Editor: Thiên Vi
Cách rất gần mới phát giác ra, xa xa nhìn qua Tần Diệc Hạo có chút thanh
mảnh, thế nhưng vóc người của hắn cùng với Tần chính ủy trường kỳ ở
trong quân ngũ lại không khác biệt cho lắm. Eo rộng mông hẹp, trên mặt
là biểu tình ôn hòa, nhưng ở trong mắt của Khương Sam lại cảm thấy hắn
luôn mang một lớp mặt nạ. Nếu như nói, đối mặt với Tần chính ủy là kiêng kị với cỗ khí thế quyết đoán sát phạt ở trên người hắn, thì khi đối
diện gần gũi với Tần Diệc Hạo như vậy, tổng liền có cảm giác lạnh lẽo
làm cho người ta không rét mà run. Cho dù hắn luôn luôn cười với ngươi,
nhưng tổng lại làm cho người ta cảm thấy tia nguy hiểm.
Đây là một cảm giác đáng sợ tồn tại rất mãnh liệt, đến từ một người nam nhân.
Liền xem như là từ bên cạnh của Bạch Kỳ lý giải qua về Tần Diệc Hạo, đối với bản thân Khương Sam mà nói, Tần Diệc Hạo tuyệt đối là một người muốn
kính nhi viễn chi*, hắn tuyệt đối là loại người có thể đem ngươi bán,
ngươi còn không tự biết lượng sức mình, còn có thể giúp hắn đếm tiền.
kính nhi viễn chi*: 敬而遠之- Có nguồn gốc từ lời nói của Khổng Tử về quỉ thần, tức là đáng kính đấy nhưng cần xa lánh.
Tầm mắt của Tần Chiến như có như không ở trên mặt vô hại cùng vô tội của
Khương Sam đánh giá một lát, thẳng đến khi cô nhịn không được liền có
chút chột dạ, hắn mới chậm rãi mở miệng nói: "Không phải là tốt, buổi
tối có tổ chức một buổi tiệc, cô cũng đi."
Khương Sam sửng sốt, theo bản năng liền muốn cự tuyệt: "Buổi tối tôi..."
Tần Chiến nói: "Buổi tối cô không có việc gì."
Khương Sam nghĩ nghĩ, còn muốn nói nữa, nhưng tầm mắt của Tần Diệc Hạo ôn hòa
lần đầu tiên liền dời qua. Con ngươi thâm trầm đen như mực chống lại ánh mắt của Khương Sam. Trong nháy mắt, trong lòng cô đột nhiên "lộp bộp"
một tiếng, nào dám cùng Tần Chiến cò kè mặc cả thêm hai tiếng gì nữa.
Trong lòng không biết tại sao liền dâng lên một cỗ kiêng kị rất mãnh
liệt, sau đó Khương Sam lập tức thức thời sửa miệng.
"Tốt, tôi sẽ đến đúng giờ."
Tần Diệc Hạo không lên tiếng, bất động thanh sắc chống lại hai mắt của
Khương Sam. Tần Diệc Hạo là loại người nào, hắn vừa cẩn thận lại khôn
khéo, hỉ nộ luôn luôn không biểu hiện ra ngoài, tâm tư hắn cất giấu rất
tốt. Khương Sam tự cho là giấu rất tốt, lại không biết, cô cho dù có
thêm vào hai kiếp tu hành cũng không địch lại Tần Diệc Hạo nửa phần. Hắn rõ ràng có thể phát giác ra, cô thế nhưng lại sợ hắn.
Người cùng với hắn giao tiếp đều sẽ sợ hắn, Tần Diệc Hạo một chút cũng không
ngoài ý muốn. Nhưng Khương Sam là một cô gái không rành thế sự lại có
thể sợ hắn đến như vậy, vậy thì người này có một chút thú vị. Trong nháy mắt, người cẩn thận đã quen như Tần Diệc Hạo tâm tư liền trăm chuyển,
suy nghĩ có chút nhiều.
Ngũ quan của Tần Chiến rất sâu, hốc
mắt hơi sâu, là một bộ dáng không chút tục tằng. Không thể phủ nhận, hắn là một nam nhân thật anh tuấn. Khi ngươi lần đầu tiên nhìn thấy hắn,
điều đầu tiên ngươi có thể nghĩ tới chính là, hắn giống như một ngọn núi cao nguy nga, nham thạch cường tráng cùng thâm hậu khắc sâu một loại tư thái gì đó. Hắn làm cho ngươi cảm thấy sợ hãi, nhưng theo bản năng lại
có một loại cảm giác tin cậy cùng an toàn. Khương Sam có một chút sợ Tần Diệc Hạo, cước bộ của cô không tự chủ liền nhích lại gần về phía của
Tần Chiến.
Con ngươi thâm thúy của Tần Chiến dừng ở trên mặt mềm mại đáng yêu của cô gái, khóe miệng kéo kéo: "Mang điện thoại sao?"
Khương Sam nhu thuận nói: "Trường học không cho mang theo di động, tôi còn chưa có mua đâu."
"Ngô." Tần Chiến gật gật đầu.
Sau đó, điện thoại di động ở trong túi của Khương Sam liền vang lên.
Nếu như giờ phút này ở trên cây có cái động, Khương Sam thật sự nghĩ muốn
một phát chui đầu vào! Cô tình nguyện ở trong cây đại thụ cùng nhau
quang hợp một lúc cũng không nghĩ muốn ngẩng đầu nhìn lên phía đỉnh đầu
của mình, nhìn sắc mặt của hai nam nhân giờ phút này trông như thế nào.
Tần Chiến nhìn hai má trắng nộn của Khương Sam phảng phất như vừa mới lột
đi một lớp da, giờ phút này hai bên má "bá" liền trở nên đỏ bừng. Gương
mặt phấn ngọc cùng vành tai đều nhiễm lên vẻ thẹn thùng. Tuy rằng cô đã
cố làm ra một bộ dáng trấn định, hận không thể làm bộ như không nghe
thấy tiếng kêu của điện thoại di động, xấu hổ đầu cũng sắp chôn vào cổ
áo đi.
Kỳ quái, cơn tức trong lòng của Tần Chiến vì bị trêu
đùa còn chưa kịp dâng lên, giống như là bị một bàn tay tay vô hình nhẹ
nhàng mà vuốt một chút, lặng yên không tiếng động liền nhạt đi. Hắn thầm than một tiếng, còn chưa kịp nói chuyện, Khương Sam mặt đỏ mặt đã cầm
điện thoại từ trong túi ra.
"Tôi nhớ rõ thời điểm tôi ra cửa không có mang a." Mặt của Khương Sam đỏ hồng, hai tròng mắt bởi vì khẩn trương cùng xấu hổ mà hiện ra một tầng thủy quang. Mắt của cô nhìn cũng không dám nhìn Tần Chiến, dư quang lại càng không dám liếc đến chỗ của
Tần Diệc Hạo. Tầm mắt dừng ở cái cúc áo đầu tiên trước ngực của Tần
Chiến, cô nuốt một ngụm nước bọt cường điệu nói: "Kỳ quái a, tại sao lại có thể ở trong túi đâu."
Tần Diệc Hạo liếc mắt nhìn cô một cái. Nếu không chú ý sẽ không dễ dàng phát hiện ra được khóe miệng hắn hơi hơi vểnh lên
Thẳng đến khi hai người đã rời đi rất lâu, điện thoại động được nắm chặt ở
trong tay của Khương Sam mới được thả lỏng. Trái tim nhỏ bé của cô còn
đang bùm bùm nhảy không ngừng. Không vì nguyên nhân khác, từ đầu tới
cuối, đầu tiên là đánh giá sau đó là hoài nghi thêm nữa là chê cười,
cũng mặc kệ thời điểm nào, ánh mắt của Tần Diệc Hạo đối với cô quả thực
là quá dọa người đi.
Muốn kính nhưng cần phải xa lánh, ở trong lòng của Khương Sam lại một lần nữa đối với mình âm thầm nhắc nhở.
Khương Sam vừa vặn đúng nửa giờ sau, đúng giờ đến trước cửa túc xá của Bạch
Kỳ. Cô còn có ý tưởng, không biết Bạch Kỳ cùng Triệu Thanh Thanh, hai
người này đang ở nơi nào phong lưu khoái hoạt đâu, thời gian ít như vậy
cũng không biết có đủ không a.
Cùng Bạch Kỳ lá mặt lá trái, một
mặt thế lực của cô đơn bạc, đích xác rất nhiều thời điểm cần dùng đến
hắn, về phương diện khác ngay vào lúc này, thân phận của Bạch Kỳ đối với sinh mệnh của cô coi như là một người anh trai, ít nhất hắn truyền đạt
đối với người ngoài là như vậy.
Nhưng gần đây, càng ngày
Khương Sam lại càng phát hiện ra Bạch Kỳ không thích hợp. Hắn bắt đầu
như có như không biểu hiện ra thân cận đối với cô. Ở kiếp trước không có chuyện này. Nhưng cũng không sao, trong lòng của Khương Sam chưa từng
phủ nhận qua, cô đối với Bạch Kỳ cũng có qua tâm tư trả thù. Sau khi
trùng sinh, cô cũng nghĩ tới có cơ hội nhất định phải làm cho Bạch Kỳ
nếm thử cái cảm giác bị người khác đùa bỡn ở trong lòng bàn tay. Tuy
rằng không biết làm sao lại thế này, nhưng Khương Sam nhìn ra được, có
thời điểm Bạch Kỳ hình như là có chút dao động. Ở một phương diện Khương Sam cảm thấy nguy hiểm, nhưng về phương diện khác cô lại lại có khoái
cảm vì đã được trả thù.
Nhưng cuối cùng cô vẫn nhầm mất một
chiêu, thời điểm rõ ràng Bạch Kỳ một lần nữa biểu hiện ra đối với cô gây bất hòa, trong lòng của Khương Sam không có ngoài ý muốn cũng không có
cảm xúc gì cùng loại với không cam tâm cả. Chỉ là cái loại cảm giác chán ghét kia lại đột nhiên toàn bộ đều bộc phát ra.
Cô đấu không lại Bạch Kỳ. Phỏng chừng vĩnh viễn cô cũng chờ không được cái ngày cô có
thể đùa bỡn với tình cảm của hắn. Không chừng nếu cô còn tiếp tục như
vậy, chính mình sẽ bị hắn lôi vào rắc rối, vậy thì mất nhiều hơn được.