CHƯƠNG 53: CÔ NHÓC, DŨNG MẠNH THẬT
“Cô đang làm gì đấy?” Lăng Ngạo bực dọc nhíu mày: “Tôi không cần cô thương hại tôi, Tống Vĩnh Nhi, cũng xin cô đừng giả vờ tỏ vẻ đáng thương trước mặt tôi nữa.”
Cô lau nước mắt, đứng thẳng dậy, lùi ra sau hai bước.
Mấy đời nhà họ Tống và nhà họ Mạnh đều rất thiên thiết với nhau, chắc chắn vì Lăng Ngạo ngang ngược bắt cô đi, không thả về nhà, cộng thêm tình cảm Mạnh Tiểu Long dành cho cô, bởi vậy bọn họ mới âm thầm bàn bạc kế sách, làm cho Lăng Nguyễn chủ động từ hôn.
Cô biết, ba mẹ cô, bác trai bác gái nhà họ Mạnh cùng Mạnh Tiểu Long đều muốn tốt cho cô.
Cô cũng biết, chắc chắn nhà họ Tống và nhà họ Mạnh đã trả giá không nhỏ mới xoay sở được như vậy.
Cô quay người, cảm nhận được nỗi đau khôn xiết trong lòng.
Nhưng anh ấy nói, anh ấy không cần cô thương hại.
Vậy không phải cô nên trở về nhà vì hạnh phúc của chính mình ư?
Trần Tín đẩy Lăng Ngạo vào phòng ngủ, khoảng chừng 20 phút sau, mùi sữa tắm thơm thoảng thoảng trong không khí, Lăng Ngạo thay bộ đồ mới rồi bước ra.
Vẫn là áo sơ mi đen, sạch sẽ không dính một hạt bụi.
Giống như tóc và mắt của anh.
Tống Vĩnh Nhi ngừng khóc.
Cô ngồi trên ghế sô pha, vành mắt đỏ ửng, Điền Thi Thi đề nghị chở cô về mấy lần nhưng cô không đồng ý.
Hiện giờ, mọi người trong phòng đều không biết Tống Vĩnh Nhi đang nghĩ gì.
Lúc Lăng Ngạo đi ra, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Tống Vĩnh Nhi vẫn còn ở nơi này, ánh mắt ảm đạm của anh sáng bừng lên, rồi nhanh chóng bình thường trở lại, tựa như lại muốn giấu giếm điều gì.
Anh nhìn Điền Thi Thi.
Điền Thi Thi khó xử nói: “Cô Tống không muốn về.”
“Anh ơi.” Tống Vĩnh Nhi thấy anh đi ra, cô đứng dậy nhìn anh: “Cho dù có cưới hay không thì tôi cũng đến rồi, chúng ta cùng đi thăm dì đi. Cũng, cũng đâu ai quy định chỉ có con dâu mới được đi bái tế dì, không thể thành vợ chồng thì cũng làm bạn bè được kia mà. Anh ơi, tôi thật sự muốn đi mà.”
Trần Tín liếc mình gương mặt đáng thương của cô rồi khe khẽ cầu xin: “Cậu tư, hay để cô Tống theo chúng ta đi.”
Lăng Ngạo lại để tâm đến từng con chữ trong lời nói của Tống Vĩnh Nhi: “Tôi không có bạn bè, cũng chưa từng coi cô là bạn.”
Cô sững sờ, gương mặt trắng bệch!
Lăng Ngạo búng tay, kêu Trần Tín đẩy cô ra ngoài.
Trần An cầm theo bình Champagne theo sau bọn họ.
“Anh ơi!” Tống Vĩnh Nhi nhìn bóng lưng dần dần đi xa của anh, lớn tiếng gọi với theo, nhưng chỉ đổi lại một câu nói của anh: “Nếu không muốn đi sớm thế thì đợi ở đây đi.”
Dù sao, anh sẽ không dẫn cô theo.
Tống Vĩnh Nhi lại muốn khóc.
Đáng ghét muốn chết, cô có tích góp hết nước mắt cả đời cũng không rơi nhiều như mấy ngày sống cạnh Lăng Ngạo.
Cô ở lại, tất nhiên Điền Thi Thi cũng ở lại chăm sóc cô.
Chỉ có điều, lúc Điền Thi Thi chuẩn bị đóng cửa lại thì không biết Tống Vĩnh Nhi lấy sức từ đâu mà đẩy cô ta ra, nhanh chân chạy theo hướng Lăng Ngạo đã đi.
Khí thế của cô trông dũng mãnh như những con bò tót trong cuộc đấu bò tót Tây Ban Nha vậy.
Lúc cô xông đến cửa thang máy mới biết mấy người Lăng Ngạo đã đi xuống dưới lầu.
Cô bất lực nhìn thang máy khác, đều phải đợi rất lâu.
Tống Vĩnh Nhi phiền não xông về phía thang bộ, cô vừa chạy được hai bước mới phát hiện chân mình đi giày cao gót, xuống cầu thang không tiện.
Bèn cắn răng, tháo giày ra, để chân trần lao vù xuống cầu thang.
Tổng cộng 28 tầng!
Lúc nhóm người Lăng Ngạo đi ra tới sảnh khách sạn, Điền Thi Thi gọi cho bọn họ một cuộc.
Trần An nghe máy: “Alo, sao thế?”
Điền Thi Thi lo lắng hét lên: “Cô Tống đuổi theo mấy anh rồi! Anh mau kéo dài thời gian đi, đừng để cậu tư vội lên xe! Kéo dài thời gian đấy!”
Trần An nhíu mày, đau đầu nhìn bóng dáng Trần Tín đẩy Lăng Ngạo: “Sao anh kéo dài thời gian nổi?”
“Ba phút nữa thôi! Chắc không cần đến ba phút đâu!” Điền Thi Thi nói: “Em đuổi theo cô ấy đến hành lang mới biết cô ấy chạy thang bộ xuống.”
Thang bộ à?
Leo xuống 28 tầng lầu ư?
Cuối cùng Trần An chỉ đành thở ra: “Ừm, anh sẽ cố hết sức.”
Sau khi nói chuyện điện thoại với vợ mình xong, anh ta rảo bước về trước, chặn Lăng Ngạo với Trần Tín lại, mở miệng nói dối trong khi vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường: “Cậu tư, khi nãy nhân viên khách sạn gọi điện báo cho tôi vài vấn đề, hình như có liên quan đến tiền đặt cọc.”
“Hở?” Trần Tín cạn lời: “Không phải chúng ta là hội viên của khách sạn này sao? Tiền cả năm đều được trả trước qua thẻ rồi còn gì, xảy ra vấn đề ở đâu?”
Trần An chán nản lườm em trai, tỏ ý kêu nó im miệng!
Còn Lăng Ngạo lại thông minh đến mức nào kia chứ, chỉ nhìn đã lần ra manh mối!
Đôi mắt sâu thẳm của anh nheo lại, bực dọc trừng mắt nhìn Trần An!
Trần An lại không để ý, thỉnh thoảng anh ta lại nhìn về phía cầu thang, đứng vững chãi như núi Thái Sơn: “Đợi ba phút nữa thôi cậu tư.”
Trần Tín hỏi dồn: “Anh cả, có chuyện gì thế?”
Lúc Trần An định mở miệng thì có một giọng nữ gấp gáp cất lên từ phía đại sảnh: “Anh ơi! Trần Tín! Đợi một lát! Đợi đã!”
Là giọng nói của Tống Vĩnh Nhi.
Cả người Lăng Ngạo cứng đờ, Trần Tín quay đầu sang nhìn cô mới phát hiện cô chạy đến từ phía cầu thang bộ.
“Đợi tôi với! Đợi lát thôi mà!”
Tống Vĩnh Nhi xông đến, cô khom lưng, ôm ngực thở dốc: “May mà đuổi kịp anh rồi.”
Lăng Ngạo không nói gì.
Ánh mắt tối tăm của anh lướt qua đôi chân trắng trẻo của cô, nhìn thấy ngón chân cô hơi dơ, trên tay lại đang cầm đôi giày cao gót, chùm tóc đuôi gà không bị lỏng đi nhưng tóc mai hai bên tai lại tán loạn.
Có thể vì vẫn còn đang bị cảm, Tống Vĩnh Nhi khó chịu hít mũi.
“Cô Tống, cô chạy từ tầng 28 xuống đó hả?” Trần Tín trợn tròn mắt, ngạc nhiên nói: “Cô, cô có nghị lực thật.”
Tống Vĩnh Nhi không quan tâm đến anh ta, cô chỉ nhìn Lăng Ngạo: “Tôi thật sự muốn theo anh đi thăm dì.”
Vừa mới dứt lời, cánh tay nhỏ nhắn của cô bị người ta kéo mạnh lấy, cơ thể đổ về trước theo bản năng. Lăng Ngạo thấy cô sắp ngã bèn giơ cánh tay còn lại ôm eo cô, giữ cô trong lồng ngực mình.
Sau khi trời đất quay cuồng, thế giới của Tống Vĩnh Nhi đã ngừng chuyên động.
Cô nhìn thấy bản thân mình đang ngồi trên đùi Lăng Ngạo, mà cánh tay trắng nõn nà đang quàng qua cổ, gò má hồng nào kề sát vào lồng ngực anh.
Lăng Ngạo ôm cô vào lòng, trôi chảy tự nhiên.
Tống Vĩnh Nhi nhấp nhổm ngồi không yên,cô quay đầu đi, khe khẽ nói: “Anh, anh cũng thường kéo các cô gái khác ngồi trên đùi mình à, sao thành thạo thế?”
Lăng Ngạo không nói gì.
Cô giận dỗi: “Tôi chạy xuống như thế mà anh không muốn nói gì với tôi sao?”
Lăng Ngạo vẫn không lên tiếng.
Tống Vĩnh Nhi muốn nhảy xuống khỏi đùi anh, Trần An buồn cười nói: “Cô Tống, cậu tư bị câm, cô kêu cậu ấy nói chuyện không phải làm khó người ta hay sao?”