Trùng Sinh Tiểu Nương Tử Ghi Việc (Ký Sự Của Tiểu Nương Tử)

Chương 69: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: windy

Mục Nhã Huệ cũng không nhận ra nàng ta thật đáng yêu. Trong lòng nàng ta, vẫn chán ghét Mạc Như Nghiên như cũ. Không, phải nói, là sự tồn tại của Mạc Như Nghiên liền khiến cho nàng ta nhục nhã và không nhịn nổi.

Nếu không có Mạc Như Nghiên, người gả cho Hạ Trăn chính là nàng ta. Đáng lẽ là thế, thì bây giờ cũng sẽ không có chuyện với Hồ Khôn Bạch rồi.

Chỉ là, bởi vì Mạc Như Nghiên đi trước một bước gả cho Hạ Trăn, Mục Nhã Huệ không thể không đối mặt với cảnh ngộ buộc phải gả cho phủ Hình Bộ Thượng Thư.

Lúc mới biết việc này, Mục Nhã Huệ hận không thể sai người lôi Mạc Như Nghiên ra hung hăng đánh một trận không ngừng. Nhưng mà, phía bên nàng ta chưa có động tĩnh gì, bên Mạc Như Nghiên đã truyền ra tin mang thai.

Đứa nhỏ của Hạ Trăn… Mục Nhã Huệ trằn trọc cả đêm, cuối cùng, cắn răng một cái, chấp nhận rồi.

Con nối dõi của Thanh Viễn tướng quân, với cả Thanh Vân Quốc mà nói đều là cực kì vui sướng. Với Mục Nhã Huệ, xem ra cũng là như vậy.

Vì vậy, dù cho không thích Mạc Như Nghiên, lúc vừa nhìn thấy Mạc Như Nghiên bị Hồ Nguyệt Hoa làm khó dễ ở bên đường, Mục Nhã Huệ vẫn ra mặt rồi.

Thật là nực cười! Thanh Viễn tướng quân là ai? Hồ Nguyệt Hoa một lòng muốn gả cho Hạ Trăn, Mục Nhã Huệ có thể dễ dàng tha thứ. Nhưng nếu như Hồ Nguyệt Hoa dám cam đảm làm khó dễ tới đứa nhỏ của Hạ Trăn, Mục Nhã Huệ sẽ không làm như không thấy.

"Tiểu Quận chúa dùng cơm chưa? Nếu như không ngại, có thể đến phủ tướng quân ngồi một lát, ăn bữa cơm rau dưa?" Mạc Như Nghiên đột nhiên đề nghị, hiển nhiên làm Mục Nhã Huệ nhất thời mở to hai mắt.

Đến phủ tướng quân ăn cơm? Mục Nhã Huệ theo bản năng muốn từ chối. Nhưng mà bây giờ về phủ, cũng sẽ đối mặt với phụ mẫu, còn không bằng trốn cái.

Nghĩ tới đây, Mục Nhã Huệ phân phó nha đầu bên cạnh quay về Thanh Vương phủ báo tin, còn nàng ta dẫn theo nha hoàn khác chậm rãi theo Mạc Như Nghiên về phủ Thanh Viễn tướng quân.

"Phu nhân, người trở lại rồi, ta đang chuẩn bị ra ngoài tìm đây!" Lâu không thấy Mạc Như Nghiên trở về, Lăng Việt cũng rất lo.

Nếu không phải biết Mạc Như Nghiên đến phủ Tể Tướng, rất có khả năng là bởi vì mải nói chuyện với Mộ Dung tiểu thư mà làm lỡ giờ về phủ, Lăng Việt đã sớm mang người đi tìm rồi.

Giờ phút này nhìn thấy Mạc Như Nghiên đã trở về, Lăng Việt không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Chỉ là ngay sau đó, Lăng Việt liền thấy Mục Nhã Huệ đi bên cạnh Mạc Như Nghiên.

Lại hít vào một hơi không hề khoa trương chút nào, Lăng Việt mở to hai mắt nhìn Mục Nhã Huệ. Không phải Mộ Dung tiểu thư, mà lại là Tiểu Quận chúa Thanh Vương phủ sao?

Quả thật không phải Mộ Dung Quân. Nếu như là Mộ Dung Quân, tất nhiên sẽ không vì phản ứng của hắn mà tức giận. Nhưng là Mục Nhã Huệ, thì lại khác rồi.

"Nhìn cái gì vậy? Bản quận chúa không thể tới phủ tướng quân các ngươi xin cơm hả?" Mục Nhã Huệ hừ lạnh một tiếng, quát lớn với Lăng Việt.

Lăng Việt nhìn về phía Mạc Như Nghiên trước, thấy nàng hơi hơi gật gật đầu với hắn, lập tức liền treo khuôn mặt tươi cười, hướng về phía Mục Nhã Huệ nịnh nọt: "Làm sao có thể? Tiểu Quận chúa đại giá quang lâm, phủ tướng quân chúng thần quả thực là vẻ vang, chỉ hy vọng Tiểu Quận chúa có thể ngày ngày tới đây."

Lăng Việt vốn không am hiểu nói lời khách sáo. Nhưng ở Cẩm Tú Phường mấy tháng, hắn dần dần thay đổi. Thêm tính tình Chu Trường Sinh quá mức thẳng thắn, vì thế rất nhiều lúc, Lăng Việt làm thu chi liền gánh vác trách nhiệm chiêu đãi khách tới.

Hoàn cảnh tạo nên người, lời này quả không sai. Mà nay Mục Nhã Huệ tài giỏi có thừa đứng ở trước mặt Lăng Việt, đó là ví dụ tốt nhất. Thay với trước đây, tính tình Lăng Việt càng thêm thiên về an tĩnh và khó xử.

Lăng Việt rất quen dùng chiêu này, Mục Nhã Huệ hơi sửng sốt, lập tức liền nhìn về phía Mạc Như Nghiên: "Ngươi tìm hạ nhân, hay là chưởng quản sự cửa hàng? Sao nhìn như hắn ra rất biết việc buôn bán vậy?"

Quản gia các hộ gia rất khác với quản sự. Mục Nhã Huệ xuất thân cao quý, hai kiểu này đều đã gặp nhiều, rất dễ dàng thấy được khác biệt. Ít nhất, nàng ta chưa thấy quản gia phủ nào cười với nàng ta như một con buôn nào!

Không lường trước được ánh mắt Mục Nhã Huệ lại tinh tường vậy, liếc thấy liền nhìn ra tính đặc biệt của Lăng Việt trước làm ở Cẩm Tú Phường. Mạc Như Nghiên cũng không che giấu, thẳng thắn cho biết chuyện Cẩm Tú Phường.

"Ta thật sự không nhìn ra, ngươi làm buôn bán." Nhìn Mạc Như Nghiên từ trên xuống dưới, Mục Nhã Huệ lắc lắc đầu, thật sự khó tưởng tượng cảnh tượng tính cách Mạc Như Nghiên lạnh lùng như vậy lại còn có thể chào hỏi khách khứa.

"Mẫu thân để lại một cửa tiệm, vẫn do di nương trong nhà tiếp quản. Trước lúc gả cho Hạ Trăn, ta cũng chưa từng tiếp xúc qua." Biết vì sao Mục Nhã Huệ một mực lắc đầu, Mạc Như Nghiên giải thích.

Mẫu thân với di nương? Sắc mặt Mục Nhã Huệ thay đổi. Tiếp sau đó liền thu hồi vẻ ngạo mạn trong mắt lại. Khoát tay, nói: "Bản quận chúa cũng là di nương cầm quyền, ngươi không cần thấy mất mặt."

Thanh Vương Phi mất sớm dĩ nhiên không phải bí mật gì, nhưng Mạc Như Nghiên thật sự không biết. Nếu như nàng biết, nhất định sẽ không nói.

Đợi thấy sắc mặt Mục Nhã Huệ thay đổi, Mạc Như Nghiên mới dừng lại một lát, mới nói tiếp: "Ta không mất mặt, cũng chưa từng nghĩ như vậy. Chỉ là cực kì hối hận không tìm hiểu chuyện tới mẫu thân sớm một chút, cũng bỏ lỡ nhiều năm như vậy mới nghe nói, hóa ra mẫu thân ta ở huyện Thanh Sơn được dân chúng yêu quý như vậy."

"A?" Có thể là cảm thấy được đồng bệnh tương liên ( có cùng bệnh), Mục Nhã Huệ cực kì hứng thú với chuyện Mạc Như Nghiên nhắc tới. Trông ngóng nhìn Mạc Như Nghiên, đợi kể đoạn sau.

Mạc Như Nghiên trái lại không nghĩ tới sẽ có một ngày ngồi đối diện với Mục Nhã Huệ để nói chuyện phiếm.

Nói đến Vu Cẩm Tú, Mạc Như Nghiên có rất nhiều cái để nói, cũng không kiêng dè gì nói cho Mục Nhã Huệ nghe.

Mục Nhã Huệ càng nghe càng ngạc nhiên, chỉ cảm thấy mặc kệ là Vu Cẩm Tú hay là Mạc Như Nghiên, cảnh ngộ của hai người đều cực kì đặc sắc.

"Ngươi đi trên đường huyện Thanh Sơn, thật sự có dân chúng chủ động đưa đồ ăn cho ngươi?" Với Mục Nhã Huệ, xem ra chuyện này chỉ có Hạ Trăn là Thanh Viễn tướng quân mới có thể đạt được. Đổi thành những người khác, cho dù là Thái Tử điện hạ, chỉ sợ cũng sẽ không có dân chúng chủ động tiến lên đem tặng.

"Ừm.