CHƯƠNG 56: TỐNG VĨNH NHI, EM THẬT ẤM ÁP
Tống Vĩnh Nhi ngồi lại bên Lăng Ngạo, gương mặt rạng rã vô cùng.
Cô cười híp mắt nhìn Lăng Ngạo, khóe miệng cong cong như vầng trăng, ánh mắt lại lấp lánh như sao trời, chứng tỏ tâm trạng cô đang rất vui vẻ.
“Mua được gì rồi?”
Anh cầm khăn tay nhẹ nhàng lâu mồ hôi lấm tấm trên mũi cô.
Sắp đến buổi trưa, ánh mặt trời gay gắt, mới đi có một vòng mà đã nóng hầm hập.
Lăng Ngạo lau cho cô xong bèn mở bình nước ép táo, cắm ống hút vào, rồi đưa cho cô.
Trần Tín vừa cất đồ vào cốp xe, lúc mở cửa ngồi vào ghế phó lái chợt nhìn thấy màn này, anh ta không khỏi cảm thán, dù sao cậu tư biết yêu rồi, trước đây có thấy cậu tư săn sóc cho ai đến thế này đâu?
Chiếc xe tiếp tục lăn bánh.
Tống Vĩnh Nhi uống ừng ực rồi mới thở ra một hơi, nhìn Lăng Ngạo: “Mua thứ đồ phù hợp để làm quà ra mắt thôi! Khi nãy tôi mới lên mạng kiếm đó, anh đi gặp người ta thì ắt là người đó phải quan trọng với anh lắm, tôi sẽ không mua linh tinh đâu, yên tâm đi!”
Cô nói dứt lời, mới giơ tay vỗ vào lồng ngực anh, tỏ ý bảo anh đừng lo lắng quá.
Lăng Ngạo lặng lẽ nhìn cô.
Ánh mắt dần trở nên dịu dàng, khóe môi cong cong.
Trong một khu phố sầm uất ở thành phố H, phong cảnh xinh đẹp, đặc biệt là có những kiến trúc cổ được triều đại trước để lại, hôm nay nhìn ngắm mới thấy thật thú vị.
Nhưng ánh mắt Lăng Ngạo lại không đặt nên những thứ bên ngoài.
Anh chỉ nhìn chăm anh cô gái trước mặt, tựa như có nhìn thế nào cũng không đủ, trái tim và linh hồn anh đều dao động theo mỗi cái nhíu mày, và mỗi nụ cười của cô.
Anh biết, từ nụ hôn ở hồ chứa nước trong Thanh thành, anh đã điên mất rồi.
Cô uống hết nước ép táo tàu rồi vứt chai không sang một bên, đột nhiên lại thẹn thùng nhìn Lăng Ngạo.
Ánh mắt đó giống như đã làm việc gì vừa muốn anh biết, là lại ngại ngùng không biết để anh biết vậy.
Gò má đo đỏ, ánh mặt dè dặt của cô khiến lòng Lăng Ngạo cảm thấy thật ngọt ngào.
“Anh, anh ơi…”
“Hửm?”
“Tôi, tôi mua quà tặng anh nhưng quên mang tiền, bởi vậy mới quẹt thẻ của Trần Tín, đợi lát nữa về khách sạn tôi trả tiền quà cho anh nhé.”
Lăng Ngạo vẫn còn chưa kịp tỉnh táo lại, bởi vì trước giờ anh chỉ có một mình, sinh nhật hay lễ lạt gì cũng thế, đều chỉ có một mình mà thôi. Cho dù mỗi năm Tết đến, anh cũng rất ít khi trở về biệt thự trên núi của nhà họ Lăng để sum họp với ba và các anh, bên cạnh anh chỉ có hai anh em nhà họ Trần mà thôi.
Trong trí nhớ của anh, sinh nhật chỉ đặc biệt ở cái bánh kem, và chén mỳ trường thọ Điền Thi Thi làm tặng anh trong ngày ấy.
Chỉ thế mà thôi.
Anh không hiểu, nhưng vẫn thật thà hỏi Tống Vĩnh Nhi: “Ngày lễ gì đấy?”
Chứ không đang yên đang lành, tặng quà làm gì?
Đến ngày Tết anh cũng không nhận được bất kỳ món quà nào.
Tống Vĩnh Nhi lúng túng cúi đầu, nhất thời không biết phải trả lời anh ra sao.
Cô chỉ vô tình nhìn thấy, cảm thấy thật hợp với anh nên mới mua về, cũng không nghĩ đến chuyện lễ lạt gì. Từ nhỏ đến lớn cô đã nhận được vô số món quà, cho dù chỉ là ngày bình thường, cũng sẽ có người tặng quà cho cô.
Vào lúc này, Trần An chợt cất tiếng nói: “Cậu tư, hình như hôm nay là Thất Tịch.”
Tống Vĩnh Nhi ngạc nhiên: “Thất Tịch? Có nghĩa gì?”
Lăng Ngạo cũng nhíu mày, im lặng đợi anh ta nói tiếp.
Trần An nở nụ cười: “Lúc trước tôi và Thi đi du lịch trong lúc đám cưới cũng vào mùa hènhư bây giờ, cả nước đều đang ăn mừng lễ Thất Tịch. Lễ Thất Tịch cũng giống như lễ tình nhân trên thế giới vậy, con trai và con gái tặng quà cho nhau, bày tỏ tình cảm.”
“Ồ.” Tống Vĩnh Nhi nghe vậy bèn cúi gằm đầu xuống, cằm đụng vào lồng ngực, gương mặt đỏ ửng.
Cô có thể nói cô không biết hôm nay là Thất Tịch không?
Mà khóe miệng của người đàn ông bên cạnh cong lên, nở nụ cười xán lạn, anh ta vươn tay về phía cô, bàn tay ngửa lên trên: “Quà lễ tình nhân của tôi đâu?”
“Quà hả…” Cô lắp bắp: “Tặng quà cho người ta phải trả bằng tiền mình, tôi không mang tiền theo, đợi tôi về lấy tiền trả cho anh rồi mai tặng quà cho anh sau nhé!”
Tặng trễ một ngày thì không còn là quà lễ tình nhân nữa.
Người con gái nào đó âm thầm tính toán, nhưng người đàn ông nào đó lại không mắc mưu, thậm chí hơi giận dỗi, lạnh lùng nói: “Em tự lấy ra hay để tôi lục soát người em?”
Tống Vĩnh Nhi vẫn ngồi im.
Vốn dĩ cô thấy ngại ngùng, bây giờ nghe nói hôm nay là Thất Tịch lại ngại ngùng hơn nữa: “Cả đời này tôi chưa từng tặng quà lễ tình nhân cho ai hết, anh không thể đợi đến mai sao?”
“Muốn ngay ngày hôm nay!” Lăng Ngạo nhíu mày, giở tính con nít muốn làm nũng: “Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng được tặng quà, em là người đầu tiên tặng quà cho tôi đấy, không thể tặng nhanh một chút hay sao?”
Ầm!
Tống Vĩnh Nhi sững sờ.
Không ngờ anh lại chưa từng được ai tặng quà? Người đàn ông 26 tuổi này đã sống những năm tháng thế nào vậy?
Tống Vĩnh Nhi nghĩ đến thời ấu thơ của anh lại bắt đầu thấy đau lòng.
Cô phát hiện, gặp phải người đàn ông này là kiếp số của cô.
Dường như Trần An biết Tống Vĩnh Nhi thấy ngại, bèn bấm nút thả màn xuống, ngăn cách hai hàng ghế thành hai thế giới khác biệt.
Tống Vĩnh Nhi đưa tay vào túi, lấy ra một chiếc hộp tinh tế, đặt lên lòng bàn tay đã mở ra từ lâu của anh: “Tặng anh đấy!”
Vào giây phút món quà bé nhỏ ấy nằm trên lòng bàn tay mình, Lăng Ngạo trở nên im lặng.
Anh nâng niu cầm chiếc hộp trong lòng bàn tay, quay một vòng rồi mới hít sâu một hơi, mở ra.
Một sợi dây chuyền nằm im bên trong.
Màu bạc.
Trên mặt dây chuyền có hình vật tổ thiên hà hoa tử vi, ở ngôi sao tử vi chính giữa khảm một viên ngọc xanh da trời đẹp rúng động lòng người.
Nơi anh ở tên là cung Tử Vi.
Màu cô thích nhất, là màu xanh da trời.
“Anh thích không?”
Tống Vĩnh Nhi thấy anh sững sờ mới quơ quào tay trước mặt anh, rồi lại cầm sợi dây chuyền lên, bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo vòng quanh cổ anh, giúp anh đeo: “Đây là kiểu của nam giới, vừa vào cửa hàng là tôi đã thấy. Mặc dù hơi đắt nhưng vẫn muốn mua tặng cho anh, bởi vì trước giờ tôi chưa từng tặng cho anh thứ gì.”
Sau khi đeo xong rồi, cô mới ngồi lại đàng hoàng.
Xem đi, miệng của cô nhóc này ngọt thật.
Cũng không thể nói mắt nhìn đồ của cô tốt, chỉ là do anh đẹp trai.
Cô nhìn anh vẫn im lặng mãi, mới buồn bực nói: “Anh không thích sao?”
Lúc Tống Vĩnh Nhi không biết anh đang giở trò gì thì vành mắt anh chợt đỏ ửng, ôm chặt cô vào lòng mình, khe khẽ nói một câu: “Tống Vĩnh Nhi, em thật ấm áp.”