Trùng Sinh Tiểu Nương Tử Ghi Việc (Ký Sự Của Tiểu Nương Tử)

Chương 64: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: windy

“Vậy thần phụ liền nhận.” Ý tốt của Thái Tử, trong lòng Mạc Như Nghiên biết rõ. Qua chuyện của Hồ Nguyệt Hoa hôm nay, nàng cũng cảm thấy được, đề nghị của Thái Tử là khả thi.

“Hừ!” Thái Tử hừ lạnh một tiếng, cũng không ở lại nữa, đứng dậy rời đi.

Mạc Như Nghiên cũng không giữ người lại, đứng dậy tiễn khách.

Đi tới cửa, Thái Tử bỗng nhiên dừng bước lại: “Còn Mộ Dung Quân kia, ngươi muốn kết giao thì kết giao. Tính tình nàng ta không tệ, đến mẫu hậu ta cũng thừa nhận thế.”

Mạc Như Nghiên gật gật đầu. Cũng không tính hỏi nhiều, lại ma xui quỷ khiến, mở miệng hỏi một câu: “Mộ Dung tiểu thư là một trong những người được chọn là Thái Tử Phi?”

Sắc mặt Thái Tử trong phút chốc bỗng thay đổi. Ngay lập tức, hung hăng trừng mắt nhìn Mạc Như Nghiên một cái: “Mộ Dung Quân là một trong số phu nhân tướng quân bản Thái Tử chọn cho Hạ Trăn, ngươi không biết sao?”

“Biết!” Mạc Như Nghiên bình tĩnh gật đầu, tại lúc Thái Tử lặng yên tự đắc, bổ sung thêm, “Như vậy Thái Tử cũng thấy Mộ Dung tiểu thư tốt, mới có thể chọn cho Hạ Trăn, không phải sao?”

“Bản Thái Tử ăn no rửng mỡ, đem nữ nhân mình thích dâng cho người khác?” Thật sự là bị Mạc Như Nghiên nói cho trên dưới đều không có chỗ nào không bị đâm, Thái Tử tức giận phất tay áo, rời đi.

“Thái Tử điện hạ, Hồ đại nhân cầu kiến.” Ngay sau đó, cấm vệ quân có người tiến vào bẩm báo.

“Khôn Bạch?” Nếu là Hình Bộ Thượng Thư, cấm vệ quân đương nhiên sẽ gọi là Hồ Thượng Thư. Vì vậy, Thái Tử lập tức liền đoán ra được người đến là Hồ Khôn Bạch.

“Là ta.” Tính Hồ Khôn Bạch cũng nôn nóng. Không chờ được Thái Tử triệu kiến, liền trực tiếp xông vào. Vì hắn ta với Thái Tử quả thật cực kì quen biết, cấm vệ quân cũng không ngăn cản.

“Ngươi tới làm gì?” Hồ Khôn Bạch không hợp với Hạ Trăn ở trong mắt Thái Tử, cũng không phải bí mật. Giờ phút này Hồ Khôn Bạch đến phủ tướng quân, nghĩ cũng biết là vì chuyện của Hồ Nguyệt Hoa. Nghĩ đến Hồ Nguyệt Hoa, sắc mặt Thái Tử nháy mắt liền trầm xuống, giọng nói cũng trở nên không khách khí.

“Tìm Thái Tử điện hạ ngài! Nghe nói Thái Tử điện hạ bắt thị vệ của Hồ phủ chúng ta. Này, ta đặc biệt tới thỉnh tội với Thái Tử điện hạ. Vẫn mong Thái Tử điện hạ giơ cao đánh khẽ, tha cho bọn hắn lần này. Ta bảo đảm, sẽ không có lần sau.” Tuy không biết lý do là gì, nhưng Thái Tử bắt người, đều có lý do của hắn. Hồ Khôn Bạch tuyệt đối tin tưởng, là Hồ Nguyệt Hoa làm cái gì đó, mới khiến Thái Tử giận dữ, liền đem toàn bộ người bắt lại.

“Ngươi bảo đảm? Nếu bảo đảm của ngươi có tác dụng, muội muội ngươi cũng không dám mang thị vệ tới phủ Thanh Viễn tướng quân làm loạn rồi.” Một tay Thái Tử chắp sau lưng, nhìn Hồ Khôn Bạch bằng ánh mắt bất mãn, “Lần trước nể tình tình cảm của ta và ngươi, ta đã buông tha cho nàng ta một lần rồi. Nhưng mà bây giờ, nàng ta không những không biết thu liễm, ngược lại càng làm càn, là đang khí dễ quân Tây Bắc ta không có ai ở Đế Đô sao?”

Là đến phủ Thanh Viễn tướng quân? Tầm mắt Hồ Khôn Bạch lúc này mới rơi vào trên Mạc Như Nghiên vẫn đang đứng cạnh Thái Tử nãy giờ.

“Xin hỏi vị này chính là phu nhân Thanh Viễn tướng quân đi!” Hồ Khôn Bạch liền cúi người thi lễ với Mạc Như Nghiên, “Chào phu nhân. Muội muội nhà ta được chiều từ nhỏ, nếu là mạo phạm phu nhân, mong phu nhân không cần trách tội.”

“Ta thấy, nàng ta tốt nhất là nên trách tội muội muội ngươi, muội muội ngươi mới sẽ không thật sự gả cho Hạ Trăn.” Thái Tử đột nhiên xen mồm, trực tiếp nói thay Mạc Như Nghiên với Hồ Khôn Bạch, cũng thể hiện rõ thái độ của hắn ta.

Hồ Khôn Bạch cứng họng, không nhịn được liền ngẩng đầu nhìn về phía Thái Tử. Thái Tử cũng không phải không biết hắn ta không thích chuyện Nguyệt Hoa cứ đòi gả cho Hạ Trăn, vì sao lại vẫn muốn đề cập đến tiếp?

“Chắc không phải ngươi muốn nói, muội muội ngươi chỉ là cảm thấy chơi vui, mới chạy tới phủ tướng quân xem thử công phu của thị vệ trong phủ các ngươi thế nào?” Thái Tử nhếch mày lên, nói tiếp.

“Ta…” Hồ Khôn Bạch cũng biết cho dù hắn ta có biện bạch cho Hồ Nguyệt Hoa thế nào, việc này cũng là lỗi của Hồ Nguyệt Hoa.

Dừng lại một lúc, Hồ Khôn Bạch cúi đầu, thành thành thật thật hướng Thái Tử tạ lỗi: “Xin lỗi, là ta không dạy Nguyệt Hoa tốt.”

“Lệnh muội nháo tới cũng không phải là phủ Thái Tử ta, ngươi cần gì phải xin lỗi ta?” Thái Tử biết Hồ Khôn Bạch cảm thấy không được tự nhiên. Nhưng có một số việc, tất phải để Hồ Khôn Bạch hiểu rõ mới được.

Hồ Khôn Bạch ngẩng đầu, nhìn nhìn Thái Tử, lại nhìn Mạc Như Nghiên.

Được rồi, ít nhất cũng không phải là tạ lỗi với Hạ Trăn. Việc này, hắn ta biết rồi!

Nghĩ như vậy, Hồ Khôn Bạch đến trước mặt Mạc Như Nghiên, nghiêm túc làm một đại lễ: “Phu nhân nếu như có bất cứ cái gì cần trách tội tại chỗ, tại hạ nguyện một mình gánh chịu.”

So với Hồ tiểu thư kia, vị Hồ đại nhân này hiển nhiên hiểu rõ phải trái. Chỉ là, Mạc Như Nghiên cũng không xem trọng lắm.

Nếu vị Hồ đại nhân này có tâm, sẽ không đợi Thái Tử tỏ thái độ, quay ra tạ lỗi với nàng. Rõ ràng ngay từ đầu, vị Hồ đại nhân này có lòng che chở Hồ Nguyệt Hoa, để cho nàng không muốn truy cứu tiếp nữa.

“Việc này Thái Tử điện hạ đã có xử trí rồi, thần phụ không tiện nhiều lời.” Mạc Như Nghiên nói một câu, trực tiếp đem chuyện này một lần nữa hướng về phía Thái Tử. Đồng thời, cũng để cho Hồ Khôn Bạch không