Trùng Sinh Tiểu Nương Tử Ghi Việc (Ký Sự Của Tiểu Nương Tử)

Chương 73

Edit: windy

Nghe được Mạc Như Nghiên hỏi, Lăng Phong lập tức gật đầu. Thái Tử quả thật thay đại tướng quân tạ ơn rồi. Nói như vậy, Thái Tử đã sớm nghĩ tới rồi?

"Một khi đã như vậy, liền càng thêm không cần để ý rồi." Mạc Như Nghiên nói xong liền quay đầu, nhìn về phía Hạ Trăn, "Ta nghĩ Hạ Trăn chắc cũng không để ý có luận công ban thưởng hay không, hoặc không để ý công danh và ban thưởng đâu."

"Uhm." Hạ Trăn gật gật đầu, đồng ý với lời Mạc Như Nghiên nói. Hắn quả thật không để ý nhiều như vậy. Lần này trở về, hắn thậm chí đã chuẩn bị thỉnh tội với Thánh Thượng. Cho dù bị vấn tội, hắn cũng chấp nhận.

"Cho nên, việc này cứ như vậy thôi. Thánh Thượng không đề cập tới, các ngươi cũng không cần bẩm báo. Để tránh tăng thêm thị phi cùng tranh chấp, ngược lại làm cho Thánh Thượng có cớ hỏi tội." Mạc Như Nghiên nói chuyện, trực tiếp khiến cho Lăng Phong bái phục.

Mấy vị phó tướng khác cũng liên tục gật đầu, cảm thấy không tự giác liền tin lời Mạc Như Nghiên nói.

Thậm chí đợi cho Thái Tử chậm một bước tới, các tướng sĩ đã hoàn toàn không cần của hắn trấn an giải thích rồi.

Kinh ngạc nhìn mấy người Lăng Phong, Thái Tử không thể thừa nhận, Lăng Phong có thể nhanh như vậy đã nghĩ thông lợi hại bên trong rồi. Như thế, chính là người khác hỗ trợ thuyết phục rồi hả?

Có thể làm đến trình độ này, lại có tư cách nói trước mặt Hạ Trăn cùng mấy người Lăng Phong, cũng chỉ có một người là Mạc Như Nghiên thôi.

Nhếch miệng, Thái Tử nhìn về phía là Mạc Như Nghiên.

Nhìn thấy Thái Tử vội vã tới, Mạc Như Nghiên đại khái đoán được Thái Tử gây nên chuyện gì. Giờ phút này bị Thái Tử nhìn qua, Mạc Như Nghiên nhẹ nhàng gật đầu, xem như biết được chuyện lần này.

Tâm tình Thái Tử nháy mắt liền không tốt.

Hắn không nghi ngờ Mạc Như Nghiên có bản lãnh này, nhưng hắn nghi ngờ Mạc Như Nghiên có ý đồ khác.

Hạ Trăn vốn cực kỳ nghe Mạc Như Nghiên, nếu như Tây Bắc quân cũng đi theo phản chiến, trong lúc đó ánh mắt Thái Tử đột nhiên trở nên sắc bén, mang theo lạnh lùng bắn về phía Mạc Như Nghiên.

Vừa lúc Hạ Trăn nhìn qua, ngẩng đầu liền chống lại ánh mắt Thái Tử nhìn về phía Mạc Như Nghiên.

Chỉ trong thời gian nháy mắt, khí thế toàn thân Hạ Trăn liền thay đổi.

Thái Tử bất ngờ không phòng ngự đụng phải ánh mắt Hạ Trăn, vừa muốn thu hồi tầm mắt, chỉ thấy Hạ Trăn đứng lên.

Cảm thấy bất đắc dĩ khẽ thở dài một cái, Thái Tử kiên trì đi về phía Hạ Trăn.

Hạ Trăn cũng không nhiều lời, chỉ là chậm rãi hướng về phía sườn sảnh.

Thái Tử sờ sờ cái mũi, tức giận liếc mắt nhìn Mạc Như Nghiên, rồi đi theo sau.

Lần đầu nhìn đến Thái Tử cùng Hạ Trăn ở chung, Mạc Như Nghiên không nhịn được nhướng mày. Nếu như nói trước nàng nhận định Hạ Trăn là Tây Bắc quân bùa hộ mệnh, chỉ là theo Thái Tử biểu hiện mà nói. Như thế lần này, Mạc Như Nghiên hoàn toàn có thể kết luận, Thái Tử không có khả năng coi như không có cảm nhận và suy nghĩ của Hạ Trăn.

Thái Tử ở trước mặt Hạ Trăn, là thật không chút cao cao tại thượng nài. Như lúc này vậy cứ thế đi theo phía sau Hạ Trăn, sợ là trên đời này có rất ít người có thể được hưởng vinh hạnh đặc biệt này.

Trong sườn phòng, Hạ Trăn vẫn không nói gì, Thái Tử không chịu nổi tịch mịch, phá bỏ im lặng: "Không sai. Ta thừa nhận, ta không thích Mạc Như Nghiên kia. Nàng ta rất có tâm kế, cũng quá biết tính kế."

Nói cách khác, Thái Tử cùng Mạc Như Nghiên thật sự rất giống. Lúc hai người nhắc tới đối phương, đều không hề che dấu cảnh giác cùng đề phòng nhau.

Mà Hạ Trăn kẹp ở giữa rốt cuộc sẽ tin tưởng ai, phải xem Thái Tử cùng Mạc Như Nghiên tới cùng là ai mới có thể hơn một chút rồi.

"Ta nói rồi, mong ngươi giúp ta bảo vệ nàng." Câu đầu tiên Hạ Trăn nói chính là hướng về Mạc Như Nghiên, thật là khiến cho Thái Tử tức giận với bực tức.

"Ta có che chở nàng ta! Không tin ngươi có thể đi hỏi nàng ta một chút, từ khi nàng tới Đế Đô này, có từng chịu qua chút ủy khuất nào không? Vì bảo vệ nàng ta, ta còn cố ý để lại cấm vệ quân tại phủ tướng quân, cho nàng ta có thể tùy ý xử lý với người bất kính với nàng ta." Thái Tử thật là cực kỳ oan uổng, không nói hai lời liền giải thích cho mình.

Thái Tử nói những thứ này, Hạ Trăn đều biết, mà còn là nghe được từ miệng Mạc Như Nghiên. Chỉ là, này cũng không có nghĩa là, Thái Tử liền làm đúng như hứa hẹn của hắn.

Hạ Trăn cũng không giải thích rõ, cũng không nhiều lời với Thái Tử, chỉ là bình tĩnh nhìn Thái Tử, đợi Thái Tử mở miệng.

Thái Tử vốn là mạnh mẽ không nói lời nào, xoay mặt nhìn trái nhìn phải chính là không nhìn Hạ Trăn. Đợi cho thật sự bị Hạ Trăn nhìn chăm chú mà chột dạ, lúc này mới tức giận phất tay áo, thừa nhận rồi.

"Đúng, ta quả thật có nhằm vào nàng ta. Nhưng ta lại không có nói sai, lúc trước nàng ta quả thật..." Trên đời này, cũng chỉ có Hạ Trăn có thể đượcThái Tử đãi ngộ khác nhau như vậy. Cho dù là Thánh Thượng, cũng không làm được.

"Chuyện hai năm trước, nàng ấy đã giải thích với ta, ta tha thứ nàng ấy rồi." Không để cho Thái Tử nói hết lời, Hạ Trăn nói thẳng.

"Nàng ta giải thích?" Thái Tử cũng không che dấu ác ý của hắn với Mạc Như Nghiên, cười lạnh hỏi ngược lại, "Nàng ta giải thích ngươi đã tin rồi hả? Ta mặc kệ nàng ta nói gì đó, đều là lấy cớ vớ vẩn, căn bản không đáng tha thứ. Nàng ta..."

"Nàng mẫu thân là của con ta." Hạ Trăn thình lình nói một câu, trực tiếp liền đem Thái Tử chứa chan phẫn nộ nuốt về.

"Nàng ta..." Thái Tử hơi há mồm, lại đóng lại. Cuối cùng, bực mình khoát tay, "Được rồi được rồi, dù sao ngươi đã cảm thấy được, nữ tử khắp thiên hạ chỉ có Mạc Như Nghiên nàng ta là tốt nhất. Cũng không biết đời trước nàng ta tích nhiều đức gì, đời này mới có thể đạt được ngươi thâm tình chờ đợi như vậy."

"Là ta có phúc khí." Cho dù Thái Tử không thể hiểu được, cũng không tin, nhưng Hạ Trăn thủy chung nhận định, Mạc Như Nghiên thật sự không như lời Thái Tử như vậy, "Lúc nàng gả cho của ta, cũng không biết ta là Thanh Viễn đại tướng quân. Ở Liên Hoa thôn, nàng cùng ta chịu khổ chịu tội. Rõ ràng không biết làm việc trong nhà, nhưng dù tay bị thương cũng vẫn kiên trì. Tại huyện Thanh Sơn, nàng là đại tiểu thư tri phủ huyện nha, là bà chủ của Cẩm Tú phường. Mà ta, chỉ là gã mãng phu thô bỉ bần hèn. Nếu như không phải thư của ngươi cùng với ý chỉ Thánh Thượng, nàng vẫn sẽ theo ta cùng ta sống tại huyện Thanh Sơn và Liên Hoa thôn, quyết định sẽ không bước vào Đế Đô nửa bước. Mà còn là, không có một câu oán hận."

Ngoại trừ lúc định thảo luận kế hoạch tác chiến cùng chiến thuật hành quân, Hạ Trăn rất ít có lúc nói nhiều như vậy. Mà nay vì Mạc Như Nghiên, Hạ Trăn lại một lần phá lệ.

Thái Tử đương nhiên là hi vọng Hạ Trăn có thể nói thêm mấy câu. Nhưng, hắn tuyệt đối không hy vọng Hạ Trăn như thế là vì là Mạc Như Nghiên.

Mạc Như Nghiên cho dù tốt, Thái Tử cũng để ý. Hắn chỉ chú ý, lực ảnh hưởng của Mạc Như Nghiên với Hạ Trăn thật sự quá lớn.

Mà lời Hạ Trăn vừa nói, Thái Tử nhếch miệng. Muốn phản bác, nhưng không thể nào nói lên.

Nếu như Mạc Như Nghiên không phải còn có một chút nên chỗ, làm sao Thái Tử có thể để Mạc Như Nghiên thỏa mái ở nơi này? Cho dù trên miệng hắn có ghét bỏ Mạc Như Nghiên, nhưng cũng chưa từng thật sự gây thương tổn Mạc Như Nghiên chút nào.

Nhưng, cho dù hắn để Mạc Như Nghiên ở lại Đế Đô, ở phủ tướng quân, cũng không có nghĩa là hắn liền tán thành Mạc Như Nghiên là phu nhân Hạ Trăn là sự thật. Phàm là có cơ hội, hắn không ngại vì Hạ Trăn mà lệnh kết hôn với một tiểu thư khuê các càng thích hợp hơn.

"Tử Dật, cả đời ta không có chí hướng gì khác, cũng không có mục tiêu gì để theo đuổi. Ta không tham danh, cũng không tham quyền. Điều ta muốn, chỉ cần bảo vệ biên quan an toàn, bảo vệ Tây Bắc quân, bảo vệ người nhà và nàng mà thôi." Từ khi quen biết Thái Tử ngày đầu tiên, Hạ Trăn liền chưa từng thay đổi sơ tâm.

Cũng có lẽ lúc đầu hắn gia nhập Tây Bắc quân, là muốn tìm cho chính mình một đường ra, muốn càng xứng đôi với Mạc Như Nghiên.

Hơn nữa ở Tây Bắc quân ngốc thời gian càng ngày càng dài, cùng với càng ngày càng nhiều trong tay hắn quyền hành, trên vai Hạ Trăn bắt đầu nhận lấy an nguy sống chết của dân chúng, nhận lấy tánh mạng của tất cả tướng sĩ Tây Bắc quân.

Nhưng, Hạ Trăn thủy chung vẫn còn nhớ rõ sơ tâm ban đầu của hắn. Hắn muốn bảo vệ người nhà, muốn cưới vợ Mạc Như Nghiên, muốn sống cùng Mạc Như Nghiên ...

Đã không có Mạc Như Nghiên, cho dù hắn nắm giữ quyền hành Tây Bắc quân, được cả phong hào võ tướng lợi hại nhất Thanh Vân quốc, Hạ Trăn vẫn cảm thấy được hắn vẫn là Hạ Trăn hai bàn tay trắng lúc trước.

Sở dĩ hắn rời Liên Hoa thôn, không phải muốn công thành danh toại, không phải muốn quan lớn bổng lộc. Hắn muốn, vừa vặn chỉ là cho Mạc Như Nghiên một mảnh trời, để cho Mạc Như Nghiên sau khi tại gả cho hắn có thể áo cơm không lo, an nhàn giàu có...

Sơ tâm Hạ Trăn, Thái Tử biết. Chính là vì biết, mới có thể thấy không đáng giá với Hạ Trăn.

Hạ Trăn cũng không phải không có năng lực một đường đi lên đỉnh cao, cũng không phải không có cơ hội cưới một nữ tử thật tốt, vì sao phải muốn treo cổ trên một thân cây là Mạc Như Nghiên?

Nếu Mạc Như Nghiên thật sự hiền lương thục đức, một lòng ngóng trông Hạ Trăn trở về, Thái Tử cũng đáp lại rồi.

Nhưng, Mạc Như Nghiên căn bản không phải nữ tử nhận hiền lương trong cảm Thái Tử! Mạc Như Nghiên tâm kế lại mưu quyền, sợ là không kém cỏi hơn hắn chút nào. Đến ngay cả Mộ Dung Quân cùng Mục Nhã Huệ, cũng không dễ dàng bị Mạc Như Nghiên cho thu phục rồi thôi?

Nhưng mà, cho dù trong lòng Thái Tử có bất mãn thế nào. Giờ phút này chống lại Hạ Trăn kiên trì cùng cố chấp, hắn cũng chỉ có thể chấp nhận thôi.

Ít nhất trước mặt Hạ Trăn, hắn không thể làm gì Mạc Như Nghiên. Đợi cho Hạ Trăn không có mặt, hắn... Hắn lại không có cách nào với Mạc Như Nghiên sao.

Càng nghĩ càng cảm thấy được không có ý nghĩa, Thái Tử đặt mông tọa ở trên ghế, không nói.

Hạ Trăn cũng không có để ý phản ứng của Thái Tử, nói xong lời hắn muốn nói, liền rời khỏi sườn sảnh.

Có phu nhân liền đã quên huynh đệ! Đối với bóng lưng Hạ Trăn cũng không quay đầu lại, Thái Tử va vào chén trà không trên bàn. Không hề dự liệu, cũng muốn muốn lấy vợ rồi.

Nhìn thấy Hạ Trăn một mình xuất hiện, sau lưng lại không có bóng dáng Thái Tử, Mạc Như Nghiên ngẩn người, kinh ngạc nhìn về phía Hạ Trăn.

Hạ Trăn lắc đầu, ngồi ở bên cạnh Mạc Như Nghiên.

Nếu Hạ Trăn không giải thích, vậy thì khẳng định không có việc gì rồi. Mạc Như Nghiên lúc này không nghĩ nhiều, tiếp tục nghe mấy người Lăng Phong kể chuyện.

Đám người Lăng Phong nói chuyện phiếm không có lời gì mà nói, tất cả mọi người là nghĩ cái nào nói cái nào chưa. Vì vừa rời chiến trường, tâm tình cũng buông lỏng xuống. Trời nam đất bắc, nói chuyện không kể thứ gì.

Mà phủ tướng quân, cứ như vậy mà trở thành nơi đặt chân của Tây Bắc quân tại Đế Đô. Có Lăng Việt cùng một đám bạn cũ đã rời Tây Bắc quân ở đây, trong nhà ngoài nhà chỉ một thoáng càng phát ra náo nhiệt.

Lúc Mộ Dung Quân được dẫn đường đi vào, nhìn thấy chính là hình ảnh vui vẻ hòa thuận như vậy.

Theo náo nhiệt nhìn vào trong, Mộ Dung Quân mắt liền nhìn thấy Mạc Như Nghiên cùng Hạ Trăn.

Lững thững đi lên phía trước, Mộ Dung Quân chào Hạ Trăn một tiếng "Tướng quân đại nhân", liền đi đến bên cạnh Mạc Như Nghiên ngồi xuống: "Như Nghiên truyền tin bảo ta tới phủ, là chuyện gì?"

"Không phải ta mời ngươi tới phủ, ta chỉ là người truyền tin thôi." Ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Mộ Dung Quân một cái, Mạc Như Nghiên mở được nửa cái nút, "Sao hôm nay ngươi có thể xuất phủ rồi hả? Ta tưởng rằng ngươi sẽ không tới."

"Bởi vì là thiếp mời phủ tướng quân, mẫu thân ta mới không có cản lại. Nếu không, ta khẳng định cửa lớn không ra, cửa sau cũng không tới." Mộ Dung Quân đương nhiên sẽ không gạt Mạc Như Nghiên, vừa nói lại vẫn nhỏ giọng nói thầm, "Hôm qua mẫu thân mang ta tiến cung đi gặp Hoàng Hậu nương nương. Ngày đại hôn sợ là rất nhanh liền định ra, còn phải xem Thái Tử điện hạ bên kia nói như thế nào nữa."

"Hắn còn có cái gì để nói nữa? Trước liền đã thể hiện trước chúng ta một lần, lần này lại là gì nữa?" Lời này Mạc Như Nghiên nói đương nhiên không phải hướng về phía Mộ Dung Quân, mà là hướng tới Thái Tử đang chậm rãi đi tới.

Vừa tới liền nghe đến Mạc Như Nghiên đang nói xấu thanh danh của hắn, Thái Tử hừ nhẹ một tiếng, không hề để ý Mạc Như Nghiên khiêu khích, đứng ở phía sau Mộ Dung Quân.

Không hề đề phòng đột nhiên phát hiện Thái Tử đứng sau lưng nàng, Mộ Dung Quân hoảng sợ. Vội vàng đứng lên, hành lễ với Thái Tử.

"Mộ Dung tiểu thư không cần đa lễ." Vì chuyện của Mạc Như Nghiên cùng Hạ Trăn, Thái Tử cả một bụng lửa giận. Giờ phút này đến trước mặt Mộ Dung Quân, không tiện phát tác, cũng không có giận chó đánh mèo.

"Tạ Thái Tử điện hạ." Thái Tử nói không cần đa lễ, Mộ Dung Quân vẫn không dám lời nhẹ nhìn tới. Nên nói quy củ, nàng một chút cũng không lười biếng, có quy củ, có nề nếp.

Thái Tử không khỏi có chút bất đắc dĩ. Hắn thừa nhận, lần trước là hắn không đúng trước. Nhưng hắn không phải là cố ý, sau vẫn không thể tìm cơ hội thích hợp để giải thích với Mộ Dung Quân. Cuối cùng, liền để đến mãi hiện nay, hắn cùng Mộ Dung Quân vẫn là thân cận không đủ, mà bất hòa có thừa.

Mạc Như Nghiên vừa dùng trà, vừa liếc nhìn sắc mặt Thái Tử vài lần. Dần dần, vài phần buồn cười liền mạnh dạn xuất hiện.

Thái Tử là không tính Tiểu Quân quá quy củ rồi hả? Kia thật đúng là thật có lỗi. Nhờ phúc Thái Tử điện hạ, sau lần trước, Tiểu Quân không trông gà hoá cuốc cũng rất là không sai rồi.

Cho nên nói, tự tạo quả ác bốn chữ này cho dù đặt lên bất luận người nào, đều là áp dụng. Tỷ như, Thái Tử điện hạ thời khắc này.

Mạc Như Nghiên cảm thấy buồn cười, Mộ Dung Quân thật sự có chút không từ bỏ. Tới lúc xác định Thái Tử quả thật không có trách cứ gì, Mộ Dung Quân quay đầu lại, nhìn về phía Mạc Như Nghiên.

Mạc Như Nghiên đặt chén trà xuống, ngẩng đầu, nhìn Thái Tử kiểu muốn nói lại thôi: "Thái Tử điện hạ kêu thần phụ mời Mộ Dung tiểu thư Phủ Tể Tướng tới, là có chuyện gì cần phải trao đổi, có thể nói rõ hay không?"

Thái Tử nhíu mày. Hắn nói hắn có chuyện gì cần phải trao đổi lúc nào hả? Lại còn, nói rõ cái gì? Hắn căn bản là không có...

"Chuyện lần trước, Thái Tử điện hạ thật sự không tính giải thích sao?" Nếu Thái Tử không thể nghĩ ra được, Mạc Như Nghiên liền trực tiếp nói ra.

Giải thích? Tầm mắt Thái Tử từ trên người Mạc Như Nghiên chuyển tới phía Mộ Dung Quân. Trầm mặc một lúc, nhấc chân hướng tới sườn sảnh: "Mời Mộ Dung tiểu thư dời bước vào sườn sảnh một lúc.”

Thái Tử trái lại tự đi ở phía trước, cũng không để ý tới Mộ Dung Quân có bắt kịp hay không. Trong thế giới của hắn, Mộ Dung Quân không có khả năng không theo kịp.

Mộ Dung Quân vẫn chưa bắt kịp. Nhìn về phía là Mạc Như Nghiên, trong mắt đều là thắc mắc cùng nghi hoặc.

Mạc Như Nghiên đứng dậy. Cầm tay Mộ Dung Quân, nhẹ giọng nói nhỏ: "Mặc kệ có quyết định cuối cùng hay không, đều phải giữ cho chính mình một đường sống không phải sao? Dù sao cơ hội đã ở trong này, chẳng qua chỉ là câu trả lời. Ta không chấp nhận ngươi lại nhát gan không dám hỏi, tin tưởng chính ngươi, cũng tin tưởng ta. Có ta ở đây, không sợ."

Bộ dạng Mộ Dung Quân thay đổi, cuối cùng, gật gật đầu. Xoay người, đi về phía sườn sảnh.

Nhìn Mộ Dung Quân cùng Thái Tử biến mất trong tầm mắt, Mạc Như Nghiên nhếch miệng, quay đầu nhìn Hạ Trăn: "Hạ tướng quân chắc cũng biết Mộ Dung tiểu thư. Như thế Hạ tướng quân cũng biết được, Mộ Dung tiểu thư rất nhanh liền trở thành Thái Tử Phi rồi?"

Vừa rồi lúc Mạc Như Nghiên cùng Mộ Dung Quân nói chuyện, Hạ Trăn cũng không có nghe lén. Giờ phút này Mạc Như Nghiên chủ động nhắc tới, Hạ Trăn mới nhìn về phía sườn sảnh. Lập tức, lắc đầu: "Ta không biết vị Mộ Dung tiểu thư kia, cũng không biết nàng ta sắp thành Thái Tử Phi."

"Không biết?" Lần này, đến lượt Mạc Như Nghiên kinh ngạc, "Nhưng mà bên ngoài đều đã lan truyền ra, là Mộ Dung tiểu thư Phủ Tể Tướng vẫn luôn ái mộ chàng. Mà trước Thái Tử điện hạ cũng nói, Tiểu Quân quả thật..."

"Lời Tử Dật nói, nghe một chút liền thôi, không cần tin là thật." Hạ Trăn dừng một chút, bổ sung thêm, "Hơn nữa nhắc tới hôn sự của ta, hắn chỉ hận không thể đem toàn bộ nữ tử Đế Đô đều dính dáng đến ta thôi."

Giọng điệu của Hạ Trăn thật quá thật thà, Mạc Như Nghiên nhất thời buồn cười. Nàng dám đánh cược, nếu như giờ phút này Thái Tử đứng ở chỗ này, nhất định sẽ thổ huyết. Hơn nữa, còn nghĩ muốn giết nàng.

Không có cách nào nữa, ngoại trừ Hạ Trăn, Thái Tử đối với những người khác căn bản không có kiên nhẫn và ôn hòa. Đặc biệt với nàng, Thái Tử liền càng thêm địch ý rồi.