Truyện Hôn Là Nghiện

Chương 13

CHƯƠNG 13: TẾ BÀO NÃO HOÀN TOÀN BỊ NGƯỢC ĐÃI

“Cô Tống, thời tiết rất nóng, vẫn là đi vào đi.”

Trần An cầm dù đi tới, thay cô che ánh mắt trời chói chang: “Tối qua vừa giao tới thùng nước táo chua nhập khẩu Tân Cương, Trung Quốc, cô có muốn thử một chút không?”

Trần Tín cũng nói: “Nghe nói đều là làm từ táo tàu Tân Cương, tối qua tôi muốn thử, cậu tư còng không cho chạm vào một chút.”

Tống Vĩnh Nhi vừa định đồng ý, con ngươi thanh khiết lại không để ý lướt nhìn người đàn ông không cảm xúc trên xe lăn: “Là chuẩn bị cho em sao?”

Cô thích uống nước táo chua, nhưng không phải tất cả mọi người đều biết.

Còn không ngại xa xôi vận chuyển hàng không từ Trung Quốc tới, cũng quá trịnh trọng rồi.

Lăng Ngạo nhìn cô, không nói gì.

Trần Tín đẩy anh vào nhà, Trần An cũng thu lại dù sau khi Tống Vĩnh Nhi vào nhà.

Tống Vĩnh Nhi lúc này mới phát hiện, trong biệt thự rộng lớn lại trống không, trừ bốn người họ, cô không nhìn thấy ai khác!

Nhưng, trang trí phong cách Địa Trung Hải đặc biệt rất nhanh kéo lực chú ý của cô chuyển dời đến thiết kế trang hoàng trong nhà, phong cách trắng trắng, xanh xanh này, là cô thích nhất. Nhìn cô mặc váy dài màu xanh nước biển, đi đi ở đây, chạy chạy ở kia, giống như một tinh linh sinh ra để tô điểm cho căn phòng này.

“Wa, màu sắc của giấy dán tường này thực quá đẹp đi!”

“Em lần đầu tiên nhìn thấy nhìn thấy tranh khảm màu hồng xanh và xanh ngọc trong phòng tắm, rất rực rỡ, rất đẹp!”

“Kính trang điểm thật to! Còn là hai mặt, ở đây còn có chức năng phóng to!”

“A, dây chuông gió này giống hệt cái treo ở tiệm rượu ở Osaka, chú à, chú từng đi Osaka sao?”

“A, trên lan can còn có hoa hướng dương! Nở thật xinh đẹp! Là hoa thật sao?”

Cô vừa chạy tới chạy lui, vừa lí nhí không ngừng kinh thán, căn nhà vốn im lặng không sức sống vì cô tới mà cũng nhộn nhịp lên.

Tống Vĩnh Nhi đứng tại chỗ không động, đôi mắt lướt nhìn qua lại theo bóng dáng chuyển động của cô.

Cuối cùng, gò má cô đỏ lên, chạy hồng hộc về phía anh, nửa ngồi xổm trước mặt anh: “Anh, anh quá hủ bại rồi, quá lãng phí, quá xa xỉ! Căn nhà này xinh đẹp như vậy, anh lại không trang trí cẩn thẩn, a, đúng rồi, em vừa nãy nhìn thấy bên ngoài có ống khói, sao lại không tìm thấy lò sưởi?”

Lăng Ngạo nhìn cô thật sâu, không nói.

Trần Tín cười cười, nói: “Cô Tống, lò rưởi ở trong phòng khách tầng hai, chỉ là trước nay chưa từng dùng.”

Bạch bạch bạch!

Cô nhóc nghe vậy nhanh chóng xoay người, lập tức chạy lên lầu.

“Ha ha ha, cô Tống thật là đáng yêu.”

Trần Tín bỏ xe lăn của Lăng Ngạo ra, đi đến một bên lấy dép đi trong nhà đặt trước mặt Lăng Ngạo: “Cậu tư.”

Lăng Ngạo bất động.

Đôi mắt thâm sâu từ đầu tới cuối nhìn về phía cầu thang, nửa ngày mới nói: “Không cần.”

Đáy mắt Lăng Ngạo rõ ràng quái dị: “Nhưng mà, cô Tống không phải vợ tương lai của cậu…”

Trần Tín xem ra, thời gian cậu tư tìm Tống Vĩnh Nhi nửa năm, hẳn là không bỏ được cô gái cứu mình này, mà cô gái mình nhớ nhung nửa năm sau còn thật sự trở thành vợ chưa cưới của mình, sắp tổ chức hôn lễ, duyên phận như vậy cậu tư nhất định phải trân trọng mới đúng.

Hay là nói, anh ta đoán sai, cậu tư vốn không có tình với cô Tống?

“Đừng tự tiện dò xét tâm ý của tôi!”

Đôi mắt sâu không thể lường đó của Lăng Ngạo, lại đủ sắc bén để thấy rõ tất cả, nghiêm túc nhìn Trần Tín.

Trần Tín lập tức lấy lại dép, đứng về phía sau Lăng Ngạo lần nữa.

Không lâu sau, bóng dáng màu xanh đó dẫm lên bậc thang trắng ngà chạy xuống, cô lại ngồi xổm trước mặt Lăng Ngạo, kéo một tay anh, ánh mắt vui vẻ, nửa nũng nịu nửa cầu xin nói: “Đừng mà! Như vậy rất tốt! Đừng trang trí lại! Có được không?”

Lăng Ngạo không nói.

Cô kéo bàn tay to của anh lắc lắc: “Cầu xin anh, có được không?” Em thích ở ngôi nhà thế này, em thích nhất màu xanh, thích nhất hoa hướng dương và lò sưởi to, thích nhất tranh khảm màu xanh dương, còn có bậc cầu thang xoắn màu trắng!”

Ánh mắt Lăng Ngạo nhìn một cái bàn tay nhỏ trắng nõn đang nắm chặt tay mình, gật đầu: “Được.”

Tống Vĩnh Nhi kinh hỉ cười, buông tay anh ra đứng dậy nói: “Anh thật tốt!”

Tống Vĩnh Nhi có chút không nhịn được dời mắt, không nhìn cô.

Cô lại cười tươi truy hỏi lần nữa: “Đúng rồi, sau khi em dọn tới, em ở phòng nào?”

Bầu không khí vốn vui vẻ lập tức ngưng kết!

Trần Tín có chút quái dị nhíu mày, mà đối diện với khuôn mặt nhỏ ngây thơ đơn thuần của Tống Vĩnh Nhi, tất cả suy nghĩ oán hận toàn bộ đều bị ép xuống.

Cô mới mười tám tuổi, kêu cô ở cùng phòng với cậu tư, có lẽ thật sự quá nhỏ.

Trần An lại cực kỳ bình tĩnh mở miệng: “Cô Tống, tôi cho rằng mẹ cô nhất định đã dạy cô, nghĩa vụ và trách nhiệm của một người phụ nữ sau khi kết hôn là gì. Cô lúc nãy đã lên lầu xem, tin rằng cô đã tìm thấy phòng ngủ cô sắp ở cùng cậu tư.”

Trần An lớn hơn Trần Tín bốn tuổi, đã cưới vợ sinh con.

Vợ anh ta là người yêu thanh mai trúc mã, cũng ở bên Lăng Ngạo từ nhỏ, không chỉ như vậy, cô ấy còn có nghiên cứu rất sâu về thực phẩm bổ dưỡng và món ăn Nhật, ý, Pháp, vân vân. Tài nghệ nấu ăn xuất sắc của cô cũng chinh phục được vị giác hoàn toàn kén chọn của Lăng Ngạo, trở thành đầu bếp riêng của Lăng Ngạo.

Sự ngượng ngùng hiện lên mặt Tống Vĩnh Nhi.

Có lẽ trong mắt mẹ cô vẫn là đứa bé không hiểu chuyện, nhưng trong mắt nhà chồng cô đã là một cô gái phải có nghĩa vụ và trách nhiệm.

Sự khác biệt ở đó.

Ánh mắt khốn đốn và hốt hoảng của cô nhìn người đàn ông trên xe lăn, kinh ngạc phát hiện người đàn ông này đang nhìn cô bằng ánh mắt cực kỳ sắc bén.

Nắm bàn tay hồng hào, ở vấn đề nguyên tắc, cô cảm thấy mình cần phải nói rõ với anh: “Nói chuyện riêng đi!”

“Không cần.” Giọng nói Lăng Ngạo rất nhẹ, lời từ chối lại cực kỳ dứt khoát: “Người sống trong căn nhà này, hai bên, không có bí mật.”

Với sự thông minh của Tống Vĩnh Nhi, cô đương nhiên hiểu hàm ý trong lời nói của anh: Nếu cô muốn sống ở đây, vậy giữa họ cũng không có bí mật nào!

Mà trước khi cô gả tới, anh đang làm rõ điểm này, chính là thể hiện, anh đang cho cô cơ hội đổi ý và chọn lựa!

Lòng bàn tay hồng hào lại nắm chặt, cô hít sâu một hơi: “Vậy ngồi xuống từ từ nói đi!”

Lăng Ngạo: “Anh luôn ngồi.”

Tống Vĩnh Nhi: “…”

Trần An và Trần Tín cùng tản đi, kéo rèm cửa to nhỏ trong nhà, đen tối lập tức bao trùm chỗ này, đèn pha lê trong nhà bật, trong căn phòng màu xanh phong cách Địa Trung Hải, ánh sáng chập chờn xinh đẹp, nhìn một cái, cực kỳ giống cung điện pha lê trong truyện cổ tích

Một ly nước táo chua đặt trước mặt Tống Vĩnh Nhi.

Cô có chút không tự nhiên ngồi trên sofa, cầm một gối ôm dựa to ôm vào lòng, không dám ngẩng đầu: “Em cho rằng, đối với cuộc hôn nhân này, anh đồng ý là vì chúng ta có giao kèo vô hình.”

Lăng Ngạo một tay chống cằm, đôi môi tinh tế mím chặt, có thể thấy nghe cực kỳ nghiêm túc: “Giao kèo vô hình mà em nói, là chỉ cái gì?”