Truyện Hôn Là Nghiện

Chương 454

CHƯƠNG 454: QUÝ TRỌNG

Trời tờ mờ sáng mặt trời vẫn còn chưa mọc, nhưng dạ dày Tống Vĩnh Nhi đã cồn cào đúng giờ còn hơn đồng hồ báo thức.

Cảm giác khó chịu như bị say sóng ập đến bất ngờ, cô nhịn không nổi hất chăn lên, lao vào nhà tắm!

Lăng Ngạo chỉ thấy bên người truyền đến một làn gió, không tới một giây sau đại não lập tức khởi động, nhanh chóng chạy theo cô!

Cô gái nhỏ đến dép còn chưa kịp mang, để trần cả đôi bàn chân trắng nõn nà, cô quỳ rạp trên đất, một tay túm mái tóc dài lại, một tay che ngực, nôn thốc nôn tháo!

“Oẹ ~!Ọe ~!

Từng cơn chua không ngừng kéo tới, khó chịu cực kỳ.

Lăng Ngạo thậm chí còn thấy cô gái nhỏ đã ói một ít nước vàng ra sàn bởi vì không chạy kịp vào nhà tắm, áo trước của cô cũng ướt đẫm!

Anh nhanh chóng cầm một chiếc khăn chạy tới vuốt ngực giúp cô thông khí, rồi quấn chiếc khăn quanh người cô, định ẫm cô lên!

Nhưng đôi bàn tay như nghệ sĩ dương cầm của anh vừa duỗi tới, cô đã hoảng sợ đẩy anh ra: “Anh đi ra đi! Đừng đến đây!”

Bẩn lắm!

Cô thật sự không ngờ mình lại buồn nôn, dạ dày cồn cào lập tức muốn nôn, nước mật chảy ròng ròng, thật xấu hổ!

Cô nước mắt lưng tròng, khóe mắt rưng rưng bộ dạng đầy đáng thương.

Lăng Ngạo nhìn thấy mà tan nát cõi lòng, làm sao mà nghe theo cô được?

Thấy cô đã ngừng ói thì lập tức ôm cô đến cái ghế phía sau, cầm khăn giấy lau miệng cho cô, sau đó xả nước toilet, rồi mở cửa sổ thông gió ra.

Tống Vĩnh Nhi cầm cái khăn tắm che lại khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, nước mắt rơi xuống lã chã.

Cô luôn luôn hoàn mỹ không một chút tì vết, ông chú cũng đã nói, cô là thiên sứ nhỏ của anh, nhưng bây giờ anh đã thấy bộ dạng luộm thuộm kinh khủng của cô rồi, nhất định anh sẽ không còn thích cô nữa.

Bầu không khí yên tĩnh, truyền đến tiếng xé khăn giấy.

Cô từ từ hé mở khăn, lén nhìn ra ngoài.

Vừa nhìn, cô khóc càng dữ hơn ban nảy!

Người đàn ông kiêu ngạo hào hoa phú quý, thân cao một mét chín, đang một tay cầm thùng rác, một tay cầm khăn giấy, ngồi chồm hỗm trên mặt đất chuyên chú lau sạch nước ói trên sàn.

Cô ói một đường, anh cũng lau hết một đường từ nhà tắm đến phòng ngủ, từ gạch lát đến sàn nhà.

Trong lòng Tống Vĩnh Nhi rất khổ sở, tự trách bản thân mình vô dụng, chỉ mang thai thôi mà ói đầy nhà như vậy, hại một người tốt như ông chú phải thay cô làm những việc bẩn như vậy.

Mùi chua trong không khí vẫn chưa tản đi, bản thân cô còn cảm thấy ghê tởm cái mùi này.

Vậy mà anh còn tự mình lau dọn.

Lát sau, Lăng Ngạo quay về, anh đặt thùng rác ở một bên, rồi rửa sạch tay ở bồn rửa tay, xong lại lấy dép đặt dưới chân của cô và cởi khăn tắm xuống.

Cô gục đầu, không dám nhìn anh.

Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, đưa bàn chải và nước ấm cho cô: “Ngoan, súc miệng rồi sẽ thấy đỡ hơn.”

Cô không dám trái lời.

Tâm trạng lúc này của cô rất giống học sinh tiểu học làm sai chuyện, cô giáo không nhắc đến chuyện trách phạt mà chỉ đưa ra yêu cầu khác, thế là phải ngoan ngoãn làm theo.

Lúc cô đang chăm chú súc miệng, Lăng Ngạo đã mang bộ đồ ngủ đi vào.

Anh đặt đồ ngủ ở một bên, rồi đổ nước nóng vào bồn tắm.

Trong không khí dần vang lên tiếng nước tí tách, phối hợp với giọng nói du dương của anh, mang đến một cảm giác đầy cảm động: “Em mang thai, nên không thể ngâm mình hay đùa nghịch nước được. Bé ngoan, để chồng giúp em tẩy rửa nhé! Hai chúng ta cùng tắm!”

Cô sửng sốt, trong miệng toàn là bọt kem đánh răng, nhìn anh.

Anh đặt mông ngồi trên thành bồn tắm, đôi chân thon dài, khuông mặt điển trai không chê vào đâu được, anh khẽ mỉm cười nhìn cô đầy cưng chiều: “Bị bé ngoan nhà ta nhìn thấy hết rồi, tuy nghĩ đến cũng khiến tôi đỏ mặt, nhưng tiện nghi không phải là để vợ con chiếm hay sao, tôi thấy không hề bị thiệt chút nào.”

Tống Vĩnh Nhi dõi nhìn anh, xác thực trong mắt anh chỉ có sự dịu dàng vô hạn, viền mắt cô nóng lên, trái tim cũng ấm áp.

Đánh răng xong, cô lúng túng liếc nhìn áo trước bị bẩn của mình.

Anh đứng lên tao nhã như một đóa hoa sen, chậm rãi đi về phía cô.

Anh đi theo cô suốt cả chặng đường, dường như dù có bước trên con đường gồ ghề hay bằng phẳng, anh cũng cảm thấy hạnh phúc.

Anh nhẹ nhàng nâng hai tay lên giúp cô cởi bỏ váy ngủ.

Cả quá trình cô đều thấp thỏm nhắm chặt hai mắt, nhưng anh vẫn trước sau như một đối xử với cô rất dịu dàng.

Mãi đến khi cô bị anh bế ngang, thả vào bồn bước nóng, cô mới từ từ mở mắt ra, nhìn thấy thân thể trắng nõn mịn màng như một nàng tiên cá.

Lăng Ngạo đứng bên cạnh bồn tắm, lặng lẽ nhìn cô gái nhỏ bé trong làn nước, trong lòng anh cảm thấy rất mãn nguyện.

Anh cởi quần áo, rồi cùng bước vào bồn, anh nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau, không thể ngâm mình quá lâu, tẩy rửa nhanh rồi lập tức đi lên.

Cô đỏ măt, gật đầu: “Ừm.”

“Em đúng là một tiểu yêu tinh biết cách giày vò người ta mà!” Lăng Ngạo hít sâu một hơi, đè nén những biến đổi của cơ thể, cẩn thận giúp cô rửa sạch toàn thân.

Sau cùng anh dùng khăn tắm quấn quanh người cô, rồi ôm cô ra khỏi phòng tắm, anh lấy chăn đắp lên người cô, rồi xoay người lấy đồ ngủ giúp cô mặc vào.

Anh vừa mặc vừa nói: “Ông trời rất tốt với tôi. Tôi rất mong chờ đến ngày con của chúng ta chào đời. Chân tôi cũng đã đi lại bình thường được rồi.”

Tống Vĩnh Nhi ngước mắt nhìn anh: “Ông chú, ông trời cũng đối xử rất tốt với em, bởi vậy em mới gặp được anh.”

Lăng Ngạo cúi người hôn lên má cô, giúp cô mặc quần nhỏ vào, giống như một người gia trưởng nghiêm túc vô cùng.

Sau khi mặc đồ đàng hoàng, anh lên giường ôm cô vào lòng, anh khẽ nói: “Vẫn còn sớm, ngủ thêm chút đi.”

Cô nhắm mắt lại, ngửi mùi hương trên cơ thể anh, trong lòng cảm thấy an tâm.

Lăng Ngạo nhìn thấy cô ngủ say thì nở nụ cười, như một đứa bé vui sướng khi nhặt được một báu vật.

Cô vĩnh viễn cũng sẽ không biết được rằng, khoảnh khắc anh khom người lau đi vết bẩn dưới sàn nhà, trong lòng anh đã mãn nguyện đến nhường nào: Anh có thể được như bao người đàn ông khác, bảo vệ, chăm sóc cho người vợ đang mang thai của mình.

Chỉ vậy thôi cũng làm anh thấy kiêu ngạo hơn bao giờ hết.

Anh không làm việc này bởi vì bất cứ ai.

Mà là vì bản thân anh, anh muốn được chăm sóc vợ con mình.

Nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của người trong lòng, anh không kiềm được lòng lại hôn lấy hôn để lên má cô.

Anh nhìn chăm chú vào gương mặt mịn màng của cô, ôn nhu nói: “Bé ngoan, cảm ơn em!”

Cảm ơn em đã soi sáng cuộc đời tôi, luôn vững bước đi cùng tôi đến hết cuộc đời.

Cảm ơn em đã cho tôi cơ hội để chăm sóc em, cho tôi cơ hội để dốc sức vì người mình yêu và vì con của chúng ta.

Cảm ơn em đã cho tôi một gia đình, cảm nhận được cốt nhục tình thân là như thế nào.

Có thể nhiều người sẽ không thể hiểu được cảm giác này ra sao, chỉ những người dã từng trải qua nỗi đau mất đi người thân như Lăng Ngạo mới có thể hiểu được, điều đáng quý trọng nhất trên cuộc đời này là cái gì.