Truyện Hôn Là Nghiện

Chương 456

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 456: RỜI ĐI

Vừa nghe anh nói xong, mặt Lạc Kiệt Hy biến sắc!

Ông ta có dự cảm không lành, ngay tập tức phản đối: “Không được!”

Những người còn lại sửng sốt một lúc, Nghê Tịch Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, chỉ cười nhẹ: “Có phải muốn thừa lúc bụng của Vĩnh Nhi chưa lớn, dẫn cô bé xuất ngoại chụp ảnh cưới có phải không?”

Bởi vì Lạc Kiệt Hy với bà ta hôm nay cũng mới bắt đầu chụp ảnh cưới.

Bọn họ không lựa chỗ nào xa mà là chụp ngay tại khung viên tại đảo Nguyệt Nha, cùng với một số chỗ đẹp tại thủ đô ngoài thành.

Nghê Tử Dương yên lặng húp cháo, không lên tiếng, phu nhân Nghê nhìn không ra cũng không nói gì.

Tống Vĩnh Nhi vui mừng khôn xiết, đôi mắt lưu ly xinh đẹp như phát sáng, tràn đầy vui sướng, làm Lăng Ngạo có chút không đành lòng nói ra sự thật.

Cô vừa xấu hổ vừa kích động hỏi: “Ông chú, anh muốn đưa em đi đâu? Taj Mahal sao?”

Cô vẫn không thể quên được kiến trúc vĩ đại được xây dựng vì tình yêu đó!

Đó là ước mơ của cô!

Lăng Ngạo thấy có chút nhói lòng!

Anh đã từng muốn dẫn cô đến đó sau đó cầu hôn cô một cách long trọng tại Taj Mahal đầy vĩ đại. Anh nợ cô, anh vẫn luôn nhớ rõ.

Nhưng kế hoạch đó luôn bị phá vỡ hết lần này đến lần khác, vận mệnh lúc nào cũng không cho anh sự lựa chọn.

Lúc anh thực sự phải đưa ra sự lựa chọn không ngờ lại gian nan đến vậy.

Những người yêu nhau luôn có một trái tim nhạy bén.

Nhìn thấy Lăng Ngạo trông có vẻ khó xử, nụ cười của Tống Vĩnh Nhi dần mất đi.

Cô đã hiểu: “Anh, anh dự định đi một mình à?”

“Không được!”

Nghê Tịch Nguyệt lập tức đứng bật dậy, khí thế của vị phu nhân tham dự triều chính trong cung bỗng chốc bộc phát!

Đầu óc bà ta xoay chuyển cực nhanh, lập tức hiểu rõ vì sao ban nãy Lạc Kiệt Hy lại phản đối: “Tiểu Ngạo, mẹ chỉ có một đứa con trai! Đứa bé trong bụng Vĩnh Nhi nhất định phải có ba!”

“Một tuần.” Lăng Ngạo nhướng mắt, mỉm cười nhìn mẹ của mình, nhẹ giọng động viên: “Trong vòng một tuần, con sẽ lấy lại Hoa Kỳ. Không mất một người nào, không tốn viên đạn nào, cũng không một người nào bị thương!”

Trong lòng anh đã có dự tính, anh ung dung thong thả nói ra ý định của mình nhẹ như mây gió, giống như chuyện này dễ như ăn bánh.

Nhưng tất cả người ngồi ở đây không phải là kẻ ngốc, anh trấn an họ như vậy thật sự có thể làm người khác yên tâm sao?

Tống Vĩnh Nhi nghe xong, nước mắt cũng rơi xuống: “Nhưng chuyện ở Hoa Kỳ không phải là đã tạm lắng chờ xem tình hình sao? Không phải đã nói là đợi khi phụ hoàng và mẫu hậu làm đám cưới xong, nếu không ổn thì mới dùng vũ lực sao? Em đã công bố nói rõ rồi mà, anh con muốn em phải làm sao mới được? Anh đi chịu chết có từng nghĩ đến tụi em chưa?”

Cô ném chén đũa sang một bên, cúi người ôm Lăng Ngạo sợ hãi: “Ông chú đừng đi! Em không muốn anh đi! Em đồng ý cắt đứt quan hệ với Hoa Kỳ là vì anh nói chỉ như vậy hai ta mới có thể công khai ở bên nhau! Em chỉ muốn ở bên anh thôi! Anh đi rồi, em biết phải làm gì đây? Hức hức ~ không được! Không cho anh đi!”

Tổng Vĩnh Nhi không quan tâm được nhiều thứ như vậy nữa rồi.

Cô biết sắp tới Cố Âm với Bạch Ly Mạt sẽ thành hôn, bây giờ hoàng cung Hoa Kỳ không còn giống như ngày trước nữa rồi.

Hạ Kỳ Lộ sẽ giết anh!

Cố Âm sẽ giết anh!

Bạch Ly Mạt sẽ giết anh!

Hoàng cung Hoa Kỳ bây giờ đầy sói với hổ báo, làm sao Lăng Ngạo có thể đơn thương độc mã đối phó họ được?

“Bé ngoan!”

Lăng Ngạo nhỏ giọng gọi Tống Vĩnh Nhi, đưa tay che lấy cái miệng nhỏ của cô!

Lạc Kiệt Hy ngồi xuống bàn, đưa tay ôm ngực, hai mắt nhắm chặt, nhíu mày bắt đầu giở trò: “Phú Nhất! Phú Nhất! Gọi xe cấp cứu cho ta! Ta bị thằng con ngỗ nghịch làm tái phát bệnh tim, đau chết ta rồi, sẵn gọi cảnh sát giúp ta! Ngược đãi người già, ở đây có người đang ngược đãi người già!”

Phú Nhất khó xử nhìn bệ hạ, lại nhìn điện hạ.

Hoàng đế bị bệnh, thì có bác sĩ trong cung mà cần gì phải gọi xe cấp cứu?

Gọi cảnh sát chỗ nào đây, ở đây đâu đâu cũng có đội hộ quốc quân trung thành tuyệt đối đó!

Lăng Ngạo hòa hoãn lại, đưa mắt nhìn toàn bộ người trong phòng, dùng môi mỏng hôn lên trán Tống Vĩnh Nhi, cuối cùng đành chịu thua: “Tôi không đi đâu. Mọi người đừng kích động nữa.”

Nếu như bọn họ đã không muốn anh đi, thì cho dù anh có bất kể lý do gì đi chăng nữa, bọn họ cũng sẽ không để anh đi!

Trái lại, nếu anh quyết tâm muốn đi, cho dù mọi người có phản đối ra sao, anh cũng sẽ đi cho bằng được!

Lạc Kiệt Hy nửa tin nửa ngờ liếc mắt nhìn anh: “Thật chứ?”

Lăng Ngạo gật mạnh nói: “Vâng!”

Nghê Tịch Nguyệt thở ra một hơi, rồi ngồi xuống.

Tống Vĩnh Nhi cũng lau nước mắt, hù chết cô rồi!

Sau khi ăn sáng xong Lạc Kiệt Hy dẫn Nghê Tịch Nguyệt ra ngoài chụp ảnh cưới, vợ chồng Nghê Tử Dương rãnh rỗi nên cũng đi theo sẵn tiện đi dạo ngắm phong cảnh.

Còn Lăng Ngạo thì yên tĩnh nằm trên giường, dỗ bé ngoan của anh ngủ trưa.

Bàn tay nhỏ của Tống Vĩnh Nhi nắm chặt bàn tay to của anh, cái đùi trắng mịn không chút khách khí gác lên hông của anh.

Càng ngày cô càng quen với việc xem anh là gối ôm rồi.

Lăng Ngạo yên lặng chịu trọng lượng không đáng kể của cô, chờ đến khi cô ngủ say, anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô: “Bé ngoan, xin lỗi, đây là lần cuối cùng tôi lừa em.”

Một chiếc áo phông trắng đơn giản, quần jean, giày thể thao, một chiếc ba lô, một cái mũ lưỡi trai kèm theo một cặp kính râm lớn.

Lăng Ngạo sẽ không biết được rằng, trước đây khi ông cố Lăng Dư một mình đi đến Tây Bỉ để giải quyết vụ án bom đạn lớn dưới lòng đất cũng đã ăn mặc giống y hệt.

Anh nhìn sâu vào cô gái nằm trên giường, để lại một chiếc máy ghi âm tinh xảo màu đen trên giường.

Giờ phút này đây, anh không những gánh vác tình cảm riêng tư, mà còn phải gánh vác trọng trách như một vị thái tử của một đất nước.