Trùng Sinh Tiểu Nương Tử Ghi Việc (Ký Sự Của Tiểu Nương Tử)

Chương 62: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: windy

“Mạc Như Nghiên đúng không?” Đứng ở trước mặt Mạc Như Nghiên, Hồ Nguyệt Hoa thẳng thắn gọi thẳng tên nàng, hiển nhiên là không tán thành Mạc Như Nghiên.

“Phải.” Mạc Như Nghiên gật gật đầu, cũng không ầm ĩ với Hồ Nguyệt Hoa, hết sức bình tĩnh.

Không hiểu sao, Hồ Nguyệt Hoa cảm giác nàng ta ở trước mặt Mạc Như Nghiên, càng thêm không có tự tin.

Nhưng mà, mặc kệ thế nào, lời nên nói vẫn phải nói. Nàng ta đã vất vả đuổi được tình địch mạnh mẽ Mục Nhã Huệ đi rồi, quyết định sẽ không thua Mạc Như Nghiên là kẻ đến sau không ra gì này.

“Ngươi có biết, Hạ tướng quân vốn dĩ nên cưới ta không?” Lời Hồ Nguyệt Hoa nói, cũng không phải không có ý sâu xa. Ngay từ đầu nàng ta đã nói với cô cô nàng ta, Hoàng Quý Phi cũng đáp ứng giúp nàng ta xin Thánh Thượng tứ hôn rồi.

Nếu không phải có Thái Tử ở giữa làm khó, đột nhiên xuất hiện Mục Nhã Huệ và Mộ Dung Quân, bên Thánh Thượng sớm đã hạ chỉ rồi.

“Không biết.” Hồ Nguyệt Hoa hỏi như thế, liền không nghĩ tới Mạc Như Nghiên sẽ đưa ra một đáp án phủ định với nàng ta, hơn nữa còn rất hợp tình hợp lý.

Mạc Như Nghiên thật sự không biết. Vào lúc nàng gả cho Hạ Trăn, cũng không nói chuyện Hồ Nguyệt Hoa, Mộ Dung Quân và Mục Nhã Huệ, nàng cũng chưa từng nghe tới.

Mà nay có lẽ là có ý quấy phá, so với Mộ Dung Quân và Mục Nhã Huệ, Mạc Như Nghiên không thích vị Hồ Nguyệt Hoa tiểu thư đứng ở trước mặt nàng này.

Không khó nhìn ra, Hồ Nguyệt Hoa cùng Tưởng Xuân Hương có cùng một tính cách. Có chuyện nói chuyện, tức giận liền phát ra, có tính tình liền dỗi.

Nhưng mà, Mạc Như Nghiên không ngại Tưởng Xuân Hương làm càn, nhưng không có khả năng chịu đựng Hồ Nguyệt Hoa vô lễ.

Bởi vì vấn đề xuất thân, Tưởng Xuân Hương làm loạn, cũng chỉ nói mấy câu, không ảnh hưởng toàn cục. Nhưng xuất thân và gia thế của Hồ Nguyệt Hoa, khẳng định có nhiều người không theo kịp. Mà trong đó, cũng bao gồm, quyền sinh sát.

Hồ Nguyệt Hoa có thể nói một câu, quyết định sống chết của người ta. Cũng có thể không vui một cái, liền không màng hậu quả tùy ý đả thương người khác, đánh người.

Tính cách ngay thẳng như vậy, đều không phải là hồn nhiên ngây thơ đơn thuần, mà là cuồng vọng muốn làm gì thì làm cũng không kiêng nể gì.

Mặc Như Nghiên không nghi ngờ chút nào, nếu nàng chọc Hồ Nguyệt Hoa không vui một cái, mặc cho Hồ Nguyệt Hoa nháo đến trời long đất lở, cũng sẽ muốn nàng bị giáo huấn.

“Không biết?” Hồ Nguyệt Hoa nhất thời cất cao giọng, mặt đầy không tin nổi. Nhưng ngay sau đó, nàng ta lại bình tĩnh lại, xua xua tay, khinh thường nói, “Cũng đúng. Với xuất thân ti tiện của ngươi, quả thật không có khả năng biết được. Cái gì nhỉ, bổn tiểu thư nói một câu, ngươi nhân lúc còn sớm sớm rời khỏi Đế Đô đi! Phủ tướng quân này không phải nơi ngươi nên ở. Vị trí phu nhân Thanh Viễn tướng quân, cũng không phải là loại người như ngươi có thể ngồi được.”

“Là Thánh Thượng phái người đưa ta từ Liên Hoa thôn đến Đế Đô.” Mạc Như Nghiên bưng tách trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Một tiếng “Loảng xoảng” vang lên, tách trà trong tay Mạc Như Nghiên bị vỡ tan.

“Bổn tiểu thư đang nói với ngươi, ngươi bày ra bộ dáng gì vậy? Thật cho rằng ngươi là phu nhân Thanh Viễn tướng quân, liền có thể hoành hành ngang ngược ở Đế Đô? Nực cười!” Lúc Hồ Nguyệt Hoa đập vỡ tách trà của Mạc Như Nghiên, không nghĩ gì nhiều. Giờ phút này cười nhạo, cũng thật sự phát ra từ thiệt tình.

Nhưng Hồ Nguyệt Hoa lại quên mất, trà trong tay Mạc Như Nghiên là trà nóng. Trà này cách nàng ta một bước, không có việc gì, nhưng lại trực tiếp làm bỏng tay Mạc Như Nghiên.

“Phu nhân!” Từ khi Mạc Như Nghiên ở lại phủ Tướng quân, Lăng Việt sửa lại cách xưng hô. Giờ Lăng Việt hô một tiếng, trực tiếp dọa đến Hồ Nguyệt Hoa.

“Nhanh gọi đại phu!” Lăng Việt mới từ bên ngoài trở về, liền nghe thấy Tiểu quận chúa cùng Hồ Nguyệt Hoa tới làm loạn. Lo lắng Mạc Như Nghiên chịu thiệt, vẫn cố ý chạy như bay tiến vào. Xong lại nghĩ, lại chậm một bước.

“Kêu cái gì mà kêu? Không cho phép gọi đại phu!” Hồ Nguyệt Hoa bị Lăng Việt làm cho hoảng sợ, sau khi phản ứng kịp, lập tức tức giận quát lớn.

Chẳng biết tại sao! Chỉ là dính một chút nước trà, còn có thể làm cho nữ nhân trước mắt này gặp phải chuyện không may? Khi nàng ta không biết, nữ nhân này chỉ là một nữ tử nhà quê, ngày thường quen làm việc nặng, sáng sớm đã rời giường?

Nữ nhân tầm thường như vậy, rốt cuộc có chỗ nào xứng với uy danh của Thanh Viễn tướng quân? Hồ Nguyệt Hoa chỉ nghĩ tới, liền tức giận.

“Ngươi nói không mời liền không mời sao? Nơi này là phủ tướng quân!” Lăng Việt cũng là thiếu niên. Đời này thời điểm khó khăn nhất, cũng là ngày nợ tiền ở lại Cẩm Tú Phường. Mà trước đây với sau này, tính tình Lăng Việt càng giống với quân lính Tây Bắc, không thích nhất là bị áp bức cường quyền.

Hơn nửa số hạ nhân của phủ tưởng quân đều là các tướng sĩ bị loại, đều không tiện làm việc nhà nông. Nhưng, một ngày là lính Tây Bắc, nhiệt huyết trong xương bọn họ sẽ không biến mất.

Cảm kích hôm nay Hồ Nguyệt Hoa tới khiêu khích gây chuyện, khiến cho các tướng sĩ nhàn tới sắp sinh bệnh liền tìm lại được ý chí chiến đấu.

Không cần nhiều lời, phủ tướng quân liền có đám hạ nhân chạy ra bên ngoài. Dù là Hồ Nguyệt Hoa trợn tròn mắt, cũng không khiến cước bộ của bọn họ dừng lại.

“Làm càn! Quả thật là nực cười!” Hồ Nguyệt Hoa vừa dậm cân vừa hướng về phía Mạc Như Nghiên, “Thật là có chủ tử nào, liền có hạ nhân như vậy. Phủ tướng quân này không còn chút quy củ nào?”

“Chủ tử phủ tướng quân, là Hạ Trăn.” Mạc Như Nghiên không thèm để ý tới Hồ Nguyệt Hoa đang hô to gọi nhỏ với nàng, nhưng Hồ Nguyệt Hoa muốn răn dạy Lăng Việt cùng với mấy hạ nhân khác, Mạc Như Nghiên lại không đồng ý, “Quy củ của phủ tướng quân, cũng không đến lượt người ngoài là tiểu thư hỏi đến. Thời gian không còn sớm, Hồ tiểu thư mời về cho!”

“Ngươi thế mà dám đuổi ta?” Mặc kệ là Mạc