CHƯƠNG 67: BÍ MẬT ĐẦU TIÊN
Tống Quốc Cường cười cười, liếc nhìn cô con gái đang yên lặng ăn cơm, ông còn tưởng rằng cô xấu hổ.
Ông tỏ vẻ đã hiểu mọi chuyện, gật gù nói: “Ba cũng đang nghĩ, hiện tại vừa đúng dịp nghỉ hè, hay nhân lúc này cho hai đứa đính hôn luôn nhỉ!”
Tống Vĩnh Nhi ngẩng phắt đầu lên, môi tái nhợt: “Đính hôn? Có sớm quá không ạ.”
Cô vốn dĩ muốn lặng lẽ giấu chuyện mình và chú nhưng hiện tại xem ra không giấu được nữa rồi.
Nhưng nếu ba mẹ biết được nhất định sẽ rất lo và buồn.
Nếu như chân của chú đột nhiên khỏi thì chú có thể đường đường chính chính đứng trước mặt ba mẹ cô nói: “Thưa chú, dì, con muốn kết vôn với Vĩnh Nhi của cô chú.”
Nếu thật sự được như vậy thì tốt biết mấy?
Nếu không thì ba mẹ nhất định sẽ đau đầu nhức óc mà nói với cô rằng: “Một đứa con gái đàng hoàng như con không nên cưới một người bị liệt, lẽ nào đầu óc con có vấn đề sao?
“Sớm gì chứ!” Lưu Lan cười với chồng, tỏ ý bà cũng tán đồng với ý kiến của ông: “Tiểu Long chẳng khác nào con ruột của tôi, giờ mà thành con rể chính là chuyện tốt nhất trần đời. Hơn nữa, tôi còn nghe nói có mấy gia đình ở Thanh Thành đã đến nhà họ Mạnh xin được kết thông gia mà Vĩnh Nhi cũng không còn nhỏ nữa, chỉ sợ sau này lại càng có nhiều người tới cầu hôn nên nhân lúc đang có thời gian, nhanh làm cho xong chuyện của bọn trẻ, sau này sẽ đỡ được nhiều phiền phức!”
Tống Quốc Cường gật đầu, vui mừng nói: “Đúng vậy, tôi và lão Mạnh hôm qua đã bàn xong rồi, tháng sau sẽ đính hôn, đính hôn xong, hai đứa sẽ khai giảng, trường đứa nào đứa đó học, đợi tốt nghiệp xong liền kết hôn!”
Tống Vĩnh Nhi siết chặt đũa trong tay, lúc nãy chỉ có môi cô trắng bệch, còn bây giờ mặt mũi cũng nhợt nhạt!
Mạnh Tiểu Long len lén liếc cô, khẽ mỉm cười nói: “Con nghĩ chuyện này tốt hơn hết cứ từ từ đã.”
Nghe vậy, hai vợ chồng Tống Quốc Cường liền sửng sốt.
Mấy bữa nay con bé không có nhà, Mạnh Tiểu Long sốt ruột như thế nào, bọn họ đều thấy hết.
Tống Quốc Cường ôn tồn hỏi: “Sao vậy Tiểu Long?”
Tống Vĩnh Nhi cũng kinh ngạc nhìn anh, ngoài lo lắng ra cô còn cảm kích nữa.
Mạnh Tiểu Long nhìn cô khẽ thở dài rồi nhìn hai vợ chồng Tống Quốc Cường, nói với vẻ nghiêm túc: “Hôn ước của Vĩnh Nhi và nhà họ Lăng đã truyền đi khắp nơi nên mọi người đều biết hết rồi, bỗng nhiên bảo em ấy đính hôn cùng người khác thì không hay cho lắm, đúng không ạ?”
Lưu Lan mỉm cười: “Chuyện đó thì có sao chứ, Lăng Nguyễn cứ hỏi con và Vĩnh Nhi khi nào thì kết hôn, còn nói đến lúc đó đừng quên gọi ông ấy đến uống rượu mừng nữa đấy!”
Tống Vĩnh Nhi căng thẳng trong lòng.
Tức quá!
Làm gì có người ba nào như vậy chứ, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của con trai gì cả, cô thấy ông ta chẳng ra sao cả.
“Mẹ ơi, con cũng không muốn đính hôn sớm như vậy!”
Tống Vĩnh Nhi ngước gương mặt nhỏ nhắn lên, đặt đôi đũa xuống, xếp bằng hai tay ngay ngắn trên đùi.
Đây là thói quen mà cô có từ nhỏ khi ở nhà, những lúc cô chuẩn bị tuyên bố chuyện đặc biệt hoặc tham gia thảo luận chuyện gì đó quan trọng cô đều sẽ ngồi tư thế với vẻ mặt nghiêm túc như vậy.
Hai vợ chồng Tống Quốc Cường nhìn cô.
Cô giải thích: “Con mới mười tám tuổi, tương lai vẫn còn rất dài, sau này ai biết được sẽ có những biến cố gì chứ? Anh Tiểu Long rất tốt, con biết ba mẹ cũng rất thích anh ấy, nhưng mọi chuyện như bây giờ mới là tốt nhất, anh ấy được nghỉ, chúng con có thể gặp nhau, anh ấy đi học rồi thì chúng con trường ai nấy học, đính hôn hay không đính hôn không quan trọng, quan trọng là hai bên đều không bị áp lực, mọi việc cứ thuận theo tự nhiên. Nếu bây giờ bó buộc chúng con với nhau lỡ như sau này con thích người khác, hoặc anh Tiểu Long thích người khác, lại phải hủy hôn ước, thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai nhà.”
“Con, hai đứa con…” Lưu Lan vẫn chưa hiểu.
Chẳng phải lúc trước Tống Vĩnh Nhi và Mạnh Tiểu Long đều tình đầu ý hợp sao? Tại sao còn có chuyện hai đứa đi thích người khác chứ?
Tống Quốc Cường nhìn con gái với vẻ mặt khó hiểu, nhưng ông không nói gì.
Tống Vĩnh Nhi nói tiếp: “Con và anh Tiểu Long lớn lên bên nhau, đúng là thanh mai trúc mã của nhau, nhưng tình yêu là một thứ gì đó rất kỳ lạ, không phải cứ hai người ở bên nhau một thời gian dài thì sẽ là chân ái của nhau, thích là một chuyện, kết hôn là một chuyện, sống cùng nhau lại là chuyện khác, việc gì phải nôn nóng quyết định chứ? Hơn nữa nếu con và anh Tiểu Long đã định trước là sẽ ở bên nhau thì cho dù bây giờ không đính hôn tương lai vẫn sẽ cưới nhau.”
Mọi người im lặng.
Tống Vĩnh Nhi nói một thôi một hồi sau đó bưng chén súp trước mặt lên, nói một câu tổng kết: “Cho nên, bây giờ mà đính hôn không phải là chuyện sáng suốt nên con không tán thành!”
Húp xong chén súp, cô khẽ liếm môi xinh rồi liếc sang bên cạnh.
Sắc mặt của hai vợ chồng Tống Quốc Cường rất kỳ lạ, còn Mạnh Tiểu Long thì thản nhiên cúi đầu nhìn bát của mình.
Bầu không khí thực sự rất nặng nề, hoàn toàn không giống với sự thoải mái, ung dung lúc hai vợ chồng Tống Quốc Cường trở về.
Cô vội vàng ăn cho xong rồi đặt bát đũa xuống nói: “Con mệt rồi, con lên lầu tắm rửa rồi đi ngủ đây! Chúc cả nhà ngủ ngon!”
Nhìn cô tỏ vẻ ung dung đi lên lầu, những người còn lại đều theo đuổi những suy nghĩ riêng …
Trong phòng.
Tống Vĩnh Nhi xông ra khỏi phòng tắm, phóng lên chiếc giường lớn của mình rồi lăn qua lăn lại.
Sau khi lăn một vòng cô mới dừng lại, cầm điện thoại di dộng lên xem.
Cô bĩu môi, đồ đáng ghét, ông chú này quả nhiên chẳng thèm gửi cho mình dù chỉ là một tin nhắn.
Cô lật người, nằm lỳ trên giường, rồi vừa đung đưa cặp chân thon thả trắng nõn nà của mình vừa bấm tin nhắn: “Chú ăn cơm chưa?”
Khi đang định bấm gửi đi thì cô lại tự xóa sạch dòng tin nhắn: “Huh! Người ta không để ý đến mình thì việc gì mình phải để ý đến người ta chứ?”
Cô nhảy dựng lên như đĩa phải vôi rồi ôm máy tính ngồi tựa vào đầu giường, cô bắt đầu nghiêm túc tìm kiếm các bệnh viện trong thành phố có chuyên môn trong việc điều trị các đột biến hệ thần kinh cột sống.
Vừa mới nghiên cứu được hai, ba trang web thì ngoài cửa có tiếng bước chân.
Cô nhanh nhẹn tắt trang web, vừa mới ngẩng đầu lên đã có tiếng gõ cửa: “Vĩnh Nhi.”
Là Tống Quốc Cường.
“Ba vào đi!”
Cô gập máy lại rồi để sang bên cạnh, sau đó kéo chăn đắp lên, làm ra vẻ sắp đi ngủ.
Tống Quốc Cường vào phòng xong liền quan tâm đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi mỉm cười, trở tay đóng kín cửa phòng lại, sau đó ngồi ghé vào bậu cửa sổ đối diện với cô.
“Vĩnh Nhi, con nói thật cho ba biết, có phải con không thích Tiểu Long đúng khống?”
Con gái của ông, nên ông là người hiểu nhất.
Một khi đã thích thì chẳng việc gì phải lấp liếm cho qua chuyện như vậy, trừ phi cô đang che giấu chuyện gì đó.
Cho nên cô mới từ chối đính hôn với Mạnh Tiểu Long, xem ra nguyên nhân không hề đơn giản như những gì cô nói lúc ăn cơm.
Giữa Tống Vĩnh Nhi và ba mẹ mình chưa từng có bí mật gì.
Vậy mà chuyện cô thích Lăng Ngạo đã trở thành bí mật đầu tiên giữa họ.
Tống Vĩnh Nhi áy náy nhìn sang rồi nói: “Ba, con và anh Tiểu Long từ nhỏ đã ở cạnh nhau nên nếu có tình cảm với nhau thì đó cũng chỉ là thứ tình cảm ngây thơ, trong sáng chứ không phải là tình yêu trai gái.”
Tống Quốc Cường hơi cúi mắt, ông nói với giọng tiếc nuối: “Ba hiểu rồi nhưng, Vĩnh Nhi này, làm thế nào mà con nhận ra tình cảm của con đối với Tiểu Long không phải là tình yêu?”
Tống Vĩnh Nhi im bặt.
Tống Quốc Cường chăm chú nhìn vào mắt cô, ông ôn tồn dẫn dắt cô: “Có phải đã có một người nào đó xuất hiện cho nên trong lòng con có sự so sánh?”a