Truyện Hôn Là Nghiện

Chương 110

CHƯƠNG 110: BỊ CẮN.

Trong quá trình đi xuống ngắn ngủi của thang máy, lòng bàn tay của Tống Vĩnh Nhi căng thẳng đến toát cả mồ hôi.

Trân Trân bên cạnh cô cũng kêu lên một tiếng meo, thần sắc cảnh giác nhìn chằm chằm vào cánh cửa thang máy trước mắt.

Sau một tiếng ding điện tử vang lên, cửa thang máy chầm chầm mở ra, Tống Vĩnh Nhi mang theo sự trông đợi nhìn qua đó thì phát hiện trước mắt một mảnh màu vàng sáng, ngoại trừ có một bức tường ở hai mét ngoài kia ra thì không còn gì khác nữa.

Nếu như bên dưới căn bản không có đường, bị tường lớn chặn lại thì hà tất gì phải cất công xây một thang máy đến tầng dưới này chứ?

Đặc biệt là bên trong không gian nhỏ này, còn được lát gạch lót sàn màu be, trên gạch lót còn có những đường hoa văn màu vàng kim, lóng la lóng lánh hệt như pha lê, trên đỉnh đầu còn có những ánh đèn nhỏ xinh đẹp, từng ngọn từng ngọn, rất rực rỡ.

Trong lòng chợt dấy lên một sự sợ hãi kỳ lạ.

Cô định ấn nút tầng hai để về căn phòng màu xanh dương của mình, nhưng vào giây phút cô định đưa tay đi ấn thì Trân Trân bên chân cô đột nhiên xông ra ngoài!

Trân Trân nghịch ngợm xông đến đến bên tường rồi rẽ trái, mất hút không thấy đâu nữa!

Tống Vĩnh Nhi giật cả mình, vội vàng kêu lên: “Trân Trân ~! Trân Trân em quay lại đây!”

Thế là cô chỉ đành miễn cưỡng cắn răng theo Trân Trân ra khỏi thang máy, và đi về phía bức tường cao kia, rồi lại rẽ trái!

Quả nhiên, lúc hành lang rộng rãi và dài ngoằng hiện ra trước mắt thì Tống Vĩnh Nhi mới phát hiện, cái gì được gọi là khoảng trời riêng.

Thân ảnh nhỏ bé màu trắng của Trân Trân vẫn xông về phía trước, Tống Vĩnh Nhi vừa đuổi theo vừa lên tiếng gọi: “Trân Trân! Mau quay lại đây! Trân Trân!”

Đôi giày pha lê hoàn toàn mới mang dưới chân Tống Vĩnh Nhi, giẫm trên sàn nhà phát ra những tiếng kêu giòn giã, tuy hành lang dài thượt này được trang trí rất hoa lệ và xa hoa, không lạnh lẽo và ẩm ướt giống như trong một số tiểu thuyết hư cấu trinh thám, nhưng mà một người chạy đuổi theo con mèo, đường phía trước thì không biết như thế nào, Tống Vĩnh Nhi vẫn có chút sợ sệt.

Cô theo Trân Trân khó lắm mới chạy đến điểm cuối của hành lang, nhưng Trân Trân lại quẹo một cái!

Lần này Trân Trân đột nhiên dừng lại, Tống Vĩnh Nhi cũng dừng theo.

Bởi vì trước mắt vậy mà lại có một cánh cửa lớn màu trắng được khép hờ, bên ngoài hình như là có bóng người đang chuyển động!

Trái trim lập tức thót lên, Tống Vĩnh Nhi ngồi xổm xuống, cẩn thận dè dặt nói với Trân Trân: “Trân Trân, ngoan, qua đây, qua đây ~!”

“Meo~!”

Trân Trân kêu lên một tiếng, giống như là không thể cưỡng lại được sự cám dỗ với thế giới bên ngoài vậy, nó đột nhiên lao ra!

Đôi mắt xinh đẹp của Tống Vĩnh Nhi trợn tròn lên, hiển nhiên là đang sợ hãi!

Cô đã nghĩ là sẽ quay người đi, nhưng mà Trân Trân còn nhỏ như vậy, cô mà đi thì Trân Trân làm sao đây?

“Meo~!”

“A~!”

“Sao lại có mèo vậy!”

“Anh giẫm trúng nó rồi!”

“Méo ~!”

Những tiếng kêu đầy kinh ngạc của nam nữ và cả tiếng la hét của Trân Trân truyền đến, Tống Vĩnh Nhi đứng dậy trong sợ hãi và kéo cửa ra nhìn ra ngoài!

Một cách trang trí giống như là công ty lớn trên ti vi hiện ra rõ ràng trước mắt!

Những nhân viên văn phòng ăn mặc chỉnh tề ngồi trước bàn làm việc của mình, những chiếc vách ngăn xinh đẹp chia các bàn máy tính ra một cách ngăn nắp như là cắt bánh kem vậy, bên tường có những cây cảnh cao rất đẹp, nguyên cả một bức tường không xa kia chính là bể cá cảnh, bên trong nuôi đến mấy con cá mập con.

Sau khi Tống Vĩnh Nhi ra ngoài, không có ai để ý đến cô cả, bởi vì ánh mắt của mọi người đều bị Trân Trân đột nhiên xông vào thu hút hết rồi!

Trân Trân xông thẳng đến bên bể cá, đưa bàn tay lông lá đánh đập vào bên dưới của bể cá.

Ở đó, có đến mấy con cá đuôi bạc đang bơi lội tung tăng.

“Con mèo đó dễ thương quá!”

“Là Chinchilla đó, nghe nói loại mèo Chinchilla này siêu đắt luôn đó!”

“Vừa nhìn là biết thuần chủng rồi, anh nhìn lông của nó kìa, trắng quá!”

“Mèo này từ đâu ra vậy? Nhỏ quá.”

Đám nhân viên bàn tán xôn xao, có người còn đứng dậy xem, có người còn lấy điện thoại ra chụp ảnh nữa.

Mà hai phút trước—

Một tín hiệu báo động đột nhiên vang lên trên máy tính của văn phòng của tổng giám đốc, tín hiệu được truyền trực tiếp đến điện thoại di động của Trần Tín thông qua đường truyền không dây.

Anh khẽ mở ra một cái, mới biết là có người đi thang máy ở biệt thự đến tầng hầm, hơn nữa còn đi thẳng đến công ty!

Trên hành lang hoa lệ đẹp đẽ đó, Trần Tín đã gắn máy dò hồng ngoại, nhưng hễ có ai đi ngang qua, nó sẽ cảnh báo.

Trần Tín vội vàng động ngón tay, mở ra camera giám sát của hành lang thì phát hiện thì ra là cô Tống đuổi theo Trân Trân đến đây, đi vào nội bộ công ty.

Cùng lúc này—

Tống Vĩnh Nhi cẩn thận tiến lên trước, định nhân lúc Trân Trân đang toàn tâm toàn ý chú đến mấy con cá mà bắt nó lại!

Đồng thời vào lúc cô chầm chầm sải bước tiến gần đến chỗ Trân Trân, những nhân viên trong đại sảnh mới lũ lượt phát hiện ra cô.

Đám phụ nữ thì hâm mộ, đám đàn ông thì lũ lượt cảm thán, tiểu nha đầu này giống như là một tinh linh hạ phàm vậy, đôi mắt to long lanh viết đầy những sự căng thẳng và ngây thơ, một thân váy trắng dưới sự phản chiếu của ánh đèn làm hiện ra một màu lam nhạt óng ánh, bộ dạng thuần khiến ngây thơ này giống hệt như sự quyến rũ của tuyết vậy.

“Cô ấy là ai vậy?”

“Hình như là chủ nhân của con mèo.”

“Trời ơi, chiếc váy đó là bản đặt may cao cấp của Dior đó, toàn thế giới không có quá 10 bộ đâu!”

“Cô ấy đẹp quá! Sao lại có một cô gái xinh đẹp như vậy chứ?”

“Không có gì lạ hết, phụ nữ chỉ cần xinh đẹp là đủ rồi, đàn ông đa phần sẽ nguyện ý ra tiền ra sức, có quần áo hay mèo nào mà không mua được chứ?”

Những lời tán nhảm này lướt qua tai Tống Vĩnh Nhi, nhưng không có câu nào là lọt tai hết.

Cô đã đại khái đoán ra được rồi, mấy người này chắc là nhân viên trong công ty của ông chú rồi, bây giờ cô chỉ muốn nhanh nhanh bắt lấy Trân Trân, ôm nó ra khỏi đây càng nhanh càng tốt.

“Trân Trân, em qua đây, ngoan, Trân Trân!”

Tống Vĩnh Nhi đi đến sau lưng Trân Trân, từ từ ngồi xổm xuống, từng chút một vươn đôi cánh tay trắng như tuyết ra, chầm chầm tiến gần đến Trân Trân, lúc này, không biết là ai đã kêu lên một tiếng: “Cô ấy đang bắt mèo!”

Trân Trân lập tức giật bắn mình, quay đầu lại còn không thèm nhìn nữa thì đã trực tiếp cắn rồi!

“Á ~!”

Tống Vĩnh Nhi kêu lên một tiếng, đau đớn rút tay lại, nhưng nhìn thấy trên mu bàn tay trắng nõn có hai dấu răng nhỏ, rách chảy cả máu!

Người đồng nghiệp la lên đó lập tức bịt miệng lại, trong lòng biết mình gây hoạ rồi nên cũng không dám lên tiếng nữa!

“Bị cắn rách da rồi sao? Phải tiêm ngừa đó cô ơi.”

“Phải đó, bị cắn rồi sao? Nhất định phải tiêm! Mau đi tiêm đi!”

Có một hai người đàn ông thương hoa tiếc ngọc lên tiếng, số người vây lại xem trong đại sảnh càng nhiều hơn!

Sau khi cắn xong, nghe thấy tiếng của Tống Vĩnh Nhi, Trân Trân nhả miệng ra, mới phát hiện ra là cô, thấy cô bị mình cắn bị thương rồi, Trân Trân lập tức cọ cọ bên dưới chân cô, cũng không chạy nữa, giống như là một đứa trẻ làm sai trông đợi người lớn tha thứ vậy.

Tống Vĩnh Nhi biết Trân Trân là mèo con, ham chơi lại nhát gan, nếu như không phải lúc nãy người phụ nữ đó làm nó giật mình thì nó cũng sẽ không cắn mình rồi.

Cô đưa tay ôm Trân Trân vào trong lòng mình, còn chưa kịp đứng lên thì một bóng ảnh cao lớn đã nhanh chóng lướt qua trước mặt cô, một chiếc áo vest được khoác trên vai cô quấn người cô lại, sau đó cả người cô được người đó bế ngang lên trong lòng mình!

Lại một tiếng kêu kinh ngạc của phụ nữ vang lên: “Wow! Tổng giám đốc đẹp trai quá!”