CHƯƠNG 428: ĐỐ KỴ
“Thái tử!”
Lạc Kiệt Hy thấy con trai bước ra thì lập tức chỉ Lăng Ngạo, vui mừng quay đầu lại nói lớn với truyền thông: “Đó là thái tử của ta! Thái tử! Thái tử của ta! Là con trai của ta và Nghê Tịch Nguyệt!”
Ông hưng phấn như một đứa trẻ, không hề nhắc đến Lạc Thiên Lăng một tí nào, chỉ mừng rỡ gọi con trai!
Nghê Tịch Nguyệt cũng rất bất lực, bà chỉ có thể chủ động kéo tay ông sang, thực ra là muốn giữ ông lại, để ông đừng đánh mất hình tượng!
Nhưng cái dáng vẻ tự nhiên này của Lạc Kiệt Hy, cái sự mừng rỡ như phát điên đó được hiện lên ở các kênh trực tiếp và mạng internet toàn cầu, mới càng làm người ta trân quý và cảm động hơn.
Lăng Ngạo dìu Lạc Thiên Lăng từ từ bước xuống, trước mặt có phóng viên không ngừng chụp ảnh.
Những bước chân của anh rất vững vàng, không hề lộn xộn, nhưng là một người trước nay rất ít tiếp xúc với đám đông, anh vẫn có chút không thích ứng được với bầu không khí này, biểu cảm của anh nghiêm nghị và u ám hơn, chỉ quan tâm đến những bậc thang ở dưới chân,
Lạc Thiên Lăng bỗng nhiên liếc nhìn rồi ở bên tai anh nói một câu.
Chỉ là một câu ngắn ngủi thì lại thấy một thái tử sắc mặt u ám trở nên khôi ngô đến mức làm người ta căm ghét, trong chớp mắt đã nở nụ cười, mà còn là một nụ cười rất rạng rỡ, cứ như là mặt trời, làm tan chảy một sông băng, khắp nơi đều mang một cảm giác ấm áp của mùa xuân.
Lạc Kiệt Hy đang đố kỵ!
Đố kỵ đến mức sắp phát điên rồi.
Đã hai lần ông đến tận nơi, đến Tử Vi cung gặp người con này, nhưng chưa một lần được anh thưởng cho cái biểu cảm đó, kết quả lần này Lạc Thiên Lăng đi thì ông cháu bọn họ lại tốt đẹp như vậy.
Ông làm sao mà chịu được sự khó chịu này chứ!
Lạc Kiệt Hy bước lên vài bước, ông đang rất gấp gáp.
Cũng không biết có phải Lạc Thiên Lăng cố ý không, cứ đi được hai ba bước là dừng lại, sau đó vẫy tay chào giới truyền thông, đi hai ba bước, lại dừng lại, cứ lặp lại như vậy.
Ông và Lăng Ngạo coi như là chiếm hết phong quang!
Nhưng Lạc Kiệt Hy cũng muốn nhanh nhanh được ôm con trai mà!
Nghê Tịch Nguyệt đứng bên cạnh đã ướt mi, bà đã từng tưởng tượng ra dáng vẻ khi Lăng Ngạo đứng dậy, vô số lần trong lòng bà mong đợi con trai mình có thể đầu đội trời, chân đạp đất xuất hiện trước mặt mình. Sau đó cho dù là nghĩ bao lâu, cũng không thể chân thực sống động như lúc này anh đang đứng đây.
Lăng Ngạo bị câu nói của Lạc Thiên Lăng chọc cười một lúc lâu, Lạc Thiên Lăng cũng mặt mày rạng rỡ, cuối cùng cũng cùng Lăng Ngạo đi xuống cầu thang, Lạc Kiệt Hy muốn tiến lên trước ôm con trai, nhưng phát hiện ra Nghê Tịch Nguyệt ở bên cạnh đang khóc, đôi mắt như đang dán chặt lên người con trai.
Lạc Kiệt Hy đau lòng, ông lập tức tiến lên trước đỡ lấy cánh tay của Lạc Thiên Lăng: “Phụ hoàng! Đi đường vất vả rồi!”
Cuối cùng ông cũng tách được Lạc Thiên Lăng và Lăng Ngạo ra rồi, mà còn làm rất tỉnh bơ, chỉ là cảnh tay của Lạc Thiên Lăng sắp bị ông bóp đến sắp đứt ra rồi.
Lạc Thiên Lăng như một con cáo già mỉm cười với ông, đứa con trai này đột nhiên tốt với mình, tất nhiên là có mục đích khác.
Thấy Nghê Tịch Nguyệt mặt đầy nước mắt, nhưng vì hình tượng vẫn phải nhẫn nhịn, một tay bịt miệng rồi lại bỏ xuống, đôi mắt thì mong chờ nhìn Lăng Ngạo.
“Mẹ!”
Lăng Ngạo mỉm cười, sau khi anh gọi bà, anh đưa bàn tay ấm áp ra ôm mẹ mình vào lòng.
Nghê Tịch Nguyệt ở trong lòng Lăng Ngạo, bà không kìm được mà nghẹn ngào, làm sao cũng không dỗ được, khung cảnh xúc động cứ kéo dài, đám phóng viên thì chụp liên tục.
Vợ chồng Nghê Tử Dương cũng đi xuống, Nghê Chiến, Thanh Ninh, Cố Duyên,.. toàn bộ đều đi xuống theo.
Phóng viên vừa trực tiếp, vừa cẩn thận nói vào camera: “Các khán giả đang xem truyền hình, bây giờ là chủ tịch và phu nhân của tập đoàn châu báu Nghê thị, cũng chính bà ba mẹ ruột của phu nhân Nguyệt Nha, đã xuống máy bay rồi, đây là cháu nội duy nhất của bọn họ, chính là người lúc trước đồn là thái tử, Nghê thiếu gia – Nghê Chiến…”
Thời gian từ từ trôi qua, cho đến khi Nghê Tịch Nguyệt cuối cùng cũng khống chế được cảm xúc của mình, lại thấy vợ chồng Nghê Tử Dương, chớp mắt lại như một người thiếu nữ dịu dàng, bà rúc vào lòng ba mẹ.
“Ba! Mẹ!” Bà gọi to nhưng vẫn rất duyên dáng, tiếng gọi vang lên bên tai mỗi người trong sân bay.
Dưới ống kính của bọn họ, một người vì tình yêu mà nhẫn nhịn nhiều năm, một người làm mẹ nhớ nhung con trai, một người thân là con gái xinh đẹp đáng yêu, rất nhiều hình tượng sinh động đều được hiện lên tinh tế.
Người phụ nữ này luôn duyên dáng và xinh đẹp, luôn chân thành và đơn thuần, công lao và sự lương thiện của bà cả thế giới đều ghi nhớ trong tim, rất lâu sau này cũng không bị lãng quên.
Nghê Tử Dương ôm con gái mình, khóe mắt ông đỏ hoe, lúc ông buông con ra, ông mỉm cười nói: “Ba mẹ mang đến cho con một món quà cưới, lát nữa chúng ta dàn xếp ổn rồi sẽ cho con.”
Nghê Tịch Nguyệt gật đầu, cả đời này bà không ngờ có một ngày hạnh phúc như vậy.
Lăng Ngạo thấy mọi người đã xuống gần hết rồi thì anh quay người đi đang muốn lên đón Bé ngoan.
Vào khoảnh khắc anh quay người lại thì Lạc Kiệt Hy lại ôm chặt anh, nước mắt chảy xuống lã chã, ông cũng nghẹn ngào.
Lăng Ngạo cảm thấy mềm lòng, hai tay từ từ đưa lên, đời này, lần đầu tiên anh ôm ba mình: “Phụ hoàng, chuyện quá khứ thì đã là của quá khứ, con không trách phụ hoàng đâu.”
Câu nói này ông đợi đã lâu, câu nói ấm áp thấm vào lòng Lạc Kiệt Hy.
Ông vỗ mạnh hai cái vào lưng Lăng Ngạo, cảm thấy con trai thật sự rất cường tráng, cảm giác cứ muốn ôm con mãi, đột nhiên ông nhớ lại chuyện gì đó liền ghen tị nói nhỏ: “Lúc nãy con xuống, hoàng gia gia nói gì với con mà con cười vui thế?”
Lăng Ngạo cũng không muốn lừa ông, anh nhỏ giọng nói: “Hoàng gia gia nói, cái bộ dạng lúc nãy nhảy lên gọi con là thái tử của phụ hoàng giống như con khỉ trong vườn thú ấy.”
Lạc Kiệt Hy: “…”
Từ đầu đến cuối anh đều nhớ đến Bé ngoan, anh liền ra khỏi lòng Lạc Kiệt Hy, những bước chân vững chãi đi về phía cầu thang.
Mọi người đều không biết vì sao thái tử lại quay lại giữa đường, nhưng mà những người đi cùng lại hiểu, Nghê Tịch Nguyệt hỏi Nghê Phu Nhân: “Mẹ à, Tiểu Ngạo đi đón Vĩnh Nhi sao?”
Nghê Phu Nhân gật đầu: “Ừ, Tiểu Ngạo cưng con bé lắm, cứ xuống cầu thang mà nó không có ở đó thì kiên quyết không cho Vĩnh Nhi xuống.”
Nghê Tịch Nguyệt cười dịu dàng, con trai và con dâu có tình cảm tốt đẹp đó là phúc, là chuyện mà bà mong ước.
Lạc Kiệt Hy nhìn vợ chồng Nghê Tử Dương, lúc nãy còn thể hiện tình cảm với con trai, bây giờ lại ngại ngùng, tai cũng đỏ lên: “Ba! Mẹ!”
Nghê Tử Dương khẽ thở dài, ông mỉm cười, có một sự khổ sở không thể nói nên lời, bởi vì đây là lựa chọn của con gái mà, trước nay ông đều tôn trọng tâm nguyện của con cái.
Nghê phu nhân cũng đáp lại một tiếng. Trách móc trong lòng thì có ích gì, Tiểu Ngạo cũng sắp làm bố rồi!
Thôi thì gia hòa vạn sự hưng!
Lạc Kiệt Hy cảm thấy hai ông bà không được vui cho lắm liền lập tức nhe răng, ông cam đoan: “Từ nay về sau con sẽ không để Nguyệt Nha phải chịu khổ hay ấm ức nữa, con sẽ cùng cô ấy sống thật tốt mỗi ngày, ba mẹ yên tâm đi!”
Nói đến thì sự yêu thương của Lạc Kiệt Hy dành cho Nghê Tịch Nguyệt cũng thật hiếm có, nghĩ đến điều này, vợ chồng Nghê Tử Dương cũng gật đầu và không nói gì thêm nữa.