Truyện Hôn Là Nghiện

Chương 354

Hôn Là Nghiện! CHƯƠNG 354: NỘI ỨNG

Đêm khuya yên tĩnh đến lạ thường.

Chỉ tay vận mệnh ở trong mắt người yêu nở rộ như bông hoa tuyệt sắc, vấn vương lòng người.

Lăng Ngạo bế Tống Vĩnh Nhi đặt trên chiếc giường lớn trong phòng, lẳng lặng nhìn nhìn hình cảnh camera giám sát trên hành lang qua màn hình TV, loa đồng bộ âm thanh trong điện thoại của Tống Vĩnh Nhi phát đoạn đối thoại giữa Nghê Chiến và Cố Duyên.

Vợ chồng Trần An, Trần Tín với Thanh Ninh, bốn người cũng ngồi ở trước màn hình tinh thể lỏng nhìn một màn này.

Mà Nghê Chiến, sau khi từ từ đeo chiếc vòng tay cho Cố Duyên thì buông cô ấy ra.

Muốn ôm cô ấy lâu hơn, nhưng lại phải cố nhịn!

Anh ta lộ ra hàm răng trắng, khẽ mỉm cười với cô ta, mỗi một ánh mắt đều rõ toát ra sự khiêm nhường và lịch sự: “Duyên Duyên, ngủ ngon!”

Đến đây, mọi người chuẩn bị chuyển hình ảnh, chỉ tập chung nghe nội dung trong băng giám sát.

Nhưng Cố Duyên lại không có xoay người vào phòng như bình thường, cô ấy đứng dưới ánh đèn trắng, yên lặng nhìn Nghê Chiến, nhìn từ lông mày của anh ta đến sống mũi, từ gò má nhìn đến đôi môi với cằm, dường như muốn khắc sâu dáng vẻ của anh ta vài trong lòng.

Cô ấy bỗng đưa tay trái lên, khẽ lau nước mắt rồi khẽ mỉm cười: “Cảm ơn quà của anh, em cuối cùng cũng đợi được rồi.”

Nghê Chiến: “…”

Ánh mắt sững sờ nhìn gương mặt ôn nhuận như ngọc, anh ta vừa muốn mở miệng, nhưng thấy trong đôi mắt của cô ấy lại toát ra vô số thứ trong suốt như pha lê, từng ngọn lửa nóng bỏng muốn thiêu đốt trái tim của anh ta!

Cô ấy nhanh chóng xoay người, anh ta vô thức kéo cô ấy lại!

Anh ta muốn mở miệng, cô ấy lại đưa tay che chính xác miệng của anh ta lại!

Trong lúc bế tắc, thần sắc của cô ấy phức tạp nhìn anh ta, dùng tay đeo chiếc vòng tay chỉ vào đôi hoa tai ngọc trai đó của mình, khẽ lắc đầu với anh ta!

Nghê Chiến sửng sốt đứng im ở đó!

Cô ấy nở nụ cười tuyệt sắc với anh ta: “Cậu Nghê, có chuyện gì ngày mai hãy nói, hôm nay đi nên đi nghỉ sớm!”

Nghê Chiến cảm thấy có một thứ trân quý đang vừa xa anh ta, rất nhanh khiến anh ta gần như sắp túm không được nữa!

Anh ta nhìn gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt lại mỉm cười rạng rỡ của cô ấy, nhìn đôi hoa tai ngọc trai trắng đó của cô, trái tim không ngừng trùng xuống.

Cô nhóc này cùng lúc bị hai nhóm người giám sát rồi!

Tay của cô ấy bỗng dùng sức đẩy anh ta về sau, nhân lúc anh ta bất ngờ mà lảo đảo, cô ấy nhanh chóng xoay người trốn về trong phòng của mình, dùng sức đóng cửa lại!

Trong không khí vang lên tiếng khóa cửa.

Nghê Chiến ngây ngốc đứng ở đó, chỉ si ngốc nhìn cánh cửa đó!

Một lúc lâu sau, Trần Tín dẫn Thanh Ninh từ trong phòng của Trần An đi ra, khẽ nói với Nghê Chiến: “Cậu tư nói cậu về nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì ngày mai hãy nói.”

Nghê Chiến cất bước nặng nề, cứ như thế rời khỏi.

Hai giờ sáng.

Cửa phòng của Nghê Chiến bị người khác khẽ khàng mở ra.

Có lẽ trong lòng có phiền muộn, nên anh ta không có tắt đèn. Anh ta cô đơn nằm trên giường, trong không khí thanh mát, trong lòng anh ta ôm một chiếc gối, đôi lông mày tuyệt đẹp nhíu lại.

Đột nhiên, có người nhẹ nhàng sờ vào gò má của anh ta, còn có người khẽ khàng hôn lên môi của anh ta.

Cảm giác gặm nhấm trong xương lan ra, anh ta cảnh giác điều gì đó, đột nhiên mở mắt, nhưng lại ngửi được một mùi hương lạ, rất nồng, lại rất dễ ngửi.

Gương mặt nhỏ nhắn của Cố Duyên trở nên rõ ràng ở trước mắt anh ta.

Cô ấy rất dịu dàng mỉm cười với anh ta: “Em đã nói, cũng có món quà muốn tặng anh. Món quà này chính là em.”

Nghê Chiến đang kinh ngạc, muốn ngồi dậy hỏi cho ra lẽ, nhưng lại bị cô ấy đột nhiên đè xuống không nhúc nhích được, đầu óc bắt đầu hỗn loạn, anh ta có hơi mù mịt đây rốt cuộc là mơ hay hiện thực.

Người phía trên vụng về quyến rũ anh ta, khi cô ấy hoàn toàn quấn lấy anh ta, anh ta có thể cảm nhận được sự thống khổ của cô ấy, cũng chìm đắm hương vị câu hồn mà cô ấy mang đến cho anh ta.

Đêm khuya nhanh chậm tùy người, anh ta cuối cùng dưới thế công nhiệt tình của cô ấy mà thỏa mãn ngủ thiếp đi.

Chỉ là trước khi mất đi ý thức, anh ta mơ hồ cảm thấy có một giọt nước mắt rơi trên gò má của anh ta.

Mở mắt lần nữa, tất cả chỉ như một giấc mộng.

Trong không khí lại tản ra hương vị kích tình.

Nghê Chiến sửng sốt ngồi dậy, đầu đau như muốn nứt ra!

Cơ thể trống trơn, còn chăn ga hỗn loạn, với… trên ga giường và trên chân của anh ta có dính chút dịch màu đỏ, giống như quả bom đang nổ tung ở trong đầu của Nghê Chiến!

Cố Duyên thật sự đến đây, không phải là mơ, mà mùi hương lạ đó, nhất định cũng có vấn đề!

Bên tai không ngừng văng vẳng tiếng rên rỉ đau đớn khó nhịn tối qua của cô ấy, đó là tiếng kêu đau đớn khi anh không có sức nằm đó, cô ở trên anh ở dưới làm, nhưng lại kiên trì muốn biến anh ta từ thanh niên thành đàn ông!

Cảm giác của anh đương nhiên là tuyệt đến khó nói thành lời.

Cuộc đời này chưa có trải qua cảm giác thần tiên như thế!

Nhưng, cô ấy còn là xử nữ, hà cớ gì phải ngược đãi bản thân mình như thế?

Nghê Chiến không chần chừ mà xông vào phòng tắm, một hai phút tắm xong lại xông ra, thay quần áo, rồi hộc tốc xuống lầu!

Cốc cốc cốc.

Anh gõ cửa phòng của Cố Duyên hai lượt, nhưng lại không có ai đáp lại!

Anh ta mở cửa đi vào, nhưng lại phát hiện, trong phòng trống rỗng, cái gì cũng không có, không có quần áo của cô ấy, không có bóng dáng của cô ấy, không có tất cả mọi thứ của cô ấy!

Cô ấy đi rồi?

“Duyên Duyên?”

“Cố Duyên?”

Nghê Chiến xông ra khỏi phòng, xông đến phòng khách, gào to một câu: “Có ai không?”

Khúc Thi Văn từ trong bếp đi ra, Trần Tín và Thanh Ninh cũng đi ra, mọi người nhất loạt nhìn Nghê Chiến, không hiểu chuyện gì!

Nhưng thấy người này trong giữa phòng khách, trước nay nho nhã cao quý, ôn nhuận như ngọc, lúc này hai tay siết chặt thành nắm đấm hai mắt đỏ rực trừng bọn họ!

Vốn tưởng biểu hiện như thế chắc đang tức giận, nhưng anh ta mở miệng lại hơi run, giọng nói hạ thấp hơn một phần như muốn hòa tan vào trong không khí: “Cố Duyên đâu?”

Mọi người ngây ra!

Bọn họ luôn nghe lén, nhưng cái gì cũng không nghe thấy, còn tưởng cô ấy chưa dậy.

Trần Tín sững ra một giây, đột nhiên xoay người đi vào trong phòng Cố Duyên xem!

Cái gì cũng không có!

Rất nhanh, vợ chồng Lăng Ngạo cũng xuống dùng bữa sáng, Trần An cũng từ trong phòng giám sát đi ra, mọi người đều tụ tập ở trong phòng của Cố Duyên, cái gì cũng không có!

Tống Vĩnh Nhi ngạc nhiên xoay người, nhưng lại phát hiện sau cửa phòng của Cố Duyên một phong thư!

“Cái đó!”

Cô khẽ lên tiếng, đi tới xé xuống, mở ra xem!

Những nét chữ uyển chuyển mềm mại đẹp đẽ của Cố Duyên cô đã từng nhìn thấy, bây giờ bày ra trước mắt.

“Mặc kệ là bông tai ngọc trai hay vòng tay đá ánh trăng, em đều mang đi rồi. Như mợ chủ đoán vậy, em từ nhỏ sống dưới áp lực quá lớn, nếu không phải Lăng Vân có lòng nuôi dưỡng em, mà ông nội ép em không thể không học. Con gái vừa sinh ra của Lăng Vân 18 năm trước bị đưa vào trong cung thay em, bị ông nội phát hiện, ông nội với Thiên Lăng đại đế tương kế tựu kế, đem con gái của Lăng Vân đi, vẫn dùng em. Năm 10 tuổi, Lăng Vân liên lạc với em, em biết rõ sứ mệnh của mình là gì, vì để lấy được tín nhiệm của Lăng Vân, em từng bước từng bước nung nấu nhiều năm như vậy, mỗi lần đều dưới sự cho phép của ông nội lén đưa tình báo của Lăng Vân. Mà bây giờ, mọi người cuối cùng cũng nhận ra em có vấn đề, em đợi chiếc vòng tay này quá lâu, có nó, Lăng Vân mới lo lắng em bị lộ mà mất đi tính mạng, đón em đi, em cũng mới có thể có cơ hội xâm nhập vào nội bộ của ông ta. Lúc này, em rất căng thẳng, lại rất mãn nguyện. Chỉ là, cậu Nghê, nếu em có thể sống trở về, anh lấy em có được không?”