Trường Phượng Khuynh Nhan

Chương 116: Bại lộ

           

Y phục xốc xếch. Hai màu trắng xanh đan xen vào nhau. Hai người nằm trên chiếc chăn gấm màu xanh đậm, tựa như đôi uyên ương tung bay trên bầu trời xanh biếc.

Đôi môi của Cẩm Nhan nóng rực như lửa, con ngươi màu hổ phách dần dần mất đi tiêu cự, từng trận sóng nhiệt vỗ vào trong thân thể. Mà sự ma sát của cơ thể lại tựa như một liều thuốc xoa dịu, làm cho ngọn lửa kia tản đi một chút.

Cẩm Nhan tiến vào trong nháy mắt, nhanh đến mức không có bất kỳ khúc dạo đầu nào, nhưng cơ thể Thanh Nhược lại đã đủ ẩm ướt, nuốt vào ngón tay thon dài kia, tựa như đói bụng đã lâu, ham ăn đến mức không biết tiết chế.

"Ưm"

Bên môi Thanh Nhược phát ra âm thanh tựa như đau đớn lại tựa như hưởng thụ.

Trong không khí ngọt ngào dần dần lẫn vào dục vọng.

Răng môi Cẩm Nhan từng chút từng chút gặm cắn thân thể tuyết trắng ửng hồng của Thanh Nhược, dưới tay lại kịch liệt ra vào, mang theo tiếng sóng nước dập dờn. Mỗi lần cũng đều gần như tiến vào cả ngón tay, xông ngang đánh thẳng trong thân thể của Thanh Nhược mà không hề có một chút kỷ xảo nào.

Hang động được mở ra, từ từ có ánh sáng rọi vào, được lấp đầy không khí, chân thực đến mức tựa như đi vào một thế giới khác.

Ngón tay nóng như lửa. Nhiệt độ trong thân thể lại tăng thêm mấy phần. Hai má cũng đỏ đến mức không thể tưởng tượng nổi. Mỗi một lần khuấy động là luôn kèm theo những tiếng rên rỉ, tạo thành âm thanh run run, kéo dài, ám muội vang vọng trong không khí.

"Nhược nhi. Nhược nhi."

Tiếng gọi khẽ của Cẩm Nhan không ngừng vang lên bên tai Thanh Nhược, hơi thở nóng rực phả trên da thịt của Thanh Nhược, kích thích viên thù du nhạy cảm kia. Thanh Nhược chỉ cảm thấy thân thể nở rộ như pháo hoa, không còn phân biệt được thời gian và không gian, chỉ có sự vui sướng khi chạm vào thân thể lẫn nhau.

"Cẩm Nhan..." Thanh Nhược dường như không chịu nổi sự kịch liệt như vậy, giọng nói mang theo một chút nức nở, thân thể càng lúc càng nóng rực, từng đợt sóng từ bụng dưới dâng trào lên, cả người nóng đến mức giống như bị đẩy vào lò lửa, bên tai chỉ còn tiếng thở dốc của nhau cùng với tiếng nước chảy khi ngón tay ra vào. Mỗi một lần tiến vào đều mãnh liệt hơn so với lần trước, thân thể dường như muốn vỡ thành từng mảnh, chẳng thể suy nghĩ được gì. Lần này không giống với những lần trước đây, cả người hoàn toàn bị kéo sâu xuống đáy nước, nhấn chìm đến mức không nhìn thấy bất kỳ cảnh tượng nào, cảm giác kỳ quái bóp nghẹt lấy nàng.

Thanh nhược bị ném lên càng lúc càng cao, hô hấp cũng càng lúc càng gấp rút.

"A..."

Vào thời khắc tới cực điểm, Thanh Nhược không nhịn được phát ra một tiếng rên vỡ vụn. Trước mắt tỏa ra màu sắc rực rỡ, rồi lại tối đen, tựa như lọt vào bóng tối vô tận.

Đầu đau đến mức không thể nào suy nghĩ được gì.

Theo tiếng kêu của Thanh Nhược, trong mắt Cẩm Nhan cuối cùng cũng lấy lại một ít trấn tĩnh.

Chỉ suy nghĩ một chút, nàng liền bỗng nhiên biến sắc, vội vàng rút ngón tay từ trong tiết khố của Thanh Nhược ra.

Thân thể nhạy cảm của Thanh Nhược bị động tác này kích thích đến run lên, kêu rên một tiếng.

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân.

Cẩm Nhan thử chống người dậy, nhưng lại phát hiện không còn chút sức lực nào. Thần sắc nàng biến ảo muôn vạn, cuối cùng chỉ kịp đem y phục của mình và Thanh Nhược khép lại.

Sau đó trong chớp mắt, cửa bị đẩy ra một cách thô lỗ!

Thanh Nhược nghe được tiếng động, tất cả sự hỗn loạn trong trí óc bỗng chốc thối lui. Nàng hoảng sợ quay đầu, nhìn ra ngoài cửa.

Mà Cẩm Nhan chỉ nhẹ nhàng nhắm chặt hai mắt.

————————————————-

Một tiếng thở dài dằng dặc vang vọng trong căn phòng.

"Công chúa, bây giờ tai mắt của ta không cách nào tiến vào Thanh phủ, cũng không thăm dò được tin tức của Thanh Nhược cô nương." Tử Lôi đứng bên cạnh Cẩm Nhan, cúi đầu bẩm báo.

"Ta biết." Cẩm Nhan nhẹ nhàng để bức tranh trong tay xuống, xoa xoa huyệt thái dương, chậm rãi nói.

Tử Lôi đứng trước bàn sách, nhìn công chúa càng ngày càng hao gầy, trong lòng không phải là không đau lòng.

Có điều, tình thế hiện tại thực sự quá xấu.

"Chỉ có năm ngày thôi." Cẩm Nhan cúi đầu, xuất thần nhìn bức họa vẽ nữ tử an tĩnh ngắm hoa trong tay, đáy mắt thoáng qua một tia ưu sầu.

Tử Lôi dừng một chút, chần chừ mở miệng nói: "Công chúa...hoàng thượng vẫn còn giận Người sao?"

"Ừ." Cẩm Nhan nhẹ nhàng gật đầu một cái, cẩn thận cuộn bức vẽ lại.

Nữ tử trong bức họa đó mặc y phục màu xanh, rũ mắt, an tĩnh mỉm cười. Mái tóc buông xuống đầu vai, tản ra ở trước ngực. Trên mặt nhìn ra được mấy phần ngây ngô non nớt.

Chính là Thanh Nhược của hai năm trước.

"Đã hộ tống Hoa Dao và Ảnh Chi an toàn xuất cung chưa?" Cẩm Nhan ngẩng đầu, nhìn về Tử Lôi.

Tử Lôi gật đầu một cái, vẻ mặt hơi lo lắng: "Tình huống như thế, sao không để Hoa Dao cô nương ở lại giúp một tay, gạt nàng đưa nàng và Ảnh Chi cô nương rời cung, như vậy thật sẽ tốt sao?"

"Hoa Dao đã giúp ta rất nhiều." Cẩm Nhan vừa cuộn bức họa xong, đứng dậy, đi tìm cơ quan sau kệ sách, miệng vẫn tiếp tục nói: "Nếu để nàng biết được, nàng nhất định sẽ không rời đi. Chỉ là, trước thì có chuyện của nàng và Ảnh Chi cô nương, bây giờ lại đến chuyện của ta, hoàng thượng tất nhiên giận dữ, sợ là hắn không nhịn được lại truy cứu đến Ảnh Chi cô nương, như vậy sẽ hại các nàng."

"Có điều...nếu hoàng thượng biết Người âm thầm đưa hai người họ ra cung, như vậy đối với công chúa...lại càng bất lợi." Lông mày Tử Lôi nhíu chặt, nói: "Hoàng thượng vốn dĩ vẫn chưa bỏ xuống được tình cảm dành cho Hoa Dao cô nương, như thế chẳng phải sẽ làm cho hắn tức giận hơn hay sao?"

Cẩm Nhan đem bức vẽ cẩn thận cất vào ngăn bí mật trên giá sách, ánh mắt rơi vào mười mấy bức họa cùng một hình nộm bé gái được đặt ngay ngắn trong ngăn bí mật, nhàn nhạt nói: "Cho dù ta không thả các nàng đi, sợ rằng hoàng thượng cũng sẽ không thỏa hiệp." Dừng một chút, nàng lai nói lại bổ sung: "Hoàng thượng có ba ngàn hậu cung, bây giờ hắn vẫn còn trẻ, chỉ là một Hoa Dao mà thôi, sau một khoảng thời gian hắn sẽ quên mất. Ta cần gì phải đem các nàng kéo xuống nước. Nhưng hoàng thượng đối với Ảnh Chi cô nương lại nổi lên sát tâm, nếu không bảo vệ nàng thỏa đáng, Hoa Dao chẳng phải sẽ thương tâm đến chết sao." Nói xong, nàng đóng kỹ ngăn bí mật lại, xoay đầu đối mặt Tử Lôi, hỏi: "Trên đường đã phong tỏa tin tức, xác định đưa hai người an toàn đến Lạc Dương chưa?"

"Rồi." Tử Lôi gật đầu.

"Vậy là tốt. Nghĩ đến có lẽ nhất thời tin tức cũng sẽ không truyền tới nơi đó." Cẩm Nhan yên tâm nói.

"Sẽ không. Có điều là Mặc Vũ...công chúa xác định như vậy sao?" Tử Lôi vẫn còn có chút khổ sở.

"Nàng cần phải đưa ra quyết định của mình. Nếu lúc ấy Lăng Kỳ Hâm không bị bắt, thì có lẽ khi đó ở thiên lao, đối phương có một cao thủ giỏi việc bắt chước tiếng người, biết được mối quan hệ giữa Mặc Vũ và Lăng Kỳ Hâm, nên mới có thể như thế. Còn nếu Mặc Vũ không trở về, sợ rằng trong lòng nàng sẽ có vướng mắc, có thể sẽ phải cô độc lẻ loi đến suốt đời. Không bằng cứ để cho nàng ở lại Lạc Dương thôi."

"Nhưng mà Lăng Kỳ Hâm đã thành hôn..." Tử Lôi thở dài: "Như vậy đối với Mặc Vũ mà nói, chẳng phải là quá tàn nhẫn sao?"

"Nhưng Lăng Kỳ Hâm cũng không vui vẻ, không phải sao?" Cẩm Nhan nhìn Tử Lôi nói: "Nếu có duyên, thì cho dù như thế nào cũng sẽ có kết quả. Mặc Vũ đi theo ta đã hơn tám năm, như vậy là đủ rồi. Cũng nên để cho nàng theo đuổi nhân duyên của mình. Chí ít, người nàng yêu ở Lạc Dương, tâm của nàng cũng sẽ ở Lạc Dương."

"Tâm ý của công chúa, chúng ta dĩ nhiên hiểu được. Ta chỉ là lo lắng công chúa và Thanh Nhược cô nương..."

Cẩm Nhan đứng thẳng, nhưng giọng nói lại có chút lơ lửng: "Là ta thất sách...không ngờ Thẩm Liên Thành lại thủ đoạn như vậy. Trái lại làm liên lụy tới Nhược nhi."

"Không thể trách công chúa không nghĩ tới Thẩm Liên Thành lại hèn hạ như vậy...lại còn ở sinh nhật của Thanh Nhược cô nương dùng loại thủ đoạn độc ác này. Thường ngày đối với Thanh Nhược cô nương yêu thương hết mực, vậy mà lại có thể nhẫn tâm đẩy nàng đến tình cảnh như thế." Tử Lôi nghĩ đến lúc ấy nhận được tin tức cũng rất khiếp sợ. Thẩm Liên Thành lại hạ xuân dược trong lễ vật tặng biểu muội của mình, hơn nữa đoán chừng công chúa nhất định sẽ ra tay đoạt lấy, lại đo đúng liều lượng, canh ngay lúc bữa tiệc gần kết thúc thì phát tác. Hắn còn đoán ra công chúa sẽ được an bài trong căn phòng tốt nhất ở đông sương, nên đã rắc phấn hợp hoan trên chăn gấm ở trong phòng trước. Hai loại cộng lại, tất nhiên tình triều khó cản.

"Việc đã đến nước này cũng không còn cách nào." Đáy mắt Cẩm Nhan thoáng qua một tia độc ác: "Ta nhất định sẽ không để cho hắn sống tốt."

Nói xong, Cẩm Nhan dường như có chút mệt mỏi, cũng không nói nữa mà phất phất tay để cho Tử Lôi lui ra.

"Chờ đã."

Ngay lúc Tử Lôi sắp mở cửa, Cẩm Nhan bỗng mở miệng nói: "Ngươi giúp ta làm một chuyện."

"Chuyện gì?"

Cẩm Nhan nhíu mi, nói: "Ta luôn cảm thấy Thẩm Liên Thành...không bình thường. Hắn ẩn giấu quá sâu, sẽ không đến mức vì một nữ nhân mà làm chuyện tịch biên gia sản diệt môn như vậy. Gần đây, ngươi nhớ lưu ý hắn, bao gồm cả những người mà hắn tiếp xúc."

"Vâng." Tử Lôi gật đầu một cái, lúc này mới lui ra ngoài.

Cẩm Nhan đứng nhìn rất lâu.

Cuối cùng, ánh mắt rơi vào một tấm thiệp mừng trên bàn sách.

Tấm thiệp mừng kia lẳng lặng đặt trên bàn sách, nét chữ mạnh mẽ có lực. Trên thiệp là một hàng chữ nước chảy mây trôi. Chính là: chúc Thẩm Liên Thành công tử cùng Thanh Nhược cô nương hỉ kết liên lý.

Thời gian là năm ngày sau.

Phần đề chữ chính là ấn giám của Thanh phủ.

Mặt của Cẩm Nhan trầm tĩnh như nước, nhìn tờ thiệp cưới màu đỏ thật lâu không nói.

"Hoàng thượng. Thần thiếp vì hoàng thượng pha chút trà hoa cúc. Bây giờ đang là mùa hoa cúc nở, hoàng thượng nếm thử một chút." Thất Chức nâng chung trà lên, đưa tới trước mặt Cẩm Lân.

Cẩm Lân cười lạnh một tiếng, nhận lấy chén trà, trong miệng tức giận không thôi: "Thật đúng lúc cho Trẫm hạ hỏa." Nói xong, hắn uống một hơi cạn sạch, đẩy cái chén lại cho Thất Chức, nói: "Cho Trẫm thêm một chén nữa."

"Vâng, hoàng thượng." Thất Chức nâng bình trà lên, rũ mắt, ưu nhã rót trà.

"Ngươi nói xem thế đạo này là thế nào! Nữ nhân lại yêu nữ nhân! Hoa Dao đã như vậy! Ngay cả hoàng tỷ của Trẫm cũng như vậy!" Cẩm Lân cắn răng nghiến lợi nói.

Thần sắc của Thất Chức vẫn bất động, ung dung rót trà vào chén, nói tiếp: "Hoàng thượng bảo trọng long thể. Có lẽ Trường Phượng công chúa chỉ là hồ đồ nhất thời mà thôi. Chờ xong hôn sự của Thanh Nhược cô nương, gả vào Thẩm gia, tất nhiên nàng sẽ quên Thanh Nhược cô nương."

Nói xong, nàng đem trà hoa cúc đưa cho Cẩm Lân.

Lần này, Cẩm Lân cũng không uống một hơi cạn sạch nữa, mà là nhàn nhạt nếm một ngụm, mặc cho mùi thơm thanh nhã của hoa cúc xông vào mũi, tràn ngập trong miệng, chần chừ nói: "Hoàng tỷ không phải là người hồ đồ. Đã qua ba ngày, nàng vẫn chưa lần nào tìm Trẫm giải thích, ngược lại để cho Trẫm cảm thấy nghi ngờ."

"Chẳng phải hoàng thượng đã nói cho dù nàng có tới cũng không cho gặp sao?" Thất Chức đi tới sau lưng Cẩm Lân, bóp vai cho hắn.

Cẩm Lân thoải mái híp mắt lại, miệng nói: "Tại ngươi không biết hoàng tỷ thôi. Chứ nếu nàng thật sự muốn gặp ta, ta làm sao có thể cản được nàng?"

Thất Chức chớp chớp mắt, giọng điệu có chút nghi ngờ: "Nhưng...hoàng thượng là vua của một nước. Tuy Trường Phượng công chúa có công rất lớn, nhưng dù sao cũng chỉ là công chúa mà thôi. Hoàng thượng muốn làm gì, công chúa làm sao có thể chống lại?"

Cẩm Lân đang híp mắt nghe vậy bỗng nhiên mở mắt ra, giọng nói có chút cứng rắn: "Không được nói bậy! Sự trợ giúp của hoàng tỷ đối với Trẫm há là ngươi có thể hiểu? Hơn nữa, ngươi không phải là bằng hữu của hoàng tỷ sao?"

"Là thần thiếp ngu dốt, nói sai, mong Hoàng thượng không nên để trong lòng." Tay của Thất Chức hơi dừng lại, rồi lại tiếp tục xoa bóp, giọng nói dịu dàng làm rung động lòng người: "Tất nhiên thần thiếp có giao hảo với Trường Phượng công chúa. Chỉ là, bây giờ hoàng thượng là phu quân của thần thiếp, dĩ nhiên mọi việc phải lấy hoàng thượng làm chủ. Có điều, thần thiếp cảm thấy Trường Phượng công chúa làm việc tàn nhẫn tuyệt tình, tác phong lại hơi có chút bá đạo."

Cẩm Lân nghe vậy, giọng điệu cứng rắn liền có chút dịu xuống, chậm rãi nói: "Cũng không thể trách ngươi. Hoàng tỷ chính là như vậy, nàng cũng chỉ vì lo nghĩ cho hoàng triều mà thôi. Ban đầu Trẫm không hiểu chuyện, đều là nhờ hoàng tỷ một tay nâng đỡ."

"Có một câu, không biết thần thiếp có nên nói hay không..." Thất Chức có chút do dự: "Nói ra sợ hoàng thượng mất hứng."

"Không sao. Lời thật mất lòng, cứ việc nói đi." Cẩm Lân thờ ơ nói.

"Hiện nay...dù sao hoàng thượng cũng đã trưởng thành."

Ngữ điệu mềm mại vang lên bên tai Cẩm Lân, ônnhu tựa như một dòng nước êm dịu vùng phương nam.