CHƯƠNG 426: NHẮC NHỞ.
Sau bữa cơm trưa thịnh soạn, vợ chồng Nghê Tử Dương về phòng sửa soạn hành lý, Lạc Thiên Lăng nghỉ ngơi ở phòng khách, Yến Bắc cũng ở cùng để chăm sóc, những người còn lại dưới sự chỉ dẫn của Nghê Chiến đi tham quan phòng của Nghê Tịch Nguyệt.
Lúc họ nhìn thấy bức ảnh lớn mới được thay vào, lại là bức ảnh chụp chung của Lăng Ngạo và Tống Vĩnh Nhi, Tống Vĩnh Nhi liền đỏ mặt.
“Thật là, sau này đừng có nhân lúc người ta không chú ý mà chụp mấy cảnh này nhé!”
Trong ảnh, Lăng Ngạo đang quỳ gối, mỉm cười và cầu hôn Tống Vĩnh Nhi, trong tay đang cầm chiếc nhẫn đá sapphire mà Nghê Tịch Nguyệt đích thân làm ra. Cảnh tượng đẹp và lãng mạn như trong phim điện ảnh, bây giờ nhìn có vẻ còn rất cảm động.
Đây là cảnh xúc động xảy ra trước khi Tống Vĩnh Nhi bị Bạch Ly Mạt bắt đi, Lăng Ngạo ngược lại cảm thấy ảnh được chụp rất đẹp, cộng thêm hôm nay được gặp ông bà ngoại, lại được xem bức ảnh chụp gia đình, thấy được tổ tiên, họ hàng của mình, còn có phụ mẫu lúc nhỏ, anh cảm thấy trong lòng rất mãn nguyện.
Anh nghiêng mắt nhìn sang Nghê Chiến cười nói: “Cái thẻ tín dụng 15 tỷ đó tôi sẽ trả thay cho cậu.”
Mắt Nghê Chiến sáng rực lên, không ngừng xúc động!
Lăng Ngạo muốn ở riêng với Bé ngoan một lúc, đặc biệt là trong khuê phòng của mẹ, cơ hội này khó lắm mới có được, thế là anh đưa tay lên búng tay với Trần An: “Lấy quà.”
Trần An mỉm cười rồi lập tức nói: “Cậu Nghê, cậu tư có quà cho cậu và Cố Duyên, mời đi theo tôi.”
Cố Duyên vừa mừng vừa lo kéo tay Nghê Chiến: “Chúng ta đi xem thử!”
Nghê Chiến cũng vui, có được một kim bài miễn tử, có một món tiền tiêu vặt, còn sự yêu thương của ông bà nội và Cố Duyên, món quà đó có quý trọng không anh đã không còn quan tâm nữa, chỉ muốn đưa Cố Duyên về phòng của anh xem thử.
Đi một mạch lên tầng hai, Trần An và họ tạm thời ở trong phòng nghỉ ngơi dành cho khách.
Dưới chân là một khối thạch anh bóng loáng như mới, bốn bề đều xa hoa đẹp đẽ, nhìn vào mà chói lóa, cũng được mở rộng tầm mắt.
Trần An vui thay cho em gái mình, khó khăn lắm mới gặp được người tốt như cậu Nghê đây, đáng quý nhất chính là người ta không điệu bộ và không trọng giàu khinh nghèo, cũng thích em gái thật lòng nữa.
Không nói những cái khác, chỉ cần nói đến lúc ăn cơm trưa, Nghê phu nhân đích thân bưng canh cho mấy cô gái, bát đầu tiên là cho Cố Duyên, đủ để thấy họ rất thích Cố Duyên.
Bên cửa sổ có một cái chai đựng đồ uống rỗng đặt nằm ngửa, trên thân chai bị đâm vỡ rất nhiều lỗ, để cho tên tiểu tử ở trong hô hấp.
Trần An đưa tay lên chỉ vào rồi dịu dàng nói: “Đây là quà mà cậu tư tặng cho cậu và Duyên Duyên, cậu tư nói lần này cậu trưởng thành hơn rất nhiều, rất tiến bộ, cậu vất vả rồi, còn Duyên Duyên thì càng lao khổ công cao, lúc chiến đấu cứ như là một chiến sĩ, nên đây là một chú cá sấu con vừa nở ra, tặng cho hai người làm vật nuôi.”
“Hả!” Cố Duyên sững sờ, nghĩ đến chú cá sấu ở bên cửa sổ đang mở miệng để lộ ra hàm răng trắng, cô nghĩ lại mà còn rùng mình.
Nghê Chiến đã đưa tay ra cầm lấy cái chai vào trong lòng bàn tay. Anh nhìn chú cá sấu ở trong đó rồi vui mừng nói: “Tôi thích lắm.”
Trần An nói tiếp: “Đây là lúc cậu tư bắt sống Lăng Vân cho Phiên Vân cắp về đấy, một quả trứng cá sấu được chuẩn bị cho bệ hạ, quả này mới nở ra cá sấu con, coi như là tù binh của Cố Duyên, cũng là chiến lợi phẩm.
Ba chữ “chiến lợi phẩm” làm tăng lên cảm giác vinh quang trong lòng Cố Duyên.
“Cảm ơn nhé! Giúp em cảm ơn cậu tư, tù binh bắt về từ trận doanh của kẻ thù, tất nhiên là chiến lợi phẩm, cái này quá quý giá rồi, em sẽ nuôi nó thật tốt!”
Cố Duyên đưa bàn tay nhỏ ra rồi gõ nhẹ vào cái chai, chú cá sấu nhỏ ở trong há miệng ra rồi lại ngậm lại, nó đang rất nóng lòng được ra ngoài.
Nghê Chiến thấy cô không còn sợ nữa nên dỗ ngọt: “Duyên Duyên, em đặt tên cho nó đi, sau này nó sẽ là con của chúng ta.”
Cố Duyên đỏ mặt: “Tên Lai Phúc được không?
Nghê Chiến: “…”
Tầm thường….
Nhưng mà anh đã giấu được, anh cười gật đầu: “Nghe hay quá!”
Cố Duyên lại càng vui hơn: “Đúng không, em cũng cảm thấy nghe hay hay, lúc nhỏ em còn nghĩ, sau này có con cũng đặt tên Lai Phúc!”
Nghê Chiến hơi nhếch môi, anh nhìn chú cá sấu nhỏ chăm chú, càng cảm thấy sự tồn tại của nó là vô cùng cần thiết.
“Duyên Duyên, chúng ta mang Lai Phúc về phòng xem đi, hiếm có cơ hội về đây, em còn chưa thấy căn phòng mà anh ở từ nhỏ đến lớn.”
“Được.”
“Đi thôi.”
Thấy bóng lưng hai người tay nắm tay cùng nhau rời đi, Trần An cảm thấy rất vui, anh lại càng nhớ Khúc Thi Văn hơn.
Cho dù là đi Đức, hay là đi Hoa Kỳ Quốc, thật ra Khúc Thi Văn đều có thể đi theo, bởi vì cậu tư không ở nhà thì chị ta nấu cơm cho ai ăn chứ? Nhưng Trần An trước nay đều không cho, anh cứ luôn nghĩ rằng lỡ như gặp nguy hiểm, anh qua đời, Đậu Đậu sẽ mất cả ba lẫn mẹ.
Những con bướm đầy màu sắc bay tung tăng.
Những cây đại thụ cao thẳng xanh ngắt, còn có những ngọn núi giả tinh xảo trập trùng có nước chảy qua.
Khi bọn họ toàn bộ đã ngồi trên xe để đi về phía sân bay, Tống Vĩnh Nhi vẫn không nỡ rời xa phong cảnh của Thanh Ly Uyển, cô nói từ tận đáy lòng: “Nhà ông ngoại đẹp thật!”
Sau khi họ đến được sân bay lên được máy bay thuê riêng an toàn, cô biết, khi họ đi ra từ cửa của sân bay thủ đô, cô sẽ đối diện với ánh đèn flash làm cô hoa mắt, còn có tất cả những thứ mà cô không biết.
Bàn tay lớn của Lăng Ngạo nắm chặt bàn tay bé xinh của cô: “Có sợ không?”
Tống Vĩnh Nhi sờ bụng mình rồi ngước mắt lên nhìn anh: “Không sợ.”
Lúc tiếp viên đến kiểm ra những điều cơ bản, Tống Vĩnh Nhi cũng lấy điện thoại ra chuẩn bị tắt đi, cô thấy bức ảnh vợ chồng nhà họ Tống trên màn hình thì cứ cảm thấy lồng ngực mình không yên.
Lăng Ngạo lấy điện thoại sang từ tay cô rồi giúp cô tắt đi, sau đó đặt tay lên đầu cô và hôn lên má cô: “Đợi chúng ta đến được thủ đô, ba mẹ vợ chắc cũng đến nơi rồi.”
Đôi mắt đẹp của cô chăm chú nhìn anh kinh ngạc, cô không hiểu lắm, ba mẹ của cô, là chỉ ba mẹ nào?
Lăng Ngạo thấy bộ dạng lơ ngơ của cô thì không nhịn nổi mà cắn nhẹ vào đầu mũi cô, dáng vẻ vô cùng mờ ám: “Tất nhiên là người đã ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn Bé ngoan của tôi rồi.”
“Thật, thật không?” Cô vui đến mức nói cũng không xong.
Lăng Ngạo gật đầu: “Là bà ngoại tôi nhắc nhở, bà nói bà là người từng trài, lúc đó bà có thai, bà cũng muốn nói cho nhà mẹ của mình nhất, đặc biệt là vào lúc chúng ta đoàn tụ, bà nói bà có thể cảm nhận được một chút mất mát trong mắt em, bà biết em nhất định rất nhớ ba mẹ nuôi của mình, vì vậy tôi bảo Nghê Chiến nói cho mẹ tôi, mẹ tôi nói tôi yên tâm đi, nhất định sẽ đón ba mẹ vợ đến thủ đô, sau đó buổi tối chúng ta cùng nhau dùng cơm.”
Giọng nói của anh vô cùng ấm áp. Anh vừa dỗ dành cô, trong giọng nói vẫn có chút gì đó hơi áy náy.
Là sơ sót của anh, cũng may bà ngoại đã nhắc nhở anh: “Bé ngoan, tôi sẽ cố gắng trở nên tỉ mỉ hơn nữa, sẽ quan tâm đến mọi thứ của em.”