CHƯƠNG 74: CẬU THỬ ĐỘNG VÀO XEM!
Từng chữ trên thiệp mời, ngay cả dấu chấm câu đều khiến Lăng Nguyễn cảm thấy bực bội!
Ông bỗng xé nát thiệp mời!
Rồi lao tới định đập tất cả vào đầu Lăng Ngạo: “Thằng bất hiếu! Tao nuôi mày mấy năm nay, mày lại chơi chiêu này với tao! Tao cảnh cáo mày, Tống Vĩnh Nhi là của Mạnh Tiểu Long! Mày thử động vào xem!”
Lăng Ngạo bỗng ngẩng lên, nhìn ông ta với ánh mắt mang theo sự châm chọc!
Ánh mắt chứa đầy sát khí vượt qua mọi chướng ngại vật, sắc bén làm Lăng Nguyễn thấy hơi rợn!
Anh bỗng cong môi cười khẩy, mặc dù đang ngồi trên xe lăn, nhưng anh vẫn tóm chuẩn cổ áo của Lăng Nguyễn, bắt ông ta đến trước mặt mình rồi nhanh tay nhổ mấy sợi tóc của ông ta, lúc Lăng Nguyễn phản ứng lại thì đã bị anh đẩy mạnh ra rồi!
Lăng Nguyễn chật vật ngã về phía trước, lại chật vật bị đẩy về phía sau, mất đi trọng tâm, suýt thì ngã ngồi trên mặt đất!
Ông không dám tin người tàn tật trước mặt lại có lực cánh tay lớn như thế!
Ông ta mặt mũi tái nhợt, tay giơ ra run run chỉ về phía anh: “Mày! Mày mày mày, mày lại dám!”
Đây chính là Lăng Vân Quốc Tế, cũng chính là địa bàn của ông ta!
Vậy mà ông ta lại bị một người tàn tật bắt nạt không thể đánh trả lại!
Như vậy thì còn ra sao nữa?
Ông chạy tới bàn làm việc muốn gọi điện thoại, để dạy dỗ đứa con bất hiếu này một trận!
Nhưng lúc ông cầm điện thoại, Trần Tín lại lên tiếng: “Từ trước tới giờ cậu Tư chỉ muốn làm chuyện mình muốn làm mà thôi, ông Lăng cần gì phải để ý như thế?”
Lăng Nguyễn nghe vậy, ngẩng mắt lên, thấy Lăng Ngạo cẩn thận bỏ mấy sợi tóc vừa nhổ của ông ta vào một cái túi đựng mẫu trong suốt.
Lăng Nguyễn nuốt nước bọt, có chút không tự tin nhìn anh: “Mày, mày lấy tóc của tao làm gì?”
Lăng Ngạo búng tay, Trần Tín cũng lười giải thích.
Hai người họ không thèm nhìn đến Lăng Nguyễn nữa, xoay người chuẩn bị rời khỏi văn phòng của ông ta.
Còn Lăng Nguyễn sao có thể bỏ qua được, mắt ông ta như hai ngọn đuốc, nhìn chằm chằm vào túi đựng mẫu mà Lăng Ngạo vừa cất đi, như muốn dùng ánh mắt đốt cháy vật đó thành tro bụi!
“Đứng lại!”
Ông ta xông tới, gọi lại.
Lăng Ngạo rất điềm tĩnh, cũng không sợ hãi, viết nhanh một chữ trên giấy, trực tiếp xé xuống vứt đến trước mặt Lăng Nguyễn!
Lăng Nguyễn bắt lấy tờ giấy kia theo bản năng, sau khi liếc qua, liền sợ hãi lùi một bước!
Trần Tín đi theo nói: “Cậu Tư muốn làm việc gì thì không có ai có thể ngăn được. Lúc trước cậu Tư nhẫn nhịn cho qua chuyện, mọi người bình yên vô sự thì thôi. Nhưng hiện tại, Tống Vĩnh Nhi chính là tim can của cậu Tư, ai dám có ý đồ với cô ấy hoặc là gây trở ngại thì kết cục chính là chữ kia trên tay ông!”
Lăng Nguyễn mím chặt môi, như có vẻ không cam lòng!
Trần Tín lại nói: “Cậu Tư vẫn luôn muốn thứ trên người ông. Hôm nay ở đây, thời cơ khá tốt, lấy tóc của ông. Nếu ông không thuận theo tính tình của cậu Tư, thật ra cũng có thể đoạt lại tóc của mình. Nhưng sau này nếu cậu Tư lại muốn, có thể không nhất định ở trong văn phòng của ông, cũng không nhất định là tóc của ông. Trừ khi…ông chắc chắn bây giờ ông có thể hoàn toàn tiêu diệt cậu Tư, cả tôi nữa.”
Uy hiếp trắng trợn!
Nhưng Lăng Nguyễn lại không thể làm gì được!
Như Trần Tín nói, bây giờ ông ta không thể tiêu diệt được Lăng Ngạo!
Ông ta không tiêu diệt được, cũng không dám tiêu diệt!
Khóe miệng ông ta run rẩy, hiển nhiên là vô cùng tức giận nhưng vẫn chịu đựng: “Mày cứ đi, nhưng đừng trách tao không nhắc nhở mày, có một số việc không cần phải biết sự thật thì tốt hơn!”
Lăng Nguyễn xoay người, để mặc Trần Tín đẩy Lăng Ngạo rời khỏi tòa nhà Lăng Vân Quốc Tế!
Sau khi Lăng Ngạo rời đi, Lăng Nguyễn đập phá tất cả đồ vật ở trong văn phòng rồi mệt mỏi ngồi dựa vào ghế sofa, ánh mắt nhìn đến chữ mà Lăng Ngạo vừa ném vào người mình – Thận.
Lăng Ngạo cảnh cáo ông ta nên suy nghĩ kỹ rồi hãy làm, tránh cho kết quả khiến ông ta không thể chịu đựng được!
Nhớ tới thiệp mời đính hôn của Lăng Ngạo, còn cả sự thật nhà họ Mạnh sẽ đến thành phố M vào tối mai, Lăng Nguyễn thấy đau đầu: “Đồ bất hiếu! Lúc bà ấy chết, tao nên bóp chết mày luôn!”
Ngồi lại xuống bàn làm việc, ông ta suy đi tính lại, cuối cùng cầm điện thoại lên gọi đi.
Đối phương nghe máy, chỉ nói một chữ: “Alo.”
“Anh!” Lăng Nguyễn lập tức cất tiếng gọi: “Thằng nhóc kia nhổ tóc của em, có phải muốn xét nghiệm DNA hay không?”
Đầu điện thoại bên kia im lặng.
Lăng Nguyễn lại nói: “Anh! Anh nói gì đi! Nếu chuyện này không giấu được nữa thì đừng có trách em đấy!”
Người bên đầu kia cuối cùng cũng lên tiếng: “Tùy nó thôi! Dù sao Nguyệt Nha đã thề trước mặt tôi, cả đời này không gặp lại đứa nhỏ này!”
Lăng Nguyễn im lặng đợi một lúc lâu, xác định chuyện này sẽ không hại đến mình, lại nói: “Anh, em nói với anh công việc cần phải xử lý trong hôm nay!”
“Được.”
——Tôi là đường phân cách thân thế không rõ của cậu Tư ——
Lăng Ngạo mang tóc đến bệnh viện.
Anh còn nhổ tóc của mình, để vào túi đựng mẫu khác, giao cho Trần Tín mang đi.
Lăng Ngạo ngồi im lặng ở trong xe, siết chặt nắm tay, tâm tình phức tạp, lo lắng vẫn chưa bình tĩnh lại được, cho đến khi anh vô tình lấy điện thoại ra xem, phát hiện Tống Vĩnh Nhi có gửi tin nhắn cho anh, cách đây đã nửa tiếng rồi, nhưng anh không để ý.
Chỉ có hai chữ: Chú ơi.
Anh bỗng thấy yên bình trong lòng.
Đầu ngón tay khẽ vuốt dây chuyền ngọc bích, lưu luyến giống như vuốt ve mặt người yêu.
Trần Tín nhanh chóng trở lại, nói với Lăng Ngạo: “Đã làm xong, ba ngày sau họ sẽ gọi điện báo kết quả cho tôi.”
Lăng Ngạo gật đầu: “Trở về thôi!”
Lời còn chưa dứt, điện thoại lại rung chuông, anh cầm lên, thậm chí không kịp nhìn một cái đã mở miệng: “Vĩnh Nhi ~!”
Đối phương sửng sốt, sau đó cười ha ha lên: “Cậu Tư, em là Chiến!”
Lăng Ngạo: “…”
Nghê Chiến nói: “Em vừa tới, trước mắt không có chỗ ở.”
Vẻ mặt Lăng Ngạo ghét bỏ: “Nhiều khách sạn lắm, không sợ hết phòng đâu.”
“Nhưng ông nội nói em đến nhờ vả anh!” Nghê Chiến nói xong, cười vui sướng: “Anh đang chờ chị dâu nhỏ của em gọi điện thoại cho anh sao? Em nói anh cũng thật là, không thèm nhìn xem ai gọi tới đã nói chuyện, anh yêu đương một cái đã giảm chỉ số thông minh xuống số âm sao!”
Lăng Ngạo nhắm mắt, Nghê Chiến nói rất có lý, lúc nãy anh thật sự đã chủ quan.
Nghê Chiến lại nói: “Mười phút trước chị dâu gọi cho em, nói mời em trưa nay ăn lẩu để cảm ơn em giúp chị ấy hai lần!”
Một lần là ôm cô rời khỏi quán bar.
Một lần là mời bác sĩ khám bệnh cho cô.
“Khách sạn nào tốt, tôi bảo Thi dọn dẹp một phòng cho câu.” Lăng Ngạo bỗng nhiên chuyển đề tài, cũng thân thiện với Nghê Chiến hơn: “Hơn nữa, lâu rồi tôi cũng chưa ăn lẩu.”