*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vì thế Tần Diệc Hạo càng tức giận.
“Tôi chỉ có một người phụ nữ, Khương Sam, đời này tôi chỉ cần một người phụ nữ, em nghe cho rõ, cũng nhớ cho kỹ, nếu lúc đầu em đã lựa chọn đi theo tôi, tôi sẽ bao giờ cho em cơ hội rời khỏi tôi, nếu Tần Diệc Hạo đã dám thẳng thắn đáp ứng em, sau này sẽ không làm ra bất cứ quyết định ngu xuẩn nào hết!”
Nói tới đây, vẻ mặt nghiêm trang của Tần Diệc Hạo hiện lên vài phần nguy hiểm, anh vô cùng lạnh nhạt nói ra lời đe dọa:
“Còn có, về sau em còn dám nói ra những lời nói đẩy tôi cho người phụ nữ khác, tin tưởng tôi, tôi sẽ có vô số biện pháp khiến cho em phải hối hận, tôi sẽ không ra tay với em, nhưng em tuyệt đối sẽ không muốn nếm thử thủ đoạn của tôi đâu!”
Bộ dáng Tần Diệc Hạo vô cùng dọa người, giống như một con mãnh thú tuyên bố lãnh địa của mình, &%Dien#$D45a33n$3L43Q$3Don trong đôi mắt không chứa bất cứ tình cảm nào, anh đang uy hiếp cô, trắng trợn không chút che giấu, anh đang uy hiếp cô nhưng cũng đang cảnh cáo những người xung quanh đang dùng thái độ coi thường Sở Minh Quang.
Nhưng vào lúc này Khương Sam nở nụ cười tươi, nâng mắt lên nhìn anh:
“Anh nỡ sao?”
Lời nói khiêu khích vô cùng đáng giận, nhưng khiến cho mọi người không thể tưởng tượng được là, vẻ mặt Tần Diệc Hạo nguy hiểm có chút chống đỡ không được.
Anh trừng mắt nhìn cô, lời nói có chút ngoài mạnh trong yếu:
“Em có thể thử xem!”
Khương Sam không thèm tranh cãi với anh, giống như đang trấn an một chú chó lớn, ôm lấy eo anh cười nói:
“Sao em dám!”
Lời nói quả thật vô cùng qua loa!
Nhưng Tần Diệc Hạo đã hết cách với cô, đúng vậy, không phải tối hôm qua đã thử rồi sao, anh tức giận phẫn nộ như vậy, đối với tình cảm của cô không chỉ nguội lạnh, mà còn là vũ nhục đối với anh, cô không phải muốn bản thân anh kết giao với nhà họ Sở để giải quyết phiền toái Bạch Kỳ cho cô đó sao?
Anh ngăn cản không cho cô ra ngoài bởi vì dư luận chưa được xử lý rõ ràng, sợ cô bị người bên ngoài đàm tiếu, lại sợ cô nhìn thấy mấy hình ảnh chụp không nghe lời giải thích của anh.
Tâm tư của cô đối với Tần Chiến sao Tần Diệc Hạo không biết được chứ, cuối cùng vì sao lại bỏ qua, anh là người rõ ràng nhất, sao có thể mạo hiểm để cho cô biết được.
Nhưng anh đã bị phản ứng của cô làm cho tức điên, nhưng cũng chỉ qua được một buổi tối thôi, khi nghe thấy cô đang bị người khác làm cho khó xử, đã đứng ngồi không yên tự mình chạy đến giải vây cho cô.
Vào lúc này cô có thể chủ động ôm lấy eo anh?
Vẻ mặt âm trầm của Tần Diệc Hạo bởi vì động tác này của cô liền biến mất hoàn toàn, ngoài miệng lạnh lùng nói:
“Còn có chuyện gì mà em không dám làm nữa?”
Cánh tay kia không thuận theo, đặt lên tay cô đang ôm anh, không khí ngày càng ngưng đọng, vậy mà anh còn cứng rắn nói thêm một câu:
“Sao tay lại lạnh thế này? Lạnh?”
Sắc mặt Sở Minh Quang đỏ lên, đi không được mà không đi cũng không được, trên mặt là một trận nóng rát, bỗng bên người truyền tiếng cười trộm không đè nén được.
Bộ dáng hai người này đâu có vẻ là đang cãi nhau đâu, nhất là Tần Diệc Hạo, tuy lời nói ngoài miệng hung ác, nhưng rõ ràng là muốn tốt cho Khương Sam.
Nếu nói lúc Tần Diệc Hạo lên tiếng thừa nhận mình là bạn trai của Khương Sam đã giống như một cái tát vào mặt Sở Minh Quang, sau đó nghe được Tần Diệc Hạo cảnh cáo Khương Sam, chẳng khác nào đưa cái má còn lại của mình lên cho người khác tát mạnh thêm một cái nữa.
Ánh mắt Khương Sam dò xét nhìn Sở Minh Quang, nhớ đến giọng điệu lúc ông ta mở miệng giáo huấn côm, đôi mắt lạnh lẽo, cô không phải là một người rộng lượng, ánh mắt chớp như không chớp nhìn chằm chằm Sở Minh Quang, giọng điệu lại vô cùng dịu dàng.
“Không lạnh, chỉ là nghĩ đến anh không cần em nữa, nên đau lòng!”
Trong nháy mắt Tần Diệc Hạo cảm thấy vô cùng vui sướng, khóe miệng không khống chế ngày càng mở rộng, chưa bao giờ Khương Sam làm nũng với anh, nhất thời trong lòng mềm mại đến rối tinh rối mù, cái gì mà tức giận, cái gì mà muốn giáo huấn cô, cái gì mà bình tĩnh kiềm chế bản thân đã không biến chạy đến chân trời nào rồi.
Đương nhiên anh không chịu nổi để cho cô thương tâm, nghĩ nghĩ, trầm giọng nói:
“Tối hôm qua, trong phòng quá nóng, tôi chỉ đi ra ngoài dạo một vòng giải sầu thôi!”
Khương Sam: 〒_〒
Sở Minh Quang: 〒_〒
Quần chúng vây xem: 〒_〒
Ngày hôm qua, nhiệt độ thành phố S dưới 0 độ!
Lại có thể…. Tìm một lý do không đáng tin này?
Cuối cùng Sở Minh Quang không chịu nổi nữa, cho dùng có cùng Tần Diệc Hạo trực tiếp ngả bài cũng không khiến ông khó chịu như bây giờ, Lã[email protected]#d#l#q#[email protected]ên bây giờ tâm tư của anh đều đặt hết trên người Khương Sam, trừ lúc đầu có nói với ông hai câu, sau đó đã không còn thèm liếc về phía ông thêm một lần nào nữa, giống như ông là một người tàng hình, là một người không hề quan trọng, đây là thái độ coi thường nhục nhã người thế nào chứ!
Đối với ánh mắt Khương Sam nhìn mình, Sở Minh Quang trừng đôi mắt hung tợn nhìn cô, đỏ mặt tức giận quay lưng bỏ đi.
Mọi người đang vây xem cũng thức thời từ từ tản đi.
Đúng vậy, tối hôm qua cô đã quá xem thường một chuyện, đó là bản tính của Tần Diệc Hạo.
Tối hôm qua, cô chỉ nhớ đến ở kiếp trước Tần Diệc Hạo có đính hôn với Sở Phàm, bởi vì có suy nghĩ này nên đã suy đoán hành động của Tần Diệc Hạo, lại thêm Tần Diệc Hạo đối với cô luôn quan tâm săn sóc không thể hiện tính tình, thế cho nên cô đã quên tính tình xảo quyệt bất định trên thường trường của Tần Diệc Hạo.
Khương Sam muốn chờ thời cơ đối phó Bạch Kỳ, Tần Diệc Hạo cũng không chút do dự dùng lễ đính hôn để đập tan si tâm vọng tưởng của anh ta.
Cô đã quên mất, Bạch Kỳ liên kết với nhà họ Sở, cho nên Tần Diệc Hạo càng không có chút quan hệ nào với Sở Phàm hết.
Khương Sam đang trầm tư suy nghĩ, im lặng một lúc lâu chợt Tần Diệc Hạo mở miệng hỏi một câu không liên quan:
“Khương Sam.”
Tần Diệc Hạo sờ mái tóc mềm mại của Khương Sam, chậm rãi nói:
“Hai ngày nay em chưa bao giờ ra khỏi cửa, ở đâu có số điện thoại mới vậy?”
Mặt Khương Sam bỗng trở nên cứng ngắc.
Đôi mắt Tần Diệc Hạo bắt đầu trở nên nguy hiểm, cẩn thận nhớ lại một chút, quả thật anh có nhận được một cuộc gọi của một số điện thoại xa lạ gọi tới, đầu số kia nhìn có chút quen mắt.
Số quân đội, giống nhóm đầu số Tần Chiến hay sử dụng như đúc.
Hết Chương 84
(Mọi người có thắc mắc vì sao Quên không để xưng hô của nu9 và n9 là anh-em không?)