chốc lát thấy anh không nhìn mình cũng bắt chước anh nhìn vào màn hình laptop.

Trên máy không phải là tài liệu công việc, cũng không phải bất cứ thứ gì liên quan tới công việc, mà là phim.

Là cảnh quay từ đầu giờ trưa tới chiều của đám người Đường Bội.

Cảnh quay của cô và Âu Dương Lạc, nếu như thật sự có người có tư tâm, tùy tiện cắt chụp, cũng có thể ngắt được một vài hình ảnh mờ ám của hai người.

Ví dụ như cảnh Sở Quân Việt đang xem, Đường Bội và Âu Dương Lạc gặp lại nhau ở trường, cô vô cùng thân thiết nhiệt tình ôm vai anh ta, dáng vẻ cười cười nói nói.

Người quay hiển nhiên rất có kinh nghiệm về mặt này, nếu như nhìn lướt qua, sẽ cảm thấy cảnh Đường Bội chuyên tâm muốn đùa giỡn Âu Dương Lạc là chuyện bình thường.

Nhưng nếu quan sát kỹ một chút, sẽ phát hiện ánh mắt sau cặp kính của Âu Dương Lạc, cũng đang chăm chú nhìn Đường Bội.

“Quay tốt thật!” Đường Bội tán dương từ đáy lòng.

Cô ngồi lên tay vịn của ghế, cười hỏi: “Còn cảnh khác không?”

Sở Quân Việt hừ một cái, nhưng không bật cảnh khác cho Đường Bội xem.

Đường Bội chống cằm, nghiêng đầu nhìn mình và Âu Dương Lạc trên màn hình. Không thể không nói, cô và Âu Dương Lạc đều cực ăn ảnh. Trai đẹp, gái xinh, sánh vai chiến đấu, trong sân trường cổ điển, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp.

“Anh vội vã tới đây…” Sở Quân Việt không chịu bật, Đường Bội đành tự tìm cảnh khác để xem.

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của cô, trong laptop của Sở Quân Việt vẫn còn những cảnh quay khác, đều là cảnh quay hồi chiều, hơn nữa tất cả đều là cảnh quay của Đường Bội và Âu Dương Lạc.

“Vì mấy đoạn phim này sao?” Đường Bội cười gượng nhìn Sở Quân Việt.

Sở Quân Việt mặt trầm như nước.

Đường Bội không kìm được mà bật cười.

Cô vươn tay qua, giống như Bạch An đối với Nghiêm Minh Lãng trong phim, nắm lấy cằm Sở Quân Việt, sau đó thuận thế ôm vai anh, cười nói: “Bạch An thích đùa giỡn Nghiêm Minh Lãng, nhưng mà em lại chỉ thích đùa giỡn Sở tổng thôi. Anh nói em phải làm sao mới tốt đây?”

Vừa nói cô vừa vòng tay qua gáy Sở Quân Việt, kéo anh về phía mình.

Tay còn lại ngả ngớn nâng cằm anh lên, cúi xuống hôn lên môi anh một cái rồi dời ra.

Lúc nói chuyện, hơi thở của cô phun lên môi Sở Quân Việt, nhìn đôi mắt sâu thẳm của đối phương, Đường Bội cười nói: “Cái bộ dạng nổi máu ghen này, em rất thích!”

Sở Quân Việt ôm lấy Đường Bội.

Anh chôn đầu ở bụng Đường Bội, khẽ gọi: “Bội Bội…”

Đuôi lông mày khóe mắt của Đường Bội đều là ý cười.

Cô vuốt tóc Sở Quân Việt, cười hỏi: “Thế nào?”

“Những hình ảnh này, đều do người nặc danh gửi cho anh.” Sở Quân Việt giải thích nói: “Tuy anh mời rất nhiều vệ sĩ tới bảo vệ em, nhưng không có ý định can thiệp vào công việc của em.”

“Em biết.” Đường Bội đáp, ôm lại anh.

Sở Quân Việt ôm cô lên ngồi trên đùi mình, để cô tựa vào ngực mình, tiếp tục nói: “Người nặc danh gửi những thứ này tới, rõ ràng là không có ý tốt…”

Đường Bội nhẹ nhàng vuốt tóc anh.

“Chắc là cùng phe với người kia.” Sở Quân Việt lại nói.

Đường Bội gật đầu.

Cái này không khó đoán.

Trước đó họ có thể ra tay với Đường Bội, nhưng bây giờ bên cạnh Đường Bội được Sở Quân Việt bố trí như thùng sắt, ngay cả ruồi cũng chui không lọt, những người đó muốn ra, thật sự khó.

Cho nên họ mới dùng đến chiêu này.

Có lẽ đối phương đã xác định tầm quan trọng của Đường Bội đối với nhà họ Sở, nên mới xài chiêu rút củi dưới đáy nồi, khích bác ly gian quan hệ của hai người, kích thích tâm trạng của Sở Quân Việt.

Đường Bội híp mắt.

Đúng lúc Sở Quân Việt ngẩng đầu lên nhìn cô.

Bốn mắt chạm vào nhau, đều thấy được sự nghi ngờ trong mắt nhau.

Sở Quân Việt trầm giọng nói: “Em cũng nghĩ đến.”

“Không phải Lạc.” Đường Bội chắc chắn nói: “Em tin tưởng Lạc, mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh ấy cũng tuyệt đối không liên thủ với người muốn hại em.”

Thái độ của cô rất chắc chắn, làm con ngươi của Sở Quân Việt cũng co rút lại.

Anh có chút không cam lòng nheo mắt nhìn Đường Bội, tuy anh cũng biết, chuyện này tuyệt đối không có sự tham dự của Âu Dương Lạc, nhưng hết lần này đến lần khác anh ta đều xuất hiện đúng lúc như vậy, thân là trùm thế lực ngầm ở Châu Âu, nếu không phải anh ta tự nguyện, ai có thể ép anh ta tham gia?

Nhưng mà Đường Bội tin tưởng Âu Dương Lạc thế này.

Một chút cũng không hoài nghi anh ta.

Điều này làm cho Sở Quân Việt khó chịu.

“Tại sao?” Anh không kìm lòng được, hỏi: “Tại sao em lại tin tưởng anh ta như vậy?’ ( ở đây, Lạc nhỏ tuổi hơn SQV, nhưng vì sự tôn trọng giữa những người mạnh, nên mình để xưng hô giữa họ là ‘anh’ ‘tôi’)

“Lạc không biết làm chuyện như vậy.” Đường Bội kiên nhẫn giải thích: “Lạc cũng không phải là người ngu xuẩn như thế.” Diệp gia quán.

“Có thể vì vậy, cho nên anh mới mạo hiểm làm thế thì sao?” Giọng của Sở Quân Việt trở nên lạnh lẽo.

Anh thật sự không thích Đường Bội tin tưởng và bảo vệ Âu Dương Lạc như vậy.

“Không thể nào.” Đường Bội lại mỉm cười.

Giống như vì trấn an Sở Quân Việt, cô cúi đầu hôn lên môi anh một cái, nói tiếp: “Nếu như là Lạc, anh ấy tuyệt đối sẽ không tính sai một điểm.”

“Điểm nào?” Sở Quân Việt hỏi.

“Người chuyển mấy thứ này cho anh, sẽ phải nghĩ đến, mặc kệ hắn giấu tên thế nào, em cũng đều có cách, tìm được địa chỉ email của hắn.” Đường Bội cười tự tin: “Nếu như là Lạc, anh ấy tuyệt đối sẽ không quên điểm này. Cho nên…”

Cô nghiêng người, ngón tay thon dài gõ mấy cái trên bàn phím, từ tốn nói: “Không phải Lạc.”

Sở Quân Việt nuốt sạch cơn tức.

Anh nhìn nụ cười tự tin trên mặt Đường Bội, không kìm được mà ôm chặt cô hơn.

Chóp mũi của anh đều là mùi hương của Đường Bội, nhưng lòng cũng nôn nóng như vậy.

“Thật ra anh cũng không nghĩ là Âu Dương Lạc…” Sở Quân Việt buồn bực nói.

“Nhưng mà anh ghen.” Lúc Đường Bội quay đầu nhìn anh, anh bổ sung thêm một câu.

Lúc này đây, Đường Bội cười rộ lên.

“Em đóng phim anh không phản đối.” Sở Quân Việt không nhìn Đường Bội, nói: “Nhưng anh ghét em và anh ta diễn chung.”

Anh càng rầu rĩ không vui, nụ cười trên mặt Đường Bội càng rõ hơn.

“Anh không tin em sao?” Đường Bội cúi đầu, hôn lên trán anh, cười nói: “Đây chỉ là quay phim mà thôi. Với lại lúc nãy không phải em đã nói rồi sao? Mặc kệ trong phim em và những diễn viên nam khác diễn thế nào, việc này em chỉ nghĩ muốn làm cùng anh.”

“Lần trước em và Cố Diệp diễn hôn, anh đã rất kìm chế, mới bỏ qua cho hắn.” Sở Quân Việt trầm giọng nói.

Lúc anh và Đường Bội ở cùng nhau, anh đều bằng lòng yếu thế trước cô.

Trong mắt Sở Quân Việt, đó không phải chuyện mất mặt gì.

Lúc này giống như bị kích thích, ngay cả giọng nói cũng có vẻ hơi u sầu, ánh mắt lại có chút sắc bén.

Đường Bội nhướng mày, kinh ngạc nhìn Sở Quân Việt, không hiểu tại sao tự nhiên anh lại lật nợ cũ ra nói.

“Anh biết, đấy chỉ là công việc.” Sở Quân Việt lại nói: “Nên anh mới miễn cưỡng ép bản thân nhẫn nại, không bắt em nhốt lại, nhốt vào chỗ chỉ có mình anh nhìn thấy.”

Đường Bội bật cười.

Sở Quân Việt lại nói tiếp: “Bởi vì Cố Diệp đối với em mà nói, chỉ là một người qua đường, nếu như hai người vẫn ở lại giới giải trí, có lẽ sẽ có hợp tác tiếp, có lẽ cũng sẽ không. Bất luận thế nào, đối với em mà nói, hắn chỉ là một người có cũng như không mà thôi.”

Sở Quân Việt nhắm mắt lại, ép mình nhìn vào màn hình latop, nhìn Đường Bội và Âu Dương Lạc cùng nói cùng cười.

Anh nhìn Đường Bội, khẽ nói: “Nhưng nếu anh thật sự làm như vậy, có phải em sẽ rời xa anh không?”

“Sao lại thế?” Đường Bội dịu dàng sờ trán anh, cười nói: “Với em mà nói, anh là người vô cùng quan trọng, diệp gia quán, sao em có thể nói ra hai chữ chia tay đơn giản như vậy?”

“Bội Bội…” Sở Quân Việt thì thào: “Nếu lại xảy ra chuyện như vậy, anh thật sự không biết mình có thể khống chế bản thân hay không.”

Anh sờ mặt Đường Bội, nói: “Cứ tiếp tục như vậy, anh chắc chắn sẽ trở nên càng đáng sợ, khiến em cũng không chịu nổi, ngay cả anh cũng khinh bỉ chính mình…”

Đường Bội nhìn anh chăm chú, cười nói: “Nói đi, anh muốn nói cái gì? Là muốn em không diễn chung với Lạc nữa hả? Hay kêu chú út sa thải anh ấy?”

Sở Quân Việt quay đầu qua chỗ khác, lỗ tai đỏ lên.

Có một cô vợ thông minh như vậy, thật là đau đớn mà cũng vui sướng.

“Diễn hôn, xóa sạch.”

“Được.”

“Ôm ấp, xóa.”

“…”

“Nắm tay, anh cũng không thích.”

“…. Sở tổng của em muốn em và anh ấy đứng cách nhau ba bước khi diễn sao?” Đường Bội không thể nhịn được nữa, cười nói.

Ai biết Sở Quân Việt quay đầu lại nhìn cô, nghiêm túc nói: “Như vậy rất hợp ý anh.”