CHƯƠNG 113: KHÔN KHÉO.
Giọng nói ngọt ngào của Tỗng Vĩnh Nhi mang theo tia run rẩy.
Cô sợ tờ giấy này có liên quan đến Lăng Ngạo. Một đứa trẻ mất mẹ từ khi còn có, bị cha ruột đối xử như thế, nếu thân thế thực sự xảy ra vấn đề, vậy rốt cuộc cha mẹ ruột của chú chết đâu rồi? Sao có thể để một đứa trẻ chịu thời thơ ấu như vậy? Tống Vĩnh Nhi bỗng đặt Trân Trân đang say ngủ lên sô pha, ngồi trước mặt Lăng Ngạo. Tay nhỏ bé nắm chặt lấy tay anh, hai mắt đẫm lệ ngước lên nhìn: ”Chú, đừng buồn! Không cần biết nó có liên quan đến anh hay không! Những quá khứ tồi tệ kia không phải tất cả đều đã qua rồi ư? Sau này chúng ta sẽ sống rất tốt, rất tốt, chúng ta kết hôn, sẽ có đứa con của mình, anh xem, những năm này anh em nhà họ Trần với chị a Thi cũng vẫn luôn ở bên cạnh anh đó, tất cả bọn em đều là người nhà của anh! Chúng em sẽ mãi ở bên cạnh anh, có khổ có khó cũng sẽ bên cạnh anh! Chú, đừng buồn mà!” Một tay của cô nắm chặt anh, tay còn lại vỗ nhẹ lên ngực anh, giống như đang vỗ về một đứa trẻ, lại tựa như muốn xoa dịu hoàn toàn sự khó chịu tích tụ trong lòng anh. Lăng Ngoạn bỗng nhiên bắt lấy tay nhỏ đang vỗ loạn trên ngực anh của cô, đưa lên môi hôn một cái, gật gật đầu: ”Ừ, anh sẽ có người nhà, sẽ có vợ và con.” Anh kéo cô ngồi lên trên đùi mình, ôm cô thật chặt. Lăng Ngạo bỗng nhiên trở nên rất an tĩnh, từ từ nhắm hai mắt, đầu chôn trên vai cô, cứ như vậy làm ấm cho nhau, cũng không nói gì cả. Hốc mắt của Trần Tín hơi đỏ, nói lý ra thì anh với anh trai và chị dâu đều từng nghi ngờ thân thế của cậu Tư, chỉ là không dám ý kiến mà thôi. Mặc dò bọn họ nhiều năm như vậy chưa gặp người thân, nhưng lại biết rõ bố mẹ, tổ tiên mình là ai, Nhưng Lăng Ngạo lại khác, tờ báo cáo DNA này, kết quả giám định anh ấy không có quan hệ cha con với Lăng Nguyễn! Cứ như vậy, rốt cuộc Lăng Ngoạn là người từ đâu tới, chỉ có cha có vấn đề hay cả mẹ đều có? Đủ các loại câu hỏi, cùng với nỗi đau buồn đè nặng trong lòng mấy người, theo thời gian ảm đạm cứ thế trôi qua, cũng không ai mở miệng nói một câu nào nữa. Một lúc lâu sau, Lăng Ngạo từ vai nhỏ ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt ngây thơ của một đứa trẻ để nhìn cô, hơn nữa còn dễ nắm bắt được. Tống Vĩnh Nhi ngây ngẩn cả người, nếu có thể cô sẵn sàng trả mọi giá để giữ lại ánh mắt đơn thuần này của anh vĩnh viễn! Trong giây lát, anh nắm lấy cằm cô hôn một cái, con ngươi thâm thúy trở lại. Chỉ chỉ vào kết quả anh vừa đặt trên bàn trà, anh nói: ”Có lẽ tôi nên nghe theo lời đề nghị của anh, đi nhổ tóc của Nghê Chiến!” Tống Vĩnh Nhi nở nụ cười: ”Buổi sáng lúc em dậy không thấy anh ta.” ”Hahah, anh ta chạy rồi.” Lăng Ngạo lắc đầu cười khẽ: ”Sáng sớm lúc anh xuống dùng bữa sáng, Trần An nói với anh Nghê Chiến đã đem theo hành lí đi rồi, còn nói không muốn ở lại quấy rầy chúng ta, muốn cho chúng ta thêm một chút thời gian trong thế giới của hai người.” Tống Vĩnh Nhi bật cười: ”Rõ ràng đây là bỏ trốn mà! Chắc chắn anh ta biết được gì đó, chỉ là không chịu nói thôi.” ”Có lẽ thế.” ”Chắc chắn rồi!” ”Haha” Lăng Ngạo lại cười, nâng tay vuốt qua chóp mũi cô, cầm phần báo cáo kia lên, nhìn cô nói: ”Mặt trên viết điểm tương đồng về gen của anh và Lăng Nguyễn là 5%, điều này có nghĩa là gì?” Đêm qua đã nghe cô nhóc nói đến tỷ lệ tương đồng di truyền giữa những người thân. Nói rất rõ ràng rành mạch, cho nên Lăng Ngạo cũng nhớ ra cô nhóc này học ở học viện y học. Tống Vĩnh Nhi nhìn báo cáo, đáp: ”Chắc là họ hàng đời sau đó!” ”Ồ?” Lăng Ngạo nhướn mày: ”Chắc chắn vậy ư?” ”Dù gì cũng không khác biệt lắm! Chắc chắn là họ hàng, khoảng ba hoặc bốn thế hệ cũng phù hợp với suy đoán, vì đời thứ nhất là họ hàng như lời nói, độ tương tự là 17,5%, cái này chỉ có 5% thì chắc chắn là họ hàng đời sau thứ nhất ! Nếu là người không có quan hệ gì cả, sự tương đồng sẽ không vượt quá 1%” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Vĩnh Nhi sáng lên, nghiêm túc nhìn anh. Lăng Ngạo nghĩ rồi lại nghĩ, đôi đồng tử đen nháy lại sâu hơn, cuối cùng kéo cô nhóc trong lòng đứng dậy, tự mình đẩy xe lăn đến trước bàn làm việc. Anh cũng không làm gì cả, tự mình cầm tờ giấy trắng và bút máy lên vẽ vẽ viết viết. Tống Vĩnh Nhi tò mò, cũng chạy sát lại gần nhìn một cái: ”Ồ, anh đang phác gia phả à?” Lăng Ngạo gật đàu, rồi lại gọi: ”Tín!” Trần Tín lập tức đi lên, nhìn chằm chằm vào một hàng tên trên tờ giấy của Lăng Ngạo, hơi nhíu mày: ”Đây là…gia phả nhà họ Lăng!” Lăng Ngạo gật đầu: ”Dựa vào phân tích của Vĩnh Nhi, mặc dù tôi không phải con ruột của Lăng Nguyễn, nhưng tổ tông của tôi nhất định có quan hệ với Lăng Nguyễn. Cho nên, tìm ba hoặc bốn thế hệ trở lên trong gia phả, những người họ hàng có quan hệ với nhà họ Lăng thì ra rồi. Bằng cách này, ngay cả khi danh tính cha mẹ ruột của tôi không xác định được, cũng có thể tập trung trong một phạm vi nhất định!” Trong phòng làm việc đột nhiên trở nên yên tĩnh, vì vẻ mặt của Lăng ngạo nghiêm túc khác thường. Tống Vĩnh Nhi cũng chưa từng thấy dáng vẻ lúc Lăng Ngạo làm việc, cũng từng nghe nói đàn ông lúc làm việc là quyến rũ nhất. Mà lúc này, anh cầm bút máy Sapphire của Montblanc, chăm chú viết từng người mình biết hoặc không biết lên tờ giấy trắng, ánh mắt chuyên chú như vậy khiến trái tim thiếu nữ của Tống Vĩnh Nhi bị anh khuất phục! Viết xong ba người anh cùng thế hệ, đây là đời thấp nhất. Lăng Vân, Lăng Nguyễn, đây là đời thứ ba đi lên. Lăng Húc, đây là đời thứ hai hướng lên trên. Lăng Tầm Hạc, cũng là người sáng lập Lăng Vân Quốc Tế, đây là tổ tiên nhà họ Lăng, là đời thứ nhất. Đột nhiên cây bút máy của anh không động nữa mà nâng mắt lên, ánh mắt sáng lên nhìn chằm chằm Trần Tín, nói: ”Anh có biết trong số những người này, ai là người có quan hệ mật thiết với nhà họ Nghê hay hoàng thất không?” Não của Trần Tín có thể so sánh với đồng hồ cơ của Thụy Sĩ, và mức độ hoạt động chính xác chuẩn đến mức khiến người khác nói không nên lời. Trần Tín cẩn thận nhìn tờ biểu đồ này một cái, lắc đầu: ”Tôi không rõ lắm.” ”Anh thực sự không rõ ư?” Một câu này, dường như Lăng Ngạo nghiến răng nghiến lợi mà hỏi ra. Từ sau khi anh xác định mình không có quan hệ huyết thống với Lăng Nguyễn thì càng thêm khẳng định mình có quan hệ mật thiết với hoàng thất hoặc nhà họ Nghê. Bằng không một tên tàn phế như anh, dựa vào cái gì lại được những quý nhân đó xem trọng và yêu mến đây? Thiên hạ không có bữa cơm trưa nào miễn phí! Lăng Ngạo biết nhà họ Trần đều là do phu nhân Nguyệt Nha phái tới bên cạnh anh, ông nội, ba của họ đều là tài xế của hoàng thất, đến giúp đỡ một tên tàn phế như anh quả thực là đại tài tiểu dụng mà! ”Tín!” Lăng Ngạo vô cùng đau đớn gọi anh ta một tiếng, rồi sau đó nói: ”Không nói đến việc anh dứt bỏ trách nghiệm và nghĩa vụ của mình, các người là anh em lớn lên từ nhỏ với tôi! Lẽ nào bên cạnh tôi còn có người khác có thể tin tưởng ư?”